Cuối năm cận kề, tiết trời bắt đầu lạnh hơn. Hơi thở phả ra thành từng làn trắng mỏng, thoáng chốc liền ngưng thành sương, đóng băng nơi lông mày khóe mắt.
Nhưng ánh nắng lại rất đẹp. Thủy Thời nằm ngửa trên xe bò, cảm nhận ánh nắng ấm áp rọi xuống, trong lòng liền được an ủi mà thư thái không nói nên lời. Bên tai là tiếng bánh gỗ lăn kẽo kẹt, mũi tràn ngập hương vị trong trẻo lạnh lẽo của mùa đông, trong ngực lại ôm tiểu bạch lang vừa chui ra khỏi sọt phơi nắng.
Một người một sói, cùng bị ánh nắng chiếu đến híp mắt, vừa phơi nắng vừa lười biếng ngáp dài.
Thừa An nhìn hai người bọn họ buồn cười, ai ngờ nhìn một lát, chính hắn cũng không nhịn được ngáp theo. Nhưng người đọc sách như hắn vẫn muốn giữ vẻ đạo mạo, không thể để người đánh xe chê cười, liền thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh một bên, không dám quay đầu lại xem náo nhiệt nữa.
Thủy Thời híp mắt nhìn cây cối hai bên dần lùi về sau. Mỗi cây mỗi dáng, lá phủ một tầng sương mỏng, khúc xạ ánh sáng mặt trời thành từng điểm óng ánh trong suốt. Giờ khắc này, lòng cậu vừa thỏa mãn vừa cảm kích, bởi đã từng trải qua sự cô tịch cận kề cái chết, hiện tại có thể an ổn ngắm nhìn ánh mặt trời, chính là ân huệ của tạo hóa.
Lần này Thủy Thời mới có dịp thong thả ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trận trước đi mời đại phu, ngựa xe vội vã, cậu căn bản không có tâm trí ngó nghiêng.
Con đường làng nhỏ này u nhã tĩnh mịch, xe bò đi thật lâu, mãi đến khi ra khỏi lối nhỏ, nhập vào quan đạo dẫn vào thành trấn, rừng cây tứ phía dần thưa thớt, tầm nhìn mở ra một cánh đồng tuyết trắng bát ngát. Đi không bao lâu trên đường lớn, liền thấy bóng dáng cửa thành mờ mờ phía xa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT