Thủy Thời giờ đây không còn sợ hãi hai con sói canh gác ấy nữa. Cậu mơ hồ cảm thấy dường như vừa rồi có người bảo chúng trông chừng mình. Huống hồ, ánh mắt của hai con sói cũng chẳng hung dữ gì, chỉ có vẻ lanh lợi và... thèm ăn.
Cậu cầm lấy dao xương, bắt đầu tách thịt từ cổ con hươu đực lớn. Dùng sức chặt mấy khối thịt ở phần cổ, rồi lấy cành cây nhỏ sắc nhọn xâu lại, đưa lên lửa nướng.
Cậu đói đến không chịu nổi! Nhưng thịt rắn bên đống lửa thì không dám ăn, sợ có độc. Cậu chỉ có thể sốt ruột chờ thịt hươu chín. Thủy Thời liên tục xoay nhánh cây, thịt bị nướng sôi lên, thi thoảng lửa lại bốc cao một chập.
Mùi thơm quá! Một mặt thịt bên ngoài vừa chín tới, cậu liền cắt xuống nếm thử. Tuy chẳng có lấy chút gia vị, nhưng vị thịt tươi nguyên đối với người đang đói đến hoa mắt như cậu, chính là mỹ vị tuyệt đỉnh!
Thịt cổ vẫn còn tươi, vừa thơm vừa dai. Chỉ là ăn toàn thịt, rất dễ nghẹn. Cậu khát khô cổ, bèn vốc ít tuyết sạch bên cạnh bỏ vào chén gốm còn sót một nửa, để tan ra uống. Chỉ là vị tuyết nơi này không ngọt như ở trong thôn, lại có mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Nhưng Thủy Thời đâu còn để tâm được nữa, ngửa cổ uống hết.
Có chút lót bụng rồi, cậu không còn choáng váng như ban nãy, tay chân cũng dần có sức. Thủy Thời bỏ thêm củi khô, nhóm cho lửa cháy lớn hơn. Sau đó cầm lấy con dao xương đã cùn, bắt đầu lột da hươu. Lúc đầu vụng về, nhưng mày mò hồi lâu cũng tìm ra được cách.
Cậu cắt da từ chân hươu, tách ra từ sau về trước, rồi nhẹ nhàng kéo, dùng dao xương cắt đứt những gân nối. Mất khá nhiều thời gian mới lột được một tấm da tương đối hoàn chỉnh, trong lòng hơi có chút thành tựu.
Một con hươu to như vậy, ăn một mình sao hết? Thủy Thời chỉ có thể tách bốn chi và thân mình theo các khớp, phần xương thì không có sức mà chặt, đành bỏ đó.
Phần nội tạng như gan tim vốn rất khó bảo quản nhưng lại đầy dinh dưỡng. Trong sói đàn, chỉ những thành viên trung tâm mới có thể được ăn. Lúc đầu Thủy Thời định đào hố chôn hết chỗ ấy, nhưng nhìn lại hai con sói canh gác đang trừng mắt nhìn mình, cậu nghĩ một lúc rồi chỉ xử lý bỏ ruột, còn lại quả thận thì dùng dây leo treo lên cành cây, cẩn thận đẩy tới trước mặt chúng.
Hai con sói canh gác vốn là “nhân vật” quan trọng bên cạnh đàn, ngày thường cũng đâu được ăn nội tạng. Kể từ lúc chúng phát hiện Thủy Thời, Lang Vương đã phân phó hai con trông chừng cậu. Giờ chúng cũng đói bụng thật rồi.
Một con sói lùi lại mấy bước, thấy Thủy Thời không có động tác gì, chỉ đặt đồ xuống rồi quay lại bên đống lửa, liền đánh hơi thật mạnh.
Con kia thì nhịn không nổi nữa, ngậm lấy đồ ăn rồi nhanh chóng chui vào bụi rậm ăn lấy ăn để. Con cẩn thận ban nãy cũng không do dự nữa, thông minh hơn, còn kéo hết cả dây leo mang đồ ăn đi.
Hai con sói trốn trong bụi cây, ôm gan hươu mà nhai lấy nhai để, mắt híp lại vì sung sướng, nhưng vẫn không quên cảnh giác mà thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hành động của Thủy Thời.
Thủy Thời thở phào nhẹ nhõm. Chúng chịu ăn thịt hươu rồi, chắc không nghĩ đến chuyện ăn cậu nữa. Nghĩ vậy, cậu lại vung tay ném thêm mấy khối thịt qua.
Khi chắc rằng hai con sói đã giải quyết sạch nội tạng, cậu mới gánh mấy khối thịt đã lọc kỹ vào nhà gỗ, dùng dây leo chắc và mềm đan tạm một tấm lưới lớn, bọc thịt lại, đặt ở góc khuất lạnh nhất trong nhà. Tuy không có muối để bảo quản, nhưng thời tiết đủ lạnh để giữ được một thời gian.
Bận rộn xong mọi việc thì trời đã tối hẳn. Trong rừng bắt đầu vang lên âm thanh của đêm – tiếng chim đêm, tiếng rít quái dị, khiến đêm khuya vừa an tĩnh lại vừa rờn rợn. Nhưng Thủy Thời biết, sự yên bình ấy, chỉ là lớp vỏ che đậy vô số hiểm nguy.
Cậu ngồi chờ bên đống lửa rất lâu, củi cháy hết lại nhặt thêm vài lần, nhưng vẫn không thấy người đàn ông có đôi mắt sói vàng trở lại. Thủy Thời nghĩ một lúc rồi từ bỏ, giờ cậu phải nghĩ cách ngủ qua đêm trong khu rừng giá lạnh này mà không bị chết cóng.
Nhà gỗ tuy an toàn hơn, nhưng lại quá lạnh, mà cũng không thể nhóm lửa bên trong. Trên tay chỉ có một tấm da hươu mỏng, rất dễ ngủ một cái là đông chết. Ánh mắt Thủy Thời dừng lại ở đống tro còn âm ấm, cậu nảy ra một ý.
Cậu dùng tro nóng cùng rơm và củi vụn còn sót san đều trên nền đất dưới gốc cây lớn, phủ lên một lớp đất mỏng, rồi trải da hươu lên trên. Chẳng mấy chốc, hơi ấm lan tỏa như một chiếc giường sưởi đơn giản!
Làm việc này cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, Thủy Thời ngồi xuống dựa vào thân cây, nhưng gió lạnh vẫn len lỏi luồn qua.
Bất đắc dĩ, cậu lại gom cành cây chưa cháy hết, dùng sợi dây đỏ từng dâng tế núi hôm trước buộc thành khung, kéo xuống những dây leo rậm rạp trên cây đan thành một tấm lưới dày, rồi phủ lên bằng bùn ướt và lá khô.
Cuối cùng cũng dựng xong một căn lều nhỏ hình tam giác thô sơ! Thủy Thời bật cười, không ngờ những lúc ngồi xe lăn nhàm chán tập đan lát lại giúp cậu trong tình cảnh này. Nghĩ đến đôi găng tay vẫn chưa đan xong cho cha, lòng cậu chùng xuống, buồn và tiếc nuối.
Hít sâu một hơi, cậu lẩm bẩm: “Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích!”
Cậu cố trấn tĩnh, gõ gõ người phủi bớt đất cát, rồi nằm thử vào chiếc lều tự làm. Quả nhiên ấm thật! Hai bên được che kín bằng đất và lá khô, không có gió lùa. Lưng tựa vào thân cây, cũng không lạnh. Chỉ còn phía trước là không thể chắn gió, nhưng Thủy Thời đã quá mệt. Thể lực lẫn tinh thần đều cạn kiệt.
Cậu bò ra ngoài tắt đống lửa, dùng tro phủ lên vết máu của hươu để tránh bị thú hoang đánh hơi. Sau đó lại chui vào lều, mệt mỏi ngã xuống lớp da hươu ấm áp, ngủ thiếp đi.
Cơ thể đau nhức, trong mơ cậu vẫn lo mơ hồ: liệu có thú dữ tấn công lều không? Cậu phải tỉnh kịp để chạy về nhà gỗ!
Nghĩ tới nghĩ lui, rồi mơ hồ như thể buông bỏ hết thảy, "Thôi! Không nghĩ nữa. Ta đã cố sống sót, thì mặc cho số phận đi!"
Hai con sói no nê chán chường nhìn con người yếu đuối hai chân kia lục đục qua lại. Hắn đào trái đào phải, cuối cùng làm ra một cái tổ. Chúng ngó nhau, nghi hoặc: "Mẫu thú muốn đào ổ để sinh sản à?"
Nhưng bên trong lại vang lên tiếng ngáy khe khẽ, bảo cho hai con sói đầu óc đơn giản biết – không phải, chỉ là đang ngủ.
Cả hai lặng lẽ nhìn nhau.
Chúng cảm thấy tên hai chân yếu ớt này tuy kỳ quặc, nhưng thật biết “quy củ” – đem cả gan hươu to dâng cho bọn chúng ăn!
Tốt lắm, coi như là một tiểu đệ cũng được! Là “đại ca”, đành miễn cưỡng bảo vệ nó vậy.
Hai con sói “đội sổ” trong đàn mà chẳng hiểu sao lại đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên lều, cúi đầu ngửi ngửi chỗ chưa che kín, cảm nhận được luồng khí ấm áp!
Chúng chần chừ giây lát, một cơn gió lạnh lại thổi qua, khiến mũi rét buốt. Con lanh hơn trong hai con khẽ rung tai, len lén chui vào lều, quay đầu nằm nửa người lên da hươu, đầu thò ra ngoài.
Con còn lại bắt chước theo, cùng chui vào nằm ở miệng lều. Cả hai thay phiên nhau canh gác rừng đêm – đó là bản năng khắc sâu trong xương máu, dù nơi đây là lãnh địa của Lang Thần, vẫn không thể lơi lỏng!
Thủy Thời ngủ say, hoàn toàn không biết gì. Trong khu rừng này, hậu duệ Lang Thần là những thợ săn đỉnh cao, có thể lặng lẽ tiếp cận bất kỳ con mồi cẩn thận nào – huống chi là một con người chưa từng trải hiểm cảnh hoang dã.
Chỉ là cậu thấy càng ngủ càng ấm, như được chôn trong một tấm thảm lông mềm tự tỏa nhiệt, dễ chịu vô cùng.
Phía xa, trong đàn sói, Phù Ly – truyền thuyết đặc biệt của bầy sói Đông Sơn – đang nhíu mày trong ổ.
Hắn nhìn cặp Lang Vương vợ chồng to lớn như trâu con đang rón rén tha con vào ổ mình, đã là đứa thứ sáu rồi.
Hắn nghiêng đầu nhìn, dùng giọng sói trầm thấp “ô ô” giao tiếp với chúng, cuối cùng ánh mắt vàng kim khẽ đảo, còn mắng cho một trận.
Hàm răng hắn trắng tinh, nhưng đặc biệt là hai chiếc răng nanh sắc nhọn lóe ánh lạnh.
Vì sao lại như vậy, có nguyên do cả.
Đàn sói Đông Sơn khác với sói thường: lớn hơn, mạnh hơn, nhanh hơn, thông minh hơn. Mỗi đời Lang Vương đều là bạch lang, được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, sống đến 40 năm nếu mang dòng máu xuất sắc.
Phù Ly từ nhỏ đã được Lang Vương tiền nhiệm nuôi nấng, bú sữa trưởng thành, xem như huynh trưởng của Lang Vương hiện tại. Cũng là kẻ mạnh nhất đàn.
Đối với việc dạy dỗ đời sau, không ai thích hợp hơn hắn. Nhưng hôm nay, hắn hơi bực: không phải Lang Vương muốn hắn dạy con, mà là… sinh nhiều quá, không muốn nuôi thôi!
Hắn chẳng nói nhiều, chọn một con sói con im lặng, giấu vào áo da thú, rời khỏi ổ, tiến vào rừng.
Lang Vương vợ chồng tuổi còn trẻ, thấy hắn giận thì ngại, bèn ngậm năm đứa còn lại trở về ổ.
Thực ra Lang Vương vẫn rất kính trọng “huynh trưởng” Phù Ly. Vừa chính trực, vừa uy vũ, vừa trí tuệ, ai cũng sợ hắn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt vàng kim sâu thẳm kia, lại vừa muốn thân cận, vừa muốn phục tùng.
Phù Ly ôm sói con trong ngực, nhớ đến sinh vật yếu ớt kia – rõ ràng không phải thú, mà là người. Giữa mày có nốt ruồi đỏ, chắc thuộc loại “thư nhân”.
Chả trách yếu đến vậy, bị đồng loại vứt bỏ cũng dễ hiểu.
Phù Ly là người từng sống cùng một thợ săn loài người – được mẫu lang đồng ý, sống trên cây, học tiếng người, tập võ, học săn bắn. Nhưng chẳng được mấy năm, người đó đã chết. Hắn trở lại với đàn.
Từ đó, hắn sống giữa đàn, nhưng vẫn đơn độc.
Có lẽ Lang Vương muốn hắn dạy sói con, là sợ hắn cô đơn. Nhưng thật ra, hắn chỉ thấy… phiền chết được.
Nghĩ đến đứa nhỏ “nhặt” được kia, lại nhìn con sói con trong ngực.
Phù Ly nhíu mày: Gần đây thứ phải nuôi, đúng là quá nhiều rồi.
Thôi thì, nuôi chung vậy.