Tiểu Lâm thị là thứ nữ Lâm gia, vẫn luôn bất hòa với mẫu thân Quý Thiền, nhưng mấy năm nay còn có qua lại.
Quý Thiền trước kia nghe lén các ma ma nói chuyện phiếm, nghe đâu rằng thưở thiếu thời Tiểu Lâm thị ái mộ anh rể tương lai Tấn Dương Hầu, vì thế còn gây ra chuyện không nhỏ, có điều rất nhanh bà ta đã bị gả cho tiến sĩ nhị bảng năm đó Triệu Minh.
Các ma ma đều cảm thấy, sở dĩ bà ta còn da mặt dày qua lại với Hầu phủ, đó là vì chưa từ bỏ ý định với Hầu gia.
Từ khi Tiểu Lâm thị gả chồng cuộc sống sau đó cũng không tệ, con cái có nếp có tẻ, phu quân cũng nghe lời bà ta răm rắp.
Phu quân bà ta lúc trước nhờ vào quan hệ của Lâm gia ở lại Thượng Kinh, hiện giờ đã thăng đến Đô Sát Viện Tả Thiêm Đô Ngự sử, quan giai tứ phẩm*.
*Quan giai là cấp bậc của quan lại. Về cơ bản quan lại các triều đại đều được chia ra làm chín phẩm, cao nhất là nhất phẩm và thấp nhất là cửu phẩm. Mỗi phẩm lại có hai cấp bậc là Chính và Tòng (phó), cấp Tòng thường là người phò tá cho Chính.
Vào ngày lễ ngày Tết Quý Thiền mới có thể gặp được người dì này một lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, quan hệ rất là xa cách, nên cũng không ngờ rằng sau khi bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, người dì này còn nguyện ý qua lại với nàng.
Nghe xong mấy lời này của Tôn ma ma, A Triền trả lời: “Đã phiền dì lo lắng, hiện giờ đã không sao nữa rồi.”
“Cô nương không có việc gì là được.” Tôn ma ma vỗ vỗ ngực, tựa như thở phào một tiếng. Bị Minh Kính Tư bắt đi, vậy mà có thể còn sống trở về đã là tốt lắm rồi.
Đồng thời lại có chút ngoài ý muốn, dù gì cũng cảm thấy vị cô nương này nói chuyện ngữ điệu dường như có một chút bất đồng với quá khứ, có vẻ như là dễ nghe hơn.
A Triền mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Tôn ma ma đợi này hồi lâu cũng mệt mỏi rồi, hay là vào trong phòng nghỉ ngơi một chút?”
Nàng lấy ra chìa khóa ở chỗ giấu tính mở cửa, Tôn ma ma luôn mồm từ chối: “Lão nô không cần nghỉ ngơi đâu, chỉ tới truyền lời giúp phu nhân thôi, phu nhân nói đã lâu không gặp cô nương, muốn mời cô nương qua nhà trò chuyện, không biết ngày mai cô nương có thể tới không?”
“Đã là dì mời, tất nhiên là có thời gian.”
“Vậy thì tốt rồi, cô nương về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lão nô lại đến đón người.”
Gia chủ đã dặn dò trước, Tôn ma ma cũng không hề ở lâu, quay trở lại xe ngựa, lệnh cho phu xe nhanh chóng đánh xe rời khỏi.
A Triền đứng ở bên cửa nhìn theo xe ngựa đi xa mới xoay người mở cửa, không ngoài dự liệu, ăn một mặt đầy bụi, lại còn lạnh lẽo làm người ta không muốn bước chân vào.
Vốn đây là một gian tạp hóa, phân trên dưới hai tầng, sau khi nhận về, giá để hàng cũng đều dọn cả đi rồi, tầng một trống rỗng, ngay cả cái ghế cũng không có.
Nàng đóng cửa lại lên trên lầu hai, trên lầu cũng lạnh lẽo giống thế, nhưng có thêm vài thứ so với tầng một.
Một chiếc giường gỗ đơn sơ, ở trên có chăn gấp gọn gàng. Một cái tủ gỗ dựng ở sát tường, bên trong có quần áo cùng một bộ trang phục mùa đông mới, trong một góc tủ có cái hộp gỗ, bên trong có chút bạc vụn, ước chừng khoảng mười lượng.
Chậu than đặt ở dưới gầm giường, bên trong chất đống tro than và than còn chưa cháy hết.
Có chậu than, đêm nay cuối cùng không cần bị lạnh đến không ngủ nổi.
A Triền xoay người đi xuống sân sau dưới nhà, cửa hàng này tuy rằng vị trí không tốt, nhưng lại có một ưu điểm, sân sau có một cái giếng, còn có một gian nhà kho chứa đồ, một gian nhà bếp cùng một gian nhà xí.
Nếu không phải bởi vì có thêm cái giếng này, giá cả cửa hàng này cao hơn các cửa hàng khác rất nhiều, cũng không thành ra mãi không bán được đi, may mắn như thế, nàng mới có chỗ ở.
Trong nhà kho có than và bốn gánh củi trước đó đã mua, trong nhà bếp gạo và mì đều có, cũng không cần phải đi ra ngoài mua.
Thân thể không thoải mái, A Triền thật sự không muốn làm gì cả, nhưng nàng ở trong nhà giam những bảy ngày, cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút, quyết định vào nhà bếp đun một nồi nước ấm, đóng cửa lại nhờ hơi nóng của bếp tỏa ra, nhanh chóng mà tắm rửa một cái.
Khi dùng nước ấm trong thùng gỗ lau người, A Triền cẩn thận mà tránh đi vết roi trên người, bởi vì ở trong tù đại phu cho thuốc mỡ để nàng bôi cầm máu, mấy ngày nay vết thương đã kết vảy sắp khép miệng lại.
Khi khăn vải lau đến eo, A Triền ngoài ý muốn phát hiện, sau khi được nước ấm lau xong, trên eo lại hiện lên một vòng dây nhỏ màu đen.
Sợi dây giống như là có sẵn ở trong cơ thể này, nhưng trong trí nhớ của Quý Thiền, khi nàng tắm rửa trên người rõ ràng không có dấu vết như thế này.
Tiếp theo nàng phát hiện hai đầu gối cùng hai tay khuỷu tay của mình đều hiện lên sợi dây mảnh màu đen giống thế, những dấu vết này hiển nhiên là mới xuất hiện ở trên người nàng trong mấy ngày nay.
Có lẽ… nàng sờ sờ cổ, nếu tứ chi đều có, vậy nơi này cũng nên có dấu vết đó.
Là bởi vì những dấu vết này, thân thể của nàng mới có thể suy yếu như vậy sao? A Triền không thể xác định.
Nhưng hiển nhiên chúng nó có quan hệ với chuyện mượn xác, đáng tiếc nàng hoàn toàn không có manh mối, cũng không biết biện pháp giải quyết, chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước.
Cũng may chờ nàng lau xong thân thể, những dấu vết đó đã nhạt đi.
Buổi tối đốt chút than trong phòng, rốt cuộc đã ấm áp thêm một chút, A Triền miễn cưỡng xem như ngủ một giấc ngon lành. Chỉ có điều mới cuối giờ Dần* đã bị lạnh quá tỉnh dậy, than trong chậu than đã cháy hết, bụng còn đói đến mức réo lên.
*Từ 3 giờ - 5 giờ sáng.
Nàng quấn chăn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, cả người tản ra một cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, làm người thật đúng là quá thảm, một ngày phải ăn ba bữa cơm, còn dễ dàng bị lạnh chết, thật là càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Ý thức cùng bản năng đấu tranh với nhau, cuối cùng ý thức kiên cường của nàng chiến thắng bản năng đói khát, mãi đến đầu giờ Tỵ*, khi Tôn ma ma tới đón nàng, trên xe ngựa nàng mới ăn mấy miếng bánh hạt dẻ làm dịu cơn đói.
*Từ 9 giờ tới 11 giờ sáng.
Tôn ma ma nhìn A Triền tư thái ưu nhã mà ăn sạch nguyên một đĩa bánh hạt dẻ, trong lòng thầm thở dài, thật là đáng tiếc, đương yên đương lành làm một đích nữ Hầu phủ, hiện giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, nhìn dáng vẻ này là bữa sáng cũng không ăn.
Chờ A Triền ăn xong, lại uống thêm ly trà nóng, xe ngựa đã ngừng ở cửa Triệu phủ.
Tôn ma ma dẫn nàng vào nội viện, xuyên qua một hành lang dài, là đi tới ngoài chính phòng.
Có thể là tới không đúng lúc, vừa mới vào trong sân, A Triền đã nghe được một giọng nữ the thé từ trong phòng truyền ra: “Làm vợ kế thì làm sao, con nhất quyết phải gả cho chàng ấy!”
Nghe giọng nói này, hẳn là biểu muội Triệu Văn Nguyệt mà nàng mới chỉ gặp được vài lần khi còn nhỏ.
Triệu Văn Nguyệt hiển nhiên là đang cãi nhau với mẫu thân nàng ta về hôn sự của mình, thế nhưng không biết rốt cuộc là nàng ta muốn gả cho ai, con gái của Tả Thiêm Đô Ngự sử vậy mà lại bằng lòng gả cho người ta làm vợ kế?
Tôn ma ma hiển nhiên cũng không dự đoán được trường hợp như vậy, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ, có điều thấy A Triền biểu hiện như chưa nghe được gì cả, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Bà ấy đi nhanh vài bước, tiến lên đẩy cửa chính phòng ra, vén rèm lên lớn tiếng nói: “Phu nhân, lão nô đón Thiền cô nương tới rồi.”
Giọng Tôn ma ma cắt ngang hai mẹ con đang cãi nhau, Tiểu Lâm thị hít sâu mấy hơi, mới mở miệng nói: “Vào đi.”
A Triền đi vào chính phòng, một dòng nhiệt nóng ập vào mặt, sau khi bước vào ánh mắt nàng thấy đầu tiên là người dì Tiểu Lâm thị đang dựa vào giường La Hán, Tiểu Lâm thị không khác lắm so với trong trí nhớ của nàng, chỉ là bụng nhô cao cao, lại có thai.
Con gái Tiểu Lâm thị Triệu Văn Nguyệt mới vừa cãi nhau với mẫu thân, hiện giờ đang đứng ở một bên, nhìn thấy A Triền đi vào, ánh mắt nhìn về phía nàng vậy mà mang theo vài phần thù địch.
A Triền không nén được có chút nghi hoặc, nàng dường như cũng không có giao thiệp gì với vị biểu muội này, sự thù địch của đối phương từ đâu mà đến?
“A Triền bái kiến dì.” A Triền tiến lên hành lễ với Tiểu Lâm thị.
Nàng vừa tự xưng không khiến cho Tiểu Lâm thị hoài nghi, rốt cuộc hai chữ này phát âm gần giống nhau, lúc Lâm thị chưa mất, có khi cũng gọi con gái là A Thiền.
“Lại đây ngồi.” Chào hỏi cháu gái một câu, Tiểu Lâm thị lại không kiên nhẫn mà đuổi con gái đi, “Được rồi, con cũng đừng ở đây làm ta thêm giận nữa, trở về đi.”
Triệu Văn Nguyệt dường như cảm thấy một trận cãi nhau vừa rồi với mẫu thân còn chưa đã nghiền, vẫn không chịu bỏ qua, vậy mà chỉ vào A Triền chất vấn: “Mẫu thân có phải là bởi vì cô ta mới không muốn con gả cho Tiết lang hay không?”
Tiết lang? Dòng họ này làm ánh mắt A Triền khẽ chuyển, người họ Tiết nào?
Tiểu Lâm thị tức khắc lạnh mặt, vỗ mạnh xuống cái bàn lùn, oán hận nói: “Có thể làm vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng, con lại cứ khăng khăng phải làm vợ kế cho người ta, con mới gặp Tiết Minh Đường kia vài lần, đã u mê như thế.”
Tiết Minh Đường, cái tên này A Triền đương nhiên biết, em trai ruột của Tiết thị. Buổi tối hôm Tết Thượng Nguyên đó, câu nói kia của Tiết đại nhân dường như khắc vào trong đầu Quý Thiền.
Thật đúng là, trùng hợp quá.
Làm mẫu thân Tiểu Lâm thị tự nhận là nơi chốn suy nghĩ cho con gái, thế nhưng Triệu Văn Nguyệt không nghĩ như vậy, ở trong mắt nàng ta, mẫu thân lại là kẻ ác một gậy chia rẽ uyên ương.
Hơn nữa nàng ta đã biết từ lâu, mẫu thân không muốn nàng ta gả cho Tiết lang tiền đồ rộng mở là bởi vì tỷ tỷ của Tiết lang gả cho dượng làm vợ kế, mẫu thân vậy mà vì chút việc nhỏ này, đã cản trở nhân duyên của nàng ta!
Triệu Văn Nguyệt không muốn hét to để A Triền xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha cho nàng, nói ra lời vô cùng cay nghiệt: “Mẫu thân không cần phải nói kiểu quang minh chính đại như thế, con biết mẫu thân một lòng hướng về Lâm gia, nhưng chuyện dì và người khác tư thông hiện tại ai ai trong Thượng Kinh cũng đều biết, mọi người đều rất tò mò cha ruột của vị biểu tỷ này của con là ai đấy. Sai không ở dượng, tỷ tỷ của Tiết lang cũng không sai, mẫu thân thật sự cũng không nên áp đặt ân oán của Lâm thị các người lên trên người con đâu.”
Nghe con gái nói lời này, làm cho Tiểu Lâm thị tức giận muốn nổ đom đóm mắt, bà chỉ vào Triệu Văn Nguyệt còn chưa nói lời nào, đã cảm thấy từng cơn đau quặn trong bụng, sợ tới mức nha hoàn bên cạnh vội vàng xông tới, Tôn ma ma cũng chạy đi tìm đại phu.
Triệu Văn Nguyệt dường như rốt cuộc ý thức được mình đã gây họa, thế nên thừa dịp chính phòng rối loạn, lén chạy mất.
Đại phu tới rất nhanh, kê cho Tiểu Lâm thị một thang thuốc dưỡng thai, dặn bà ta an tâm dưỡng thai, không nên tức giận nữa.
Tiễn đại phu đi, Tôn ma ma không nhịn được khuyên nhủ: “Phu nhân, hiện giờ người đang là phụ nữ mang thai, khó khăn lắm mới có mang tiểu thiếu gia, người hãy bớt nóng đi một chút, đừng lại cãi nhau với nhị cô nương nữa.”
Tiểu Lâm thị hừ lạnh một tiếng: “Là ta cãi nhau với nó à, rõ ràng là muốn làm ta tức chết. Còn cả lão gia, cũng không biết là trúng cái gió gì, thế mà cũng cảm thấy cái tên Tiết Minh Đường kia không tồi, con gái của ta có thế nào cũng không thể tùy tiện gả cho tiểu quan lục phẩm được. Mặc dù nó không thể gả vào nhà Công Hầu, cũng không thể gả như vậy được.”
Tôn ma ma thở dài, phu nhân đã bao nhiêu năm vẫn giữ tính tình này, khuyên như thế nào cũng không nghe.
Tuy rằng ngoài miệng Tiểu Lâm thị nói người khác rất ghê, nhưng cơn giận tan cũng nhanh, bụng không đau, lúc này mới nhớ tới A Triền vừa rồi mới bị bỏ rơi.
“Nghe nói đêm Thượng Nguyên cháu gặp phải yêu họa, hiện giờ đã không sao rồi chứ?”
A Triền ngồi ở trên ghế, trả lời: “Đã không sao rồi ạ, Minh Kính Tư đại nhân điều tra rõ không có quan hệ với cháu nên đã thả cháu ra.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ cháu không còn, hiện giờ trong thành Thượng Kinh này cháu chỉ còn một người thân là ta thôi, chớ có liên luỵ tới ta.”
A Triền mỉm cười, nàng còn có thể nói gì nữa? Nói người dì này của mình nghĩ sao nói vậy à?
“Hiện giờ cũng sắp mười tám rồi nhỉ, đều tại mẹ cháu nhất định phải giữ cháu lại, ngay cả việc hôn nhân cũng chưa sắp xếp, hiện giờ thì hay rồi, muốn tìm một nhà tốt cũng không dễ dàng.”
A Triền cúi mắt, nhẹ giọng nói: “A Triền phải giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân, chưa có ý muốn gả chồng.”
Hết chương 5.