Thủy Thời bị hai luồng ấm nóng đầu lưỡi liếm tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy trước mặt là hai cái đầu sói to tổ bố. Hai con sói lông xám cao gần bằng người, bờm rối tung như mây, đang chồm ngay trước mặt cậu, há to mồm để lộ hàm răng sói sắc lẹm, vừa liếm mặt cậu vừa phát ra những tiếng bốp bốp đầy thích thú.
Thủy Thời giật bắn mình, theo phản xạ lùi ngay ra sau, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cứ tưởng mình sắp bị xé xác rồi!
Hai con sói thấy người đột nhiên động đậy, cũng hoảng hốt nhảy vọt ra ngoài phòng, quay đầu lại nhìn, mắt hơi nheo, còn vươn lưỡi ra liếm mép.
Thủy Thời cũng trừng mắt nhìn hai con sói kia, thử chậm rãi nhúc nhích thân thể, phát hiện chúng không có ý định tấn công, ngược lại có chút cảnh giác lùi về sau vài bước, rồi thậm chí còn quay đầu bỏ chạy! Bên ngoài còn vang lên tiếng móng vuốt nện lên bậc thang gỗ đặng đặng đặng.
Cậu lúc này mới dám thả lỏng đôi chút, đưa mắt nhìn quanh đánh giá hoàn cảnh mình đang ở. Hiện tại cậu đang nằm trong một căn nhà gỗ tuy mục nát khắp nơi nhưng vẫn còn khá nguyên vẹn. Dưới đất là mảnh tơ lụa đỏ sẫm từng quấn lấy thân thể cậu, giờ đã bị xé rách tan nát.
Trong phòng rải rác mấy vật dụng linh tinh: vài cái bàn ghế đá, dao xương, chén gỗ, da thú, vải bố... Chỉ có đồ làm từ đá và xương là còn tạm nguyên vẹn, những thứ khác đều đã mục nát, phong hóa. Một lớp bụi dày phủ khắp, xem ra nơi này đã lâu không có người ở.
Trước đó bị đông lạnh ngất xỉu trên tuyết, Thủy Thời chỉ mơ hồ cảm thấy mình được ai đó kéo đi. Có lẽ trong núi này vẫn còn người sống, và cậu đã được người đó đưa tới căn nhà gỗ này. Có điều, người cứu cậu hẳn không sống ở đây – nhìn sao cũng giống căn nhà bị bỏ hoang.
Chỉ vài cử động nhỏ, bụi bặm quanh người đã bị cậu làm bay tung lên, sặc đến mức cậu ho khù khụ.
Thủy Thời giơ tay quạt quạt trước mặt, lại phát hiện tay mình xanh lè. Cậu cúi đầu nhìn, những chỗ đông lạnh nghiêm trọng như tay chân, mặt mũi, vành tai… đều bị bôi một lớp dịch lỏng màu xanh lá đậm. Thứ này bôi lên không hề có cảm giác, lại có mùi thảo mộc ngòn ngọt.
Cậu đưa tay lên trước mũi ngửi, một mùi hương cỏ cây dịu nhẹ xộc vào. Rõ ràng là có người đã bôi thuốc cho cậu để chống lại vết thương do giá rét.
Thì ra, vừa rồi hai con sói kia liếm mặt cậu chỉ vì trên người còn sót lại mùi thuốc ngọt ngào, khiến chúng tham lam không dứt được. Vậy mà cậu lại tưởng chúng muốn ăn thịt mình, bị dọa sợ chết khiếp!
Nghĩ tới hàm răng sói sắc lẻm kia, cậu lại không rét mà run.
Trong phòng lạnh thật, nhưng vẫn dễ chịu hơn cái rét thấu xương ngoài kia. Tuy thế, nước miếng sói vừa liếm lên mặt gặp lạnh vẫn đông lại, khiến mặt đau rát, cậu vội vàng giơ tay lau đi.
Nhưng không hiểu vì sao, khí hậu trên núi lại ấm áp hơn dưới chân núi – hoàn toàn ngược với lẽ thường. Không phải người xưa có câu "Nhân gian tháng tư hoa đã tàn, trên núi đào nở nước dâng tràn" sao? Sao giờ lại đảo ngược thế này?
Thủy Thời thấy đầu óc hơi mơ hồ, nhưng những kiến thức cơ bản cậu vẫn còn nhớ rõ. Trước đây tuy vì cơ thể tàn tật quá nặng mà không thể đến trường, nhưng cha mẹ cậu từng mời thầy giáo về dạy, nên cậu vẫn biết chữ, đọc được sách.
Ngay hôm trước khi tai nạn xe xảy ra, cậu vừa mới nhận được giấy báo thi thử đại học dành cho người khuyết tật, chỉ còn chờ kiểm tra sức khỏe là có thể dự thi.
Cậu cũng chẳng có khát vọng gì đặc biệt với đại học, chỉ là muốn khiến cha mẹ an tâm, cho họ một tia hy vọng. Nhưng ai ngờ số phận lại trêu ngươi đến vậy.
"Haiz…" Cậu sờ sờ đôi chân hiện giờ còn lành lặn, hít sâu một hơi. Đã có lại cơ thể khỏe mạnh, thì nhất định phải sống cho ra trò, không thể uổng phí một lần được sống lại này.
Có điều giờ cậu vừa lạnh vừa đói, không thể chờ người tới được. Không rõ ai đưa cậu tới đây, nhưng điều cần làm bây giờ là tìm cách giữ ấm và tìm thức ăn.
Thủy Thời lảo đảo đứng dậy, quan sát kỹ căn phòng, rồi bất đắc dĩ thở dài – nhà gì mà chỉ có bốn bức tường, chẳng có gì đáng dùng. Trong phòng nồng nặc mùi mốc hôi, may là mùa đông nên không có côn trùng chuột bọ gì bò ra.
Không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài tìm xem có nước hay trái cây dại gì không, đỡ đói chút nào hay chút nấy.
Vừa ra đến cửa, cậu sững người – đây không phải là căn nhà gỗ bình thường, mà là… nhà trên cây!
Căn nhà vuông vức rộng khoảng 50 mét vuông, treo lơ lửng trên một gốc đại thụ to đến năm người ôm không xuể, cách mặt đất chừng mười lăm mét. Tán cây rậm rạp che kín mái nhà, vật liệu làm nhà ánh lên chút ánh sáng, không hề có dấu hiệu mục nát hay côn trùng phá hoại.
Trước cửa còn có một cái sân gỗ nhỏ, được bao quanh bởi lan can làm bằng cây gỗ. Bên phải là một lối đi xuống – cầu thang dây mây đan chắc chắn bám theo thân cây.
Thủy Thời nhớ lại hai con sói lúc trước, chắc chắn là từ đó chạy xuống. Bậc thang đan chắc, rộng rãi, đến cả sói còn leo được dễ dàng, huống gì là người.
Điều khiến cậu kinh ngạc hơn là – rõ ràng cậu từ vùng tuyết phủ rét buốt đi đến đây, lẽ ra cây cối xung quanh phải trơ trụi khô héo mới phải. Vậy mà nơi này, rừng rậm vẫn xanh um, nhiều cành lá còn chưa rụng.
Cậu đang còn ngỡ ngàng trước phép màu của thiên nhiên, thì một cơn gió lạnh thốc tới – xuyên thẳng qua lớp quần áo mỏng manh trên người.
Hắt xì! Cậu rùng mình, vội kéo chặt cổ áo, vì sự sống còn mà quyết định phải nhóm một đống lửa. Có lửa thì mới giữ ấm được, thậm chí còn xua được dã thú.
Nhưng nhà cây thì không thể nhóm lửa bên trong. Thủy Thời tự biết mình không có chút kinh nghiệm sống nơi hoang dã, chỉ là ngày thường xem phim xem sách mà thôi. Nhỡ đâu sơ suất một chút, thiêu rụi cả căn nhà tinh xảo này thì toi!
Bất đắc dĩ, cậu đành run rẩy leo xuống đất. Hai chân càng đi càng thuần thục, đến bậc cuối cùng thậm chí còn nhảy một cái xuống luôn.
Nhặt được ít cành khô và lá vụn, Thủy Thời ngồi xổm dưới gốc cây, hơi lo lắng – giờ nhóm lửa kiểu gì đây?
Trong ký ức nguyên chủ, dân làng thường dùng đá đánh lửa hoặc dao sắt, nhưng nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng mấy vật cứu mạng ấy đâu.
Thôi thì cứ nguyên thủy mà làm cho chắc! Cậu cầm lấy con dao xương trong nhà cây mang xuống, khoét một cái hố nhỏ trong khúc gỗ, nhét đầy vụn cỏ vào trong, rồi lấy hai nhánh gỗ tròn cọ liên tục vào nhau.
Cọ đến mức lòng bàn tay đỏ ửng, cuối cùng cũng sinh ra chút tia lửa yếu ớt. Trong cái lạnh thấu trời, cậu mới lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của lửa.
Sợ lửa bay vào rừng gây cháy, cậu lại lôi vài tảng đá đến xếp thành vòng bảo vệ. Ánh lửa nhảy nhót chiếu lên gương mặt cậu – trong khu rừng cô quạnh không bóng người, ánh lửa ấy như chốn nương tựa duy nhất.
Chưa kịp sưởi ấm, trong núi lại vang lên từng đợt tiếng sói tru, xen lẫn tiếng thú vật dẫm nát bụi rậm. Thủy Thời căng thẳng nhìn quanh, sợ rằng đống lửa sẽ dẫn dụ thêm sói đến, vội vàng châm lửa cao hơn.
Tựa như chỉ có ngọn lửa này mới khiến cậu yên tâm giữa rừng sâu vắng vẻ.
Một lúc lâu sau, tiếng sói tru mới dần lắng xuống, như thể đã săn được con mồi, bắt đầu ăn uống thỏa mãn. Cậu lúc này mới thở phào, hạ cây đuốc trong tay xuống.
Ngay lúc ấy — vù — từ bụi cỏ trước mặt, hai cái đầu sói quen thuộc xông ra. Trời đã tối đen, ánh mắt chúng lấp lóe trong bóng tối, nhưng lại không đến gần, chỉ chằm chằm nhìn vào đống lửa.
Thủy Thời run rẩy cầm đuốc, sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra. Chúng đến từ bao giờ? Cậu hoàn toàn không hay biết!
Một người hai sói giằng co chốc lát, hai con sói không xông tới, chỉ rít lên những tiếng "grừ grừ" như đang trao đổi với nhau. Rồi bỗng cùng ngoái đầu nhìn vào bóng rừng phía sau.
Thủy Thời nín thở. Cảm giác đói và căng thẳng khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Chỉ thấy trong bóng tối u ám của rừng sâu, có một bóng người quái dị đang nhanh chóng tiến về phía nhà cây. Lông tay lông chân Thủy Thời dựng đứng hết cả lên!
Chờ bóng kia lộ ra dưới ánh lửa và tia sáng yếu ớt cuối cùng trong ngày, Thủy Thời mới thở phào nhẹ nhõm – thì ra là một nam nhân lực lưỡng, khoác da thú trên người, vai khiêng một con hùng lộc máu me be bét, đầu mọc đầy sừng nhọn hoắt.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng ít ra cũng là… người!
Thủy Thời định cất tiếng chào hỏi thì người kia đã bất ngờ vung con hùng lộc xuống đất, giơ cao cây mộc thương trong tay, sải bước lao về phía cậu!
Cậu chỉ có trong tay cây đuốc, còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã nhanh như báo săn, trong chớp mắt đã bổ nhào tới, tay siết chặt mộc thương dí thẳng vào thân cây sau lưng cậu!
Cây đuốc rơi xuống đất kêu leng keng, tim Thủy Thời như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên — đối diện là một đôi mắt sói màu vàng sẫm, con ngươi dài hẹp co rút theo ánh lửa, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng như nhìn một con mồi xa lạ.
Chỉ một ánh nhìn đó, Thủy Thời biết mình sẽ không bao giờ quên. Một ánh nhìn dã tính, cường bạo, chẳng mang lấy một chút cảm xúc của con người.
“Ngươi… ngươi là…” Cậu còn chưa kịp hỏi xong, người nọ đã rút mộc thương ra, mũi thương xuyên qua một con rắn độc bụng xanh, nhìn thôi cũng biết cực kỳ có độc.
Nam nhân lạnh lùng quăng con rắn vào đống lửa, ánh mắt màu kim tối đảo qua người Thủy Thời — kẻ yếu bị tộc đàn vứt bỏ trong lãnh địa của hắn.
Không đợi cậu nói tiếp, hắn quay người bước tới xác hùng lộc, một chân đá xác lộc lăn đến bên đống lửa, rồi dứt khoát xoay người rời đi, chẳng thèm quay đầu lại.
Thủy Thời đứng chết trân, nhìn bóng lưng cao lớn kia khuất dần trong màn đêm. Vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc, lại… kính nể.
Cậu sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy ai giống người kia – mạnh mẽ, nguy hiểm, hoang dã, nhanh nhẹn mà ngạo nghễ, như thể mọi sinh vật trong núi rừng đều phải khuất phục dưới chân y.
Cậu hít một hơi sâu, mùi thịt rắn trong lửa bay lên khiến bụng cồn cào, chẳng còn tâm trí đâu nghĩ ngợi vẩn vơ. Người kia xem ra không có ác ý, còn tiện tay… mang về một con hùng lộc béo tốt!
Dù có phải tiện tay đi nữa thì cũng cứu mình một mạng.
Thủy Thời sờ thử thân hùng lộc còn âm ấm, da lông dày mịn, nhìn mà đau đầu – cậu phải bắt đầu từ đâu đây? Trước kia nhiều nhất chỉ biết làm bếp với gà vịt thôi!
Nhưng cuộc sống ép người ta phải lớn. Nếu muốn sống sót, thì cậu phải học, phải rèn, phải làm quen với tất cả.
Thủy Thời ước lượng thân thể con lộc — da lông dùng làm áo giữ ấm, thịt thì ăn không hết, phải nghĩ cách bảo quản. Mùi máu tanh cũng phải che giấu, kẻo dẫn thêm dã thú. May mà còn có nhà cây để trú thân.
Đang định ra tay thì ngẩng đầu bắt gặp hai con sói xám ban nãy vẫn chưa đi, còn đang rình rập trong bụi cỏ gần đó.
Cặp mắt sói chăm chăm nhìn vào xác hùng lộc bên đống lửa… liếm mép thèm thuồng.
=====
🎋: mình sẽ để xưng hô ta-ngươi nghe giống cổ đại chút