Hội đèn lồng tết Thượng Nguyên*, trời giáng một trận tuyết nhỏ, cổng Chu Tước đối diện mười ba đường Thiên nhai hoa đăng rực rỡ.
*Ngày rằm tháng giêng.
Nếu có người đứng ở tháp Thông Thiên bên trong Hoàng thành từ trên cao nhìn xuống là có thể nhìn thấy dòng người tấp nập hân hoan hòa lẫn trong ánh đèn đuốc sáng trưng, ghép lại thành đồ đằng* phức tạp chiếu rọi vòm trời khiến Cửu Châu** kinh sợ, dưới ánh sáng của đồ đằng, yêu ma quỷ quái trốn trong bóng đêm đang chạy trốn tứ phía.
*Đồ đằng chỉ một vật thể, loài vật, hoặc biểu tượng mà một bộ lạc, thị tộc, hay nhóm người cổ xưa coi là tổ tiên, thần linh bảo trợ, hoặc có mối liên hệ đặc biệt với họ.
** Cửu Châu là một thuật ngữ cổ trong lịch sử Trung Quốc, chỉ chín khu vực hành chính hoặc vùng đất được chia theo truyền thuyết từ thời cổ đại, được cho là hình thành nên Trung Hoa cổ đại.
Có một số quỷ quái liều mạng muốn chạy trốn ra khỏi thành, mà cũng có một số, thà rằng mất mạng, cũng muốn chạy vào.
Cửa thành vốn nên đóng vào đầu giờ Tuất lúc này vẫn mở toang, đám lính thủ thành ai nấy đều hồn vía treo ngược cành cây mà nhìn về phía mười ba đường Thiên nhai, trong lòng tính toán sau khi hết ca trực còn có thể chạy về cùng người nhà đi hội đèn lồng hay không.
Ngay khi bọn họ mất tập trung, một cái bóng bỗng chốc nhoáng qua, chín ngọn đèn rồng* treo ở cửa thành nhấp nháy một chút, lúc lại sáng lên, ánh đèn chiếu rõ một cái bóng di chuyển tới chỗ không ai thấy được.
*Đèn được tạo hình rồng.
Chỉ có chỗ tối dưới cửa thành, còn lưu lại vài giọt máu đen.
Cùng lúc đó, một thiếu nữ mặc bộ váy bông trắng mỏng manh lẻ loi đứng ở cửa hông phủ Tấn Dương Hầu, những bông tuyết nhỏ từ trên bầu trời rơi xuống, trên lông mi nàng phủ một lớp tuyết mỏng, che lại nghi hoặc bất an trong mắt nàng.
Người gác cổng rời khỏi ước chừng nửa khắc mới vội vàng quay lại, phía sau còn có một người phụ nữ trung niên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Khi người phụ nữ kia nhìn thấy Quý Thiền, mày không khỏi nhăn lại, cất bước tiến lên, ngữ khí có vẻ vô cùng lạnh lẽo: “Đại cô nương, sao cô lại tới đây?”
“Tiền ma ma, hôm nay là ngày sinh nhật của phụ thân, ta muốn…”
Nàng nói còn chưa nói xong đã bị Tiền ma ma ngắt lời, trong giọng nói của đối phương lộ rõ sự không kiên nhẫn: “Đại cô nương, cô biết rõ hôm nay là ngày sinh nhật của Hầu gia, vì sao còn tới quấy rầy? Chẳng lẽ là muốn làm loạn tiệc sinh nhật của Hầu gia?”
Quý Thiền khựng lại, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lần, muốn nói với ông ấy mấy câu.”
“Không cần, cô nương hãy ghi nhớ thân phận của mình, cô và Hầu phủ chúng ta đã không còn quan hệ gì cả, Hầu gia cũng vạn lần không muốn gặp cô.” Bà ta nói xong đã định đi, lúc này phía đối diện lại xuất hiện một nha hoàn mặt tròn.
Quý Thiền nhớ rõ nha hoàn này, là nha hoàn bên cạnh vị kế phu nhân Tiết thị kia, dường như tên là Xuân Hòa.
Xuân Hòa đi đến trước mặt hai người, quan sát Quý Thiền vài lần, mới quay đầu hỏi Tiền ma ma: “Tiền ma ma đang muốn làm gì thế?”
Tiền ma ma cười nịnh nọt giải thích: “Còn không phải đại cô nương nhất định muốn gặp Hầu gia, hiện tại Hầu gia nào có muốn thấy nàng ta.”
“Hóa ra là thế.” Xuân Hòa dùng đuôi mắt liếc nhìn Quý Thiền, mới mở miệng nói tiếp, “Hôm nay Hầu gia quả thật rất bận, có điều ta có thể dẫn cô nương vào phủ trước rồi bẩm lên một câu, nếu như Hầu gia không muốn gặp, cô nương cũng chỉ có thể đứng đằng xa xa mà nhìn, dập đầu một cái, như thế cũng coi như là thành toàn tình nghĩa cha con nhiều năm giữa Hầu gia và cô nương, như vậy được không?”
Quý Thiền cắn cắn môi dưới, lại không có cảm giác đau đớn, nàng nghe được chính mình trả lời: “Được”
Xuân Hòa cười mỉm, lúc xoay người ngữ khí đột nhiên có chút nghiêm khắc mà nói với Tiền ma ma: “Trong phủ này đại cô nương là cô nương nhà chúng ta, mà không phải là kẻ ất ơ nào đấy, sau này Tiền ma ma vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Vâng, vâng, nhìn xem đầu óc này của lão nô, quả thật là không dùng được.” Tiền ma ma liên tục cúi đầu cười gượng không dám nhiều lời nữa.
Quý Thiền im lặng mà nhìn một màn này, đến nay nàng vẫn không rõ, vì sao mình rơi xuống tình cảnh này?
Mười mấy ngày trước, nàng vẫn đích trưởng nữ của Tấn Dương Hầu, nhưng đảo mắt, đã có một người tự xưng nha hoàn bên cạnh mẫu thân nàng mười tám năm trước tới cửa, nói nàng không phải là huyết mạch của Hầu gia, mà là con riêng nhiều năm trước Hầu phu nhân tư thông với người khác sinh hạ.
Phụ thân nàng lúc đầu vẫn chưa tin tưởng, chỉ sai người đuổi người tự xưng là nha hoàn kia đi, cho đến khi Tiết thị mở miệng khuyên bảo, khuyên ông ta nhất định phải tra ra chân tướng, tránh cho làm bẩn danh tiết của tiên phu nhân.
Bọn họ đầu tiên là tìm nhân chứng thực thân phận của nha hoàn kia, sau đó nhờ nha hoàn kia chỉ điểm tìm được bà đỡ đỡ đẻ cho mẫu thân nàng, bà đỡ kia một mực khẳng định rằng lúc nàng sinh ra là sinh non, nhưng lại trông không giống sinh non chút nào.
Chỉ bằng vài câu bôi nhọ của những người không biết lai lịch này, mặt phụ thân nàng tức khắc đã biến sắc.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ lại rằng, khi mẫu thân sinh nàng sinh non, là bởi vì biết được chuyện ông ta xuất chinh bên ngoài gặp mai phục, kinh hãi quá gây ra.
Rồi sau đó, bọn họ bố trí như thế nào đó lại tìm được mấy tôi tớ hầu hạ trong phủ ông ngoại lúc chưa suy tàn, những người đó thề sống thề chết mà nói rằng đã thấy mẫu thân nàng trước khi thành hôn lén gặp người đàn ông khác.
Những người này giống như là đang hát tuồng, người xướng người họa lên sân khấu, mỗi người một câu, dễ dàng hủy đi sạch sẽ thanh danh của mẫu thân nàng lúc sinh thời.
Mà đích nữ Hầu phủ là nàng, đã trở thành chứng cứ bất trung của mẫu thân nàng với Hầu gia.
Năm ngày trước, nàng bị đuổi ra Hầu phủ, trước khi ra khỏi phủ, Tiết thị trên cao nhìn xuống mà nói với nàng, phụ thân nàng niệm tình nhiều năm dưỡng dục, không muốn tiếp tục truy cứu, mong rằng nàng cần phải nhớ kỹ ân đức của Hầu phủ.
Bất kể như thế nào Quý Thiền cũng không thể chấp nhận được tội danh lớn như vậy của mẫu thân, nàng nghĩ hôm nay là sinh nhật phụ thân, trong quá khứ, đều là mẫu thân cùng phụ thân mừng sinh nhật, có lẽ hôm nay ông ta sẽ niệm tình nghĩa với mẫu thân tra lại việc này.
Thanh Hòa dẫn nàng tới hành lang gần hoa viên chờ, mãi đến khi trong hoa viên đèn đuốc sáng trưng.
Quý Thiền nhìn ánh đèn nơi xa, bỗng nhiên nhớ tới năm trước, trong hoa viên cũng treo đầy hoa đăng, mẫu thân bởi nàng năn nỉ ỉ ôi nên cùng nàng đoán đố đèn.
Mới chỉ một năm trôi qua, cả nhà ông ngoại bị lưu đày, mẫu thân lâm bệnh qua đời, mà nàng cần phải đứng ở Hầu phủ chờ người khác thông truyền.
Chỉ chần chừ một lát, Quý Thiền cất bước đi về phía đèn đuốc sáng trưng kia. Càng đến gần, tiếng nữ tử vui đùa ầm ĩ càng rõ ràng.
Quý Thiền dừng bước chân bên cạnh hòn giả sơn, nàng thấy phụ thân ở cách đó không xa đang cùng Tiết thị và con trai con gái Tiết thị dẫn theo đoán đố đèn.
Trong tay Tiết Chiêu xách theo một chiếc hoa đăng, đứng ở bên trái phụ thân nàng.
Mà Tiết Oánh thì đứng ở phía bên phải phụ thân nàng, thậm chí còn thân mật mà kéo cánh tay phụ thân nàng.
Bốn người đứng trước hoa đăng nói nói cười cười, Tiết Oánh gọi từng tiếng phụ thân, như thể thật sự là người một nhà.
Người một nhà?
Đầu óc Quý Thiền đột nhiên như khựng lại, nhìn chằm chằm phụ thân nàng đứng ở bên cạnh Tiết Chiêu và Tiết Oánh.
Quá khứ nàng và con trai con gái Tiết thị hiếm khi gặp mặt, cho nên chưa bao giờ lưu ý, hiện giờ lại đột nhiên phát hiện, sườn mặt hai người này lại có thể giống phụ thân như thế! Đặc biệt là Tiết Chiêu.
Mà Tiết thị có thể cho phép Tiết Oánh thân thiết với phụ thân nàng như thế, ngoại trừ bọn họ là cha con ruột thịt, còn có giải thích khác không?
Rốt cuộc nàng biết vì sao mẫu thân mới mất có ba tháng, Tiết thị đã có thể vào cửa, còn có thể mang theo con trai con gái của bà ta cùng gả vào Hầu phủ.
Có lẽ, nàng cũng nên hiểu rõ vì sao chính mình sẽ rơi vào kết cục như thế này. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, cả nhà ông ngoại bị lưu đày, mẹ nàng đột nhiên bệnh nặng không trị khỏi, là thật sự bị bệnh ư?
Quý Thiền cảm giác thân thể càng lúc càng lạnh, nàng phát hiện có khả năng mình chưa từng có hiểu rõ về phụ thân.
Khi còn nhỏ, nàng tìm phụ thân chơi cùng nàng, lúc nào phụ thân cũng nói bận, hóa ra đều không phải là không rảnh, chỉ là con gái mà ông ta yêu thương không phải là mình.
Quý Thiền không tiếp tục nhìn nữa, theo con đường cũ lặng lẽ rời đi.
Tới khi những lời nói ấp ủ trong lòng hồi lâu cũng đều tan đi, còn cái gì cần nói nữa đâu, chụp lên trên đầu mẫu thân những tội danh đó, nói không chừng chính là phụ thân một tay dàn xếp dùm Tiết thị.
Sau khi Quý Thiền rời khỏi ước chừng một khắc, Thanh Hòa mới đi tới hành lang tìm người, lại phát hiện người đã không thấy bóng dáng.
Nàng ta đi tới chỗ người gác cổng hỏi một tiếng, mới biết được Quý Thiền đã rời khỏi từ nãy rồi
Nàng ta mang tin tức này thì thào báo cho Tiết thị ngồi trong đình đá nhìn con gái đoán đố đèn, ánh mắt Tiết thị hơi thay đổi, hạ giọng nói mấy câu với trưởng tử Tiết Chiêu ở bên cạnh, Tiết Chiêu lập tức đứng dậy rời khỏi.
Quý Thiền đi ra khỏi phủ Tấn Dương Hầu, quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn màu son đóng chặt của Hầu phủ, cuối cùng là rũ xuống bả vai.
Nàng tự hỏi chính mình, đoán được những cái gọi là chân tướng đó thì có ích lợi gì đâu? Nàng có thể làm được gì?
Ông ngoại và cậu có thể đòi lại công bằng cho nàng đều đã bị lưu đày, mẫu thân không còn nữa, nàng chỉ còn lại có một mình.
Ngay cả khi nàng nói chân tướng này cho mọi người trong Thượng Kinh, sẽ có người tin tưởng ư? Không có người tin, nàng thậm chí không có chứng cứ.
Tối nay tuyết càng rơi càng lớn.
Quý Thiền như cái xác không hồn đi xuyên qua đám người náo nhiệt, bởi vì mặc quần áo mỏng manh, tay chân nàng đều bị lạnh cóng, nàng lại như không hề phát hiện cứ đi về hướng phường Xương Bình.
Sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, đã ở tại một gian cửa hàng nhỏ trong phường Xương Bình, cửa hàng nhỏ kia năm ngoái mẫu thân tặng cho nàng.
Khi rời khỏi Hầu phủ, đồ của mẫu thân một thứ bọn họ cũng không cho nàng mang đi, nếu không phải cửa hàng kia đã qua quan phủ, chính thức đứng tên nàng, sợ là hiện giờ ngay cả nơi nương náu nàng cũng không có.
Phường Xương Bình cách Hầu phủ có hơn nửa canh giờ đi bộ, may mà hôm nay là tết Thượng Nguyên, không cấm đi lại ban đêm.
Quý Thiền đi qua Thiên nhai đèn đuốc sáng trưng tiếng người huyên náo, lại xuyên qua phường Vĩnh Bình, rốt cuộc dần dần không nghe được tiếng người ồn ào kia nữa, chỉ có thể nghe được tiếng loẹt xoẹt của đế giày đạp trên tuyết.
Không biết từ khi nào, tuyết trắng đã phủ kín mặt đất, một con đường thật dài, chỉ để lại dấu chân nàng.
Càng đi về hướng phường Xương Bình, ánh đèn càng thưa thớt, may mà tối nay có tuyết, chiếu sáng đường dưới chân.
Chỉ cần đi xuyên qua phường An Bình, là có thể nhìn thấy phường Xương Bình, Quý Thiền dừng lại bước chân nghỉ ngơi, đôi tay chụm lại đặt bên miệng hà ra mấy hơi, làm ấm lại ngón tay đã lạnh dường như mất đi tri giác.
Nghỉ ngơi được một lát, nàng lại tiếp tục đi về phía phường Xương Bình, khi đi tắt qua một con ngõ nhỏ, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng hít thở nặng nề, âm thanh kia cách nàng cũng không xa, dường như ngay ở trong ngõ nhỏ, như là dã thú đang thở dốc.
Nhưng không đợi nàng nghĩ kỹ hơn, một tiếng gào rống chói tai phá vỡ đêm tối, trong sân một ngôi nhà cách nàng không xa, đột nhiên phát ra âm thanh làm cho người ta sợ hãi, ngay sau đó vài bóng người phóng lên cao, ánh đao lập loè.
Quý Thiền nghe được có người hét lên: “Sát quỷ kia đi về hướng Đông.”
Hướng Đông của tòa nhà kia chính là nơi hiện giờ Quý Thiền đang đứng, trong lòng nàng hoảng loạn, còn đang không biết nên làm như thế nào cho phải, đã cảm giác được một cơn gió tanh thổi tới từ sau đầu.
Tiếp theo sau lại là mấy mũi tên như sao băng bắn tới, trong đó một mũi tên ngay khi nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, xuyên thẳng từ giữa lưng qua ngực nàng.
Ngay sau đó, sát quỷ liền thay đổi phương hướng, chạy về phía Nam, nơi xa những người đang đuổi theo con quỷ đó cũng chuyển hướng theo.
Lúc ngã xuống mặt đất, Quý Thiền mơ hồ nhìn thấy bóng một người cầm cung trên nóc nhà dừng lại một lát, tựa đang nhìn về phương hướng nàng.
Nàng nghe được có người nói: “Tiết đại nhân, thứ quỷ kia hình như trốn chạy…”
Bóng người kia giây lát đã biến mất.
Quý Thiền nằm trên mặt đất, đau đớn dữ dội làm người nàng dường như vỡ nát, nàng gần như tuyệt vọng, họ Tiết… Hóa ra bọn họ căn bản không muốn nàng sống tiếp, nhưng nàng không muốn chết.
Tay nàng gắng sức bấu chặt lấy mặt đất, thân thể nhích từng chút một về phía trước, trong đầu Quý Thiền trống rỗng, nàng không biết mình làm như vậy có ý nghĩa gì, nàng chỉ không muốn từ bỏ.
Nàng không biết mình đã bò bao lâu, đau đớn dường như biến mất, nhưng nàng đã suy yếu đến độ ngay cả hô hấp cũng không thể tiếp tục.
Cho đến thân thể bị bóng tối trong ngõ nhỏ bao phủ, nàng gian nan ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt thú đỏ như máu.
Hết chương 1.