“Không gả chồng sao được!” Tiểu Lâm thị như là nghe được chuyện gì kinh thế hãi tục, tận tình khuyên bảo mà khuyên nhủ, “Dung mạo của cháu như vậy, nếu như vận may tốt, phụ đệ Vương Hầu cũng có thể gả vào, dù có làm một thiếp thất cũng còn hơn so với ở bên ngoài chịu khổ. Nếu giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó còn có nhà nào chịu cưới cháu.”

Tuy rằng ba ta không muốn thừa nhận, nhưng đứa con gái này của đích tỷ dung mạo quả thật xinh đẹp, mấy ngày trước ở Minh Kính Tư bị tra tấn một trận, thế nhưng cũng không tổn hại tới dung nhan xinh đẹp, còn thêm vài phần cảm giác yếu ớt làm người khác thương tiếc.

Năm đó đích tỷ có thể thắng được bà ta còn không phải dựa vào một khuôn mặt hay sao, bà ta hiểu rõ nhất suy nghĩ trong lòng của đám đàn ông kia, nếu để những vương công quý tộc đó gặp được Quý Thiền, e là sẽ có không ít người động lòng.

Tiểu Lâm thị chưa bao giờ che giấu dã tâm muốn leo lên quyền quý của mình, nếu không phải con gái trông rất giống phu quân, dung mạo thật sự là tầm thường, bà ta đã sớm lót đường cho con gái.

Hiện tại con gái một lòng một dạ chỉ hướng về cái tên Tiết Minh Đường kia, bà ta có thể trông chờ cũng chỉ có đứa cháu gái này thôi.

Tiểu Lâm thị tự cảm thấy đã rất suy tính cho đứa cháu gái này, đây rõ ràng là một chuyện mua bán lãi gấp đôi, nhưng A Triền lại không hề bị đả động.

Nghe Tiểu Lâm thị vẽ ra cho nàng một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, A Triền mới nói: “Đa tạ ý tốt của dì, chỉ có điều lúc trước mẫu thân đã nhiều lần cảnh cáo A Triền, chỉ có thể gả làm vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng của người ta, tuyệt không thể tự mình sa ngã.”

Tiểu Lâm thị tức khắc không nể mặt, không vui mà hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là không biết tốt xấu, lấy thân phận hiện tại của cháu, cho dù gả cho người đọc  sách người ta cũng còn chê cháu, còn hòng làm vợ cả cưới hỏi đàng hoàng? Đều do mẹ cháu, dạy cháu thành nước đổ đầu vịt thế này.”

Tiểu Lâm thị bắt đầu lải nhải mà quở trách khởi Lâm thị, phảng phất như muốn nói ra hết sạch những bất mãn mấy năm nay trong lòng đối với Lâm thị.

A Triền chỉ ngồi bên an tĩnh lắng nghe, không phản bác cũng không đáp lời.

Đúng lúc này bên ngoài có nha hoàn thông báo: “Phu nhân, đại công tử tới.”

Tiểu Lâm thị nghe được con trai tới, trên mặt cũng không lộ ra vẻ vui mừng, còn nhíu nhíu mày: “Nó không đến thư viện đọc sách, sao lại tới chỗ ta làm gì?”

Thật sự là không thể trách bà ta đối với con trai lãnh đạm, năm trước khi bà ta phát hiện trưởng tử liên tiếp mấy ngày đêm không về ngủ, thẩm vấn đứa sai vặt hầu hạ bên cạnh con trai mới biết được, con trai mà mình lòng tràn đầy tin tưởng, gửi gắm kỳ vọng cao, lại bị người khác dụ dỗ đi sòng bạc.

Khi bà ta đi tìm, con trai đã nợ sòng bạc hơn một ngàn lượng bạc, món nợ cờ bạc đó vẫn do bà ta sai nha hoàn hồi phủ lấy tiền mới trả hết, bằng không người cũng không dẫn về được.

Sau khi về nhà bà ta nói việc này cho phu quân, phu quân đánh cho con trai một trận nên thân, còn nói nếu như tiếp tục đi đánh bạc, sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà.

Tiểu Lâm thị cũng tức giận không chịu nổi, cũng phụ họa vài câu, kết quả bị con trai đẩy một cái, thiếu chút nữa té ngã.

Vì chuyện này, hiện tại bà ta nhìn trưởng tử vô cùng không vừa mắt.

Triệu Văn Thanh từ bên ngoài bước vào nghe được lời mẫu thân, cười nói: “Nhi tử nghe nói mẫu thân gần đây đột nhiên thích ăn tôm cá, trên đường đến thư viện nhìn thấy có sạp hàng bán cá sống, nên mới mua một con cá rồi đi vòng về phủ.”

Quả thật theo như lời trưởng tử, bà ta mang thai ba tháng đầu phản ứng nôn nghén vô cùng dữ dội, ăn cái gì là nôn cái đó, thực sự chịu khổ không ít. Hiện giờ bụng đã sáu tháng, lại rất là thích mùi cá kia.

Đáng tiếc vào thời gian này*, cá tươi thật sự ít có, ăn cũng không được thỏa thích.

*Lúc này đang mùa đông, nước bị đóng băng nên khó câu được cá.

Biết con trai quan tâm tới mình, Tiểu Lâm thị mới giãn mày ra, oán trách nói: “Khó trách cả người dính cá mùi tanh, con cũng thật có lòng.”

Nói rồi bà ta nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đã nhô lên cao: “Đệ đệ này của con, xem chừng là một đứa thích ăn cá. Không giống con, lúc mang thai con mẹ chỉ thích ăn ngọt.”

“Nhưng nhi tử không thích đồ ngọt.” Triệu Văn Thanh lầu bầu một tiếng, quay đầu chú ý tới Quý Thiền đứng bên mặc bộ váy màu trắng, mặt mày không trang điểm, ánh mắt dâng lên vẻ kinh diễm, “Vị cô nương này là…”

“Cái gì mà cô nương, đó là Quý biểu muội nhà dì con.”

 “Ồ, hóa ra là biểu muội, sao trước đây không thấy biểu muội tới nhà chơi?” Ánh mắt Triệu Văn Thanh sáng quắc mà nhìn A Triền.

“Được rồi, chuyện của biểu muội con, con không cần hỏi nhiều.”

Tiểu Lâm thị cũng không muốn con trai có quá nhiều tiếp xúc với Quý Thiền, nếu con trai nhìn trúng cháu gái, chẳng lẽ còn phải thân càng thêm thân?

Bà ta tuyệt đối không thể đồng ý cho Quý Thiền bây giờ bước vào cửa Triệu gia nhà bà ta.

Triệu Văn Thanh lại nhìn A Triền thêm mấy lần mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.

Tiểu Lâm thị thấy thế tức thì lạnh mặt: “Canh giờ này rồi con cũng nên trở về thư viện đi, tránh cho bị tiên sinh bẩm báo tới chỗ phụ thân con.”

“Vâng, nhi tử đã biết.”

“Còn nữa, phụ thân con nói con vốn tư chất rất kém, so với người khác con càng nỗ lực hơn mới được. Nếu lại để ta biết được con gây chuyện ở bên ngoài, ta sẽ bảo phụ thân con đưa con về quê.”

Triệu Văn Thanh cúi đầu, uể oải mà đáp lại một câu: “Nhi tử không dám.”

Chờ hắn xoay người, A Triền rõ ràng nhìn thấy sự tức giận trong mắt người anh họ này.

Triệu Văn Thanh đi rồi, lực chú ý của Tiểu Lâm thị lại quay lại trên người A Triền, bà ta dường như hạ quyết tâm muốn A Triền gả chồng, từ mọi phương diện giảng giải cho nàng chỗ tốt khi gả chồng, còn dùng chính mình làm ví dụ.

Tiểu Lâm thị vẫn luôn cảm thấy, ngoại trừ con trai con gái không có chí hướng, bản thân mình sau khi gả chồng cuộc sống vô cùng tốt, phu quân bà ta răm rắp nghe lời, trong nhà cũng không có thông phòng, thị thiếp, còn tốt gấp trăm lần so với tướng công nuôi ngoại thất* mà đích tỷ không biết.

*Là vợ bé mà không được cưới hỏi và dẫn về nhà mà nuôi ở bên ngoài.

A Triền nghe Tiểu Lâm thị khoe khoang xong, phối hợp mà khen vài câu.

Kết quả lại nghe bà ta nói: “Cháu xem cháu đó, cái gì cũng không biết, ngay cả cái nghề cũng không có, còn muốn để tang ba năm cho mẹ cháu, sợ là không quá một tháng cháu đã chết đói rồi.”

A Triền hồi tưởng lại một chút, Quý Thiền quả thật không có tay nghề gì kiếm ăn được, rốt cuộc nào có ai nghĩ tới sẽ có một ngày nàng sẽ cần tới mấy thứ này.

Về phần chính A Triền, nếu nói tay nghề, nàng quả thật có biết một.

Kỳ thật cũng không phải cố ý đi học, chỉ là năm đó tách ra khỏi cha mẹ, nàng chỉ lấy đi một quyển sách từ trên bàn của mẫu thân, là một quyển sách về chế hương.

Sau đó nàng nhớ cha mẹ, nên đi đọc sách, thời gian lâu rồi cũng thuộc.

“Dì lo lắng nhiều rồi, A Triền đã học làm hương, cũng có thể dùng làm kế sinh nhai.”

“Cháu biết làm hương, trước đây sao không nghe mẹ cháu nhắc tới bao giờ?” Tiểu Lâm thị có vẻ không tin.

“Chỉ khi nhàn hạ học để giết thời gian thôi ạ, mẫu thân cũng không biết.”

“Nói thì ai mà chẳng nói được, có thể nuôi sống được bản thân cháu hay không, còn phải xem bản lĩnh của cháu. Nếu cháu cảm thấy mình có năng lực, vậy ngày mai làm một ít hương an thần tới, ta xem trước thử xem.”

A Triền nhẹ nhàng từ chối: “Hiện giờ dì mang thai, vẫn đừng nên dùng hương mới thỏa đáng.”

Thật ra nàng có thể làm ra loại hương thích hợp cho thai phụ, nhưng lòng người khó dò, nếu như Tiểu Lâm thị thật sự xảy ra chuyện, có người vu oan đến nàng sẽ không tốt, nàng không muốn để mình chọc phải phiền phức.

“Vậy thì làm một ít hương đuổi muỗi.”

A Triền bật cười: “Dì, thời tiết này còn chưa có muỗi đâu.”

Tiểu Lâm thị có chút không kiên nhẫn: “Bảo cháu làm ít hương, cháu lại ra sức khước từ, kỳ thật cháu căn bản là đang lừa ta chứ gì?”

A Triền bất đắc dĩ, nàng rất ít khi nhìn gặp người giống như Tiểu Lâm thị luôn lấy bản thân mình làm trung tâm, tính tình lại nóng nảy.

“Nếu dì muốn, vậy ngày mai A Triền sẽ phối một ít hương đuổi muỗi và côn trùng cho dì xem thử.”

“Được, ta ở nhà chờ.” Nói xong, Tiểu Lâm thị ngáp một cái, Tôn ma ma vội vàng tiến lên hầu hạ bà ta nằm xuống.

A Triền thấy thế cũng đứng dậy cáo từ.

Tiểu Lâm thị xua xua tay, trước khi đắp chăn lên, còn dặn dò Tôn ma ma lát nữa đưa A Triền ra ngoài.

A Triền ra khỏi chính phòng, đợi ở bên ngoài không bao lâu, Tôn ma ma đã cười bước ra.

Tôn ma ma đưa A Triền ra cửa lớn Triệu phủ, thấy xung quanh không có người, mới lấy từ ống tay áo ra hai tấm ngân phiếu đưa cho A Triền.

A Triền cầm hai tấm ngân phiếu một trăm lượng nhất thời có chút kinh ngạc: “Tôn ma ma có ý gì?”

Tôn ma ma cười nói: “Đây là phu nhân bảo lão nô chuẩn bị, phu nhân nói, tránh cho cô nương cảm thấy bà ấy làm dì mà không thương cô nương, dặn cô nương cầm tiền đi mua thêm mấy bộ xiêm y, dư lại dùng để mua hương liệu, nếu như tay nghề của cô nương thật sự giỏi, sau này cũng có chỗ lợi.”

A Triền cũng không hề do dự mà nhận tiền, lại nói: “Còn mong Tôn ma ma thay ta cảm ơn dì, ngày mai ta lại đến bái phỏng.”

“Được, cô nương đi thong thả.”

A Triền đi ra phố, trong lòng vẫn nghĩ đến Tiểu Lâm thị.

Người dì này thật đúng là một người không dễ hình dung, nếu nói bà ấy là người tốt, bà ấy có làm chuyện gì nhỏ như hạt mè cho người khác cũng phải kể công, cũng không có chút gì che giấu lợi thế và ích kỷ của bản thân.

Nhưng nếu nói bà ấy xấu, toàn bộ thành Thượng Kinh, có quan hệ với nhà ông ngoại Lâm gia của Quý Thiền, kỳ thật cũng không chỉ có một thứ nữ như vậy, nhưng cũng chỉ có mình bà ấy hỏi thăm hành tung của Quý Thiền, còn đưa nàng bạc.

Có lẽ Tiểu Lâm thị cho nàng bạc mua hương liệu, chỉ muốn ngày sau nàng còn có thể có thêm một chút “Lợi” cho bà ta, nhưng trong thời điểm mình nghèo túng, còn có người nhớ đến, nguyện ý giúp đỡ, đã rất khó được.

Không giống như nàng, từ Bắc Hoang đến Thượng Kinh, nhiều thời gian như vậy trôi qua, không có người để ý đến sống chết của nàng.

A Triền đứng ở trên đường phố người đến người đi, không hiểu sao cảm thấy rất cô độc.

Người đi đường bên cạnh, hoặc là gương mặt mang theo nụ cười, hoặc là bước chân vội vàng, sau một ngày bận rộn, đều có nhà để về. Mà nàng, không có nhà.

Mãi đến không cẩn thận bị người khác đụng phải một cái, A Triền mới thoát ra khỏi tâm trạng sa sút này.

Sinh mệnh con người ngắn ngủi như vậy, nàng có rất nhiều việc phải làm, nào có thời gian nghĩ đến những người và quá khứ đã không còn quan hệ gì với nàng.

Yêu có thể phí thời gian, nhưng người chỉ có thể đi phía trước.

Trước mắt, nàng nên đi đổi chút bạc trước, rồi đi chợ phía Tây mua hương liệu thường dùng, tuy rằng phương pháp điều hương trong quyển sách kia không phải cho người bình thường dùng, nhưng cách làm hương bình thường nàng vẫn biết một ít.

A Triền tới tiền trang* trước đổi hai mươi lượng bạc vụn, còn lại đổi thành bốn tờ ngân phiếu hai mươi lượng.

*Tiền trang: nơi giúp đổi tiền gần giống như ngân hàng bây giờ.

Trong gia đình bình thường hai mươi lượng bạc, đủ tiêu thật lâu. A Triền đi dạo một vòng ở chợ phía Tây, mua một số hương liệu thường thấy, cũng chưa tiêu hết năm lượng bạc.

Nhưng tới lúc rời khỏi, nàng nhìn thấy ở một quầy hàng bán gỗ khắc có một khúc gỗ màu đen còn chưa được điêu khắc.

Nghe chủ quán nói, đó là một khúc gỗ liễu năm mươi năm, chặt xuống không lâu thì biến thành màu đen, cũng chỉ là chất gỗ liễu, nhưng màu sắc này hiếm thấy, nếu nàng muốn mua ít nhất phải tốn một lượng bạc.

A Triền do dự một chút vẫn mua khúc gỗ kia, cây liễu trưởng thành ở nơi cực âm sẽ thành âm liễu, hiện tại không dùng được, về sau nói không chừng có thể dùng tới.

Ông chủ không phục vụ giao hàng tận nhà, A Triền đành phải tìm trong chợ người chuyển hàng mang giúp nàng khúc gỗ về nhà. Người chuyển hàng nói khúc gỗ nặng quá, phường Xương Bình lại xa, phải kéo xe đẩy tay, đòi nàng mười văn tiền.

A Triền ngại đắt, khi đang cò kè mặc cả cùng đối phương, một đám Minh Kính Tư vệ đột nhiên xông vào chợ phía Tây.

Hết chương 6.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play