Trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa là trong vắt như ngọc, ánh sáng dịu dàng rọi xuống, chẳng hề vướng bận bụi trần.
Phù Ly đẩy cửa nhẹ nhàng, lại một lần nữa im lặng quay về nằm xuống bên cạnh Thủy Thời. Hắn vốn đã có độc thương trong người, hôm tuyết rơi kia còn mang “mẫu thân” đi xa, đến giờ phút này, hắn chọn cách gắng sức sống như một “người”, cố gắng giãy giụa che giấu đến nay, đã không còn dư sức.
Một con mãnh thú mỏi mệt, mang xiềng xích trói thân, lặng lẽ nằm ngủ bên cạnh một người.
Trời đã về khuya, gian phòng dần lạnh xuống. Thủy Thời rút người trong chăn, mở to mắt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nhìn bóng lưng to lớn đang nằm im đối diện, nghĩ ngợi nửa đêm, nhưng chẳng rõ bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì.
Người nọ ngủ rất đơn giản, trước nay chỉ nằm trên cây hoặc vách núi, lưng trần không đắp gì, hắn sẽ không lạnh sao?
Cuối cùng, lúc hơi sương ngoài phòng bắt đầu rơi, cậu khẽ nhích người, cẩn thận sát lại gần, kéo chăn chia hắn một góc, khẽ khàng đắp lên cánh tay cường tráng kia.
Phù Ly không tỉnh, hắn ngủ rất say.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play