Thủy Thời thấy quanh mình có không ít tiểu hài tử và vài ba thôn dân không quen, vội vã vỗ vỗ bả vai Phù Ly, ý muốn tự mình xuống đất.
Đã vào trong thôn rồi, còn để người cõng thế này quá gây chú ý, mà Phù Ly lại là người quá đỗi đặc biệt, sợ rằng đến ngày mai thôi, cả thôn có thể truyền ra tám chín phiên bản lời đồn. Vì thế, cậu nhanh chóng gọi người nọ ngồi xổm xuống, nhảy xuống đất, dứt khoát xách giỏ mây, rảo bước chân chạy thẳng về nhà.
Lúc đi qua cửa nhà Trịnh gia trên sườn núi, Trịnh đại tẩu đang đứng trước cửa cầm cái ky, lột lớp da ngoài của bắp. Nhìn thấy Thủy Thời từ trong thôn đi lên, liền gọi một tiếng:
“Thủy ca nhi, đã quá ngọ rồi, sao còn đi đâu ngoài đó?”
Thủy Thời thấy là Trịnh đại tẩu, có chút ngại ngùng, quay đầu liếc nhìn Phù Ly đang chậm rãi đi tới từ ngã ba sau lưng, liền ậm ừ đáp:
“Chỉ là... lên núi nhặt chút thứ hoang dại.” Nói rồi liền rút trong giỏ mấy quả trứng chim to, “Tẩu tử, mang về luộc hay chiên đều được, cho hài tử bổ thân một chút.”
Trịnh đại tẩu nào từng thấy loại trứng kỳ lạ lại lớn như vậy! Ngày thường đến cả trứng gà còn ít có cơ hội được ăn, vốn định từ chối, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đang chảy nước mũi đứng bên cạnh, làm mẹ sao mà không xót, rốt cuộc vẫn ngượng ngùng nhận lấy mấy quả trứng từ tay Thủy Thời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT