“Tự nguyện? Các ngươi bèo nước gặp nhau, dựa vào đâu mà nó tự nguyện trao nội đan cho ngươi?”
“Có lẽ là cảm thấy chúng ta đồng bệnh tương liên, nó nói nội đan của nó bị hủy hơn phân nửa, vốn cũng sống không lâu, lại có thể dùng để cứu ta một mạng.”
Bạch Hưu Mệnh mỉm cười nhìn A Triền, chờ nàng nói xong mới thong thả ung dung mà mở miệng: “Bản quan vẫn là lần đầu tiên nghe nói có con yêu thiện tâm như vậy, lại còn bị ngươi gặp được.”
Vừa nói, chàng vừa đi chậm rãi vòng quanh giá sắt, một đầu roi buông xuống mặt đất, phát ra tiếng kéo lê rất nhỏ.
A Triền có thể cảm giác được chàng đi tới sau lưng mình, nghĩ đến cảm giác đau đớn vừa rồi có khả năng lại rơi xuống lần nữa, thân thể không khỏi run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Có lẽ là ta có vận may tốt.”
“Vào Minh Kính Tư của ta, vậy chứng minh vận may của ngươi… Không tốt lắm.”
Giọng nói rơi xuống, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, chiếc áo bông trước đó bị mũi tên xuyên qua bị xé rách một mảng lớn hơn, dính chặt với lớp áo trong.
Trong phòng tra tấn này tuy có đốt chậu than, nhưng một luồng khí lạnh vẫn thổi vào trong quần áo, thân thể A Triền trong nháy mắt căng chặt.
Bạch Hưu Mệnh nhìn chiếc áo bông rách bao quanh tấm lưng trắng nõn, hơi híp mắt, quả thực có một vết thương nhỏ cũng không có dấu vết
“Hiện tại giải thích xem, vì sao Quý Thiền bản quan tra được và ngươi, không giống như là một người?” Cây roi mang gai ngược nhẹ nhàng lướt qua sống lưng nàng, “Bản quan không thích người nói dối nhiều lần, hiểu không?”
A Triền hít vào một hơi, khóe môi khẽ giật giật một chút: “Không dám lừa gạt đại nhân, sau khi ăn nội đan của nó, ta nhận được một phần ký ức của nó, có lẽ là dung hợp những ký ức này, mới làm ta thay đổi.”
“Thật sao?” Bạch Hưu Mệnh bước vòng về trước mặt nàng, “Nhưng bản quan cảm thấy, hồ yêu mượn xác con người, mưu toan lừa gạt bản quan, cách nói này nghe mới càng phù hợp lẽ thường.”
“Đại nhân cảm thấy ta mới là hồ yêu?” A Triền cười thảm một tiếng, hốc mắt đỏ lên.
“Ngươi không phải ư?”
“Đại nhân ngược lại rất giống phụ thân ta, nghĩ mọi cách hất nước bẩn lên người ta. Nếu thật sự muốn ta chết, hà tất cần tìm lý do?”
Nàng vừa nói, nước mắt giống như hạt châu đứt dây thành chuỗi rơi xuống, nước mắt theo chiếc cằm nhòn nhọn của nàng nhỏ xuống ở trên người, nhưng nàng lại chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Hưu Mệnh.
“Dù sao ngay cả còn sống từ nơi này đi ra ngoài, ta có thể sống lâu thêm mấy ngày còn chưa biết chắc được đâu. Mẹ ta đã chết, cha ta muốn cho ta phải chết cùng, ta nghĩ, không bằng chết ở trong tay đại nhân, còn có thể có người nhặt xác giúp ta.”
Ánh mắt Bạch Hưu Mệnh nặng nề mà nhìn người con gái luôn mồm muốn chết trước mắt, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, có người cũng cầu xin chàng giết người đó như vậy.
Rõ ràng không muốn chết, lại chỉ có thể cầu xin chàng được chết.
Ký ức trong quá khứ làm Bạch Hưu Mệnh mất tập trung trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Chàng nghĩ thầm, người trước mắt cùng người kia trong trí nhớ của chàng vẫn có khác biệt rất lớn.
Nhìn ra được, nàng đang dùng hết tất cả mọi biện pháp để sống sót, cho nên mới có thể khóc đến như vậy… dụ dỗ người khác.
Đầu ngón tay chàng giật giật, rốt cuộc mở miệng: “Người đâu.”
“Đại nhân.” Hai ngục tốt xuất hiện ở bên ngoài phòng tra tấn.
“Nhốt nàng ta lại.”
“Vâng.”
Sau khi được người ta thả từ giá sắt xuống, chân A Triền mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, một roi kia quất trên người nàng dường như lấy đi của nàng nửa cái mạng. Nhưng tốt xấu gì, giữ được mạng.
Hai ngục tốt mỗi người đỡ một cánh tay nàng đưa nàng vào một gian phòng giam tối thui, sau đó nhanh chóng khóa lại cửa phòng giam rời khỏi.
Trong phòng giam này không có gì cả, ngay cả rơm rạ trải trong phòng giam bình thường cũng không có một cọng, A Triền bèn trực tiếp cuộn tròn trên mặt đất, chịu đựng đau đớn trên người cùng mặt đất lạnh băng.
Nàng quá yếu ớt rồi, căn bản không rảnh chú ý đến những thứ khác, đương nhiên cũng không biết được, từ khi nàng bị nhốt vào trong phòng giam, Bạch Hưu Mệnh đã đứng ở bên ngoài nhìn nàng.
Chàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, sự hoài nghi trong lòng đối với Quý Thiền vẫn chưa hề được xua tan.
Đứng trong chốc lát, chàng hạ giọng dặn dò mấy ngục tốt đang chờ ở đó mấy câu rồi mới xoay người rời khỏi.
Ra khỏi Trấn ngục, Bạch Hưu Mệnh đi về hướng Tàng Thư Lâu ở góc Tây Bắc nha môn Minh Kính Tư, chàng tìm được một ông cụ râu tóc bạc trắng, tay cầm bút còn run rẩy trong một gian chứa sách nho nhỏ ở tầng cao nhất.
Ông cụ kia nhìn thấy Bạch Hưu Mệnh tới, buông bút muốn đứng dậy, lại bị chàng lên tiếng ngăn lại.
“Không cần đa lễ.”
Ông cụ kia ngồi trở lại trên ghế, vẫn nói một câu: “Tiền nhiệm trấn thủ Tàng Thư Các Chiêm Nghi tham kiến Trấn Phủ sử đại nhân, không biết đại nhân có chuyện gì muốn tra?”
Bạch Hưu Mệnh cũng không nói lời vô nghĩa với ông ấy, hỏi thẳng: “Sau khi con người nuốt yêu đan có thể sống sót không?”
Chiêm Nghi suy tư một lát, mới nói: “Trên lý thuyết là không thể, sức mạnh của Yêu tộc và Nhân tộc chênh lệch khá xa, rất khó dung hòa.”
“Rất khó nhưng có khả năng?” Bạch Hưu Mệnh bắt được trong giọng nói của ông ấy một chút không xác định.
“Đại nhân minh giám, tổ tiên nhà ta từng ghi lại ở trên sổ tay, rằng nếu là Yêu tộc cam tâm tình nguyện lấy yêu đan ra tặng cho người phàm, sau khi người phàm nuốt có thể kéo dài sinh mạng, chỉ có điều ta sống hơn một trăm năm nay, chưa bao giờ chính mắt chứng kiến.”
“Ông cảm thấy, những điều tổ tiên ông ghi lại, có phải là sự thật không?”
“Bản chép tay tổ tiên để lại truyền lại đời sau, có lẽ là phải chính mắt chứng kiến. khi ta còn trẻ, từng đi sưu tầm truyện chí quái các nơi, trong đó không ít tình tiết đề cập đến chuyện yêu dùng yêu đan độ cho người mình yêu, xem chừng thì cũng không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ.”
Thấy Bạch Hưu Mệnh nhíu mày, Chiêm Nghi không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Trước kia ta cũng đã từng nghiên cứu mấy viên yêu đan, thứ đó ngoại trừ yêu lực vô cùng mạnh mẽ ở ngoài, quả thật ẩn chứa sức sống khổng lồ. Nếu có thể xua tan yêu lực trong yêu đan, phần còn lại sẽ là thuốc trường thọ tốt nhất thế gian này.”
“Ông đã thử rồi?” Bạch Hưu Mệnh nghe ông ấy nói sinh ra một chút hứng thú.
Chiêm Nghi cười ha hả một tiếng: “Ta không thử, có điều đã có người thử trước giúp ta rồi.”
Ông ấy nheo mắt lại hồi ức một lát mới nói: “Hồi đó là tiền triều, vùng Thông Châu xuất hiện một yêu thần giáo, chiêu bài lại là dùng yêu đan để tu luyện thành thần. Những giáo chúng đó chôn yêu đan ở trong cơ thể, người sống sót sinh ra yêu hóa*, khiến triều đình gặp không ít phiền toái.”
*Nghĩa là dần dần hóa yêu.
“Sau đó thì sao? Tiên hoàng phái người phá huỷ yêu thần giáo à?”
“Không có.” Nói đến đây, Chiêm Nghi không nhịn được cười, “Không đợi tiên hoàng phái binh, giáo chủ Yêu thần giáo này đã chết.”
“Chết như thế nào?”
“Giáo chủ này nghe nói yêu đan của Huyền Quy* có thể kéo dài tính mạng ngàn năm, nên săn giết một con Huyền Quy tam cảnh, còn từng nói với giáo chúng rằng, hắn ta đã thành công đánh tan yêu lực trong yêu đan, tương lai giáo chúng Yêu thần giáo đều có thể trường sinh. Sau đó trước mặt mọi người hắn ta nuốt viên yêu đan kia, kết quả một kẻ mạnh tứ cảnh cứ thế mà nổ thành bột mịn, liên đới nổ chết toàn bộ đám cấp cao của yêu thần giáo.”
*Nghĩa là rùa đen.
“Không xua được sạch yêu lực à?”
“Ta cảm thấy không phải, giáo chủ kia đã đến tứ cảnh, không đến mức không phân biệt rõ. Ta vẫn luôn cho rằng, yêu đan giống như là một khí quan quan trọng của Yêu tộc, bên trong ẩn chứa sức mạnh và sức sống của chúng nó, có lẽ còn có ý thức của bản thân chúng nó. Nếu chúng nó không muốn bị người cắn nuốt, đương nhiên sẽ phản kháng.”
Bạch Hưu Mệnh khẽ gật đầu, cũng không biết là có tiếp nhận cách nói này hay không.
“Nếu có người may mắn nuốt yêu đan không chết, tính cách của người này có khả năng phát sinh biến hóa không?”
“Nếu dựa theo ý nghĩ của ta, trong yêu đan ẩn chứa ngoại trừ sức mạnh cùng sức sống của chủ nhân bên ngoài, chịu ảnh hưởng là nhất định. Chỉ tiếc, những điều này đều là suy đoán, cũng không có chứng minh thực tế.”
“Nếu Yêu tộc mượn xác Nhân tộc, nhất định sẽ giáng xuống thiên lôi à?”
“Đó là tất nhiên, đều không ngoại lệ.” Chiêm Nghi trả lời vô cùng khẳng định.
Bạch Hưu Mệnh đứng dậy: “Hôm nay đa tạ Chiêm tiên sinh giải thích nghi hoặc.”
“Đại nhân đi thong thả.”
Bạch Hưu Mệnh rời khỏi Tàng Thư Lâu, trong đầu luôn suy tư việc hôm nay.
Tối nay trên không của thành Thượng Kinh có sấm sét xuất hiện, hiển nhiên là có việc yêu muốn mượn xác, nhưng sấm sét chưa giáng xuống, có nghĩa rằng không thành công.
Mặc kệ theo lời Quý Thiền kia yêu đan là hồ yêu nhìn nàng ta đáng thương mới cho, hay là muốn trước đó tu bổ thân thể của nàng ta sau đó để mượn xác mới cho, chung quy là nàng ta được lợi.
Quả thật như theo như lời nàng ta, vận may của nàng ta không tồi.
Từ sau buổi tối ngày hôm đó, A Triền không gặp lại Bạch Hưu Mệnh.
Nàng vẫn luôn bị nhốt ở trong lao, vết thương trên người khiến cho nàng bị sốt, ngục tốt gọi đại phu tới chẩn trị cho nàng.
Sau đó, ngục tốt kia nghe đại phu nói nàng yếu ớt, chịu không nổi khí lạnh nơi này, còn ném cái chăn mỏng cho nàng.
Đại phu liên tiếp ba ngày đến xem bệnh cho nàng, để lại thuốc viên rồi đi, cũng không nói nhiều thêm mấy lời.
Trong lòng A Triền có chút cảm kích vị đại phu này, nếu không phải ông ấy mở miệng, thân thể này của nàng, chưa chắc có thể chịu đựng được cho đến khi được ra ngoài.
Nàng lại không biết, đại phu kia ra khỏi Trấn ngục là đến thẳng nội đường Minh Kính Tư.
“Sao rồi?” Bạch Hưu Mệnh đang cúi đầu phê duyệt công văn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên đã cất tiếng hỏi.
Đại phu kia đứng ở cửa, cung kính mà trả lời: “Khởi bẩm Trấn Phủ sử, vị cô nương kia căn cốt cực kém, trong cơ thể kinh mạch tắc nghẽn, cũng không có yêu tức* lưu chuyển, cũng không có dấu hiệu yêu hóa. Thân thể của cô ấy vô cùng suy yếu, còn không bằng người bình thường.”
*Tức là khí tức, hơi thở, hiểu nôm na là dấu hiệu của yêu.
“Đã biết rồi, lui xuống đi.”
Cách ngày đại phu kia xem bệnh ba ngày, nếu là những người khác, bị nhốt ở Trấn ngục sáu ngày, chỉ sợ đã tuyệt vọng.
Nhưng trước giờ tính nhẫn nại của A Triền luôn rất tốt, bằng không cũng không đến mức ở dưới thiên la địa võng nàng còn chờ được cơ hội, thành công trốn tới Thượng Kinh.
Lúc này đây, nàng vẫn rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày thứ bảy, nàng chờ được cấp dưới bên cạnh người đàn ông kia, tên là Phong Dương.
Phong Dương dặn dò ngục tốt mở cửa phòng giam, thả nàng ra.
A Triền ở trong lao này bảy ngày, ngoại trừ dáng vẻ chật vật một chút, ngược lại cũng không quá tiều tụy.
Về phần Phong Dương, chỉ nhìn nàng một cái rồi vội vàng tránh ánh mắt đi, gọi người mang tới một chiếc áo choàng màu đen ném cho nàng.
A Triền mấy ngày nay đều khoác chăn, suýt nữa đã quên bộ xiêm y này của nàng đã rách, nữ tử loài người hẳn là rất để ý cái này.
Nàng buộc lại áo choàng, lại sửa sang lại tóc một chút mới nói với Phong Dương lời cảm tạ: “Đa tạ đại nhân săn sóc.”
“Không cần cảm tạ ta, đều là Trấn Phủ sử đại nhân của chúng ta dặn dò, đi thôi.”
Hắn dẫn A Triền ra Trấn ngục, lại đưa ra cửa lớn Minh Kính Tư.
Cứ như vậy mà thả nàng đi? A Triền còn có chút không thể tin nổi.
Nàng đứng ở ngoài nha môn Minh Kính Tư trong chốc lát, xác nhận lại không có ai gọi nàng trở về, mới phân biệt phương hướng một chút, đi về hướng phường Xương Bình.
Trên đường đi một lúc lại nghỉ ngơi một chút, nàng đi ước chừng một canh giờ, mới rốt cuộc thấy được nơi nương náu của Quý Thiền, một gian cửa hàng nhỏ đang đóng cửa.
Có điều bên cửa hàng gần đó có một chiếc xe ngựa đang đỗ, trên xe ngựa cũng không có dấu hiệu, hẳn là không phải của phủ Tấn Dương Hầu, đó là ai?
Nàng còn đang lục tìm ký ức ở trong đầu, đã thấy một người phụ nữ đứng tuổi từ trên xe ngựa bước xuống dưới, bà ta cười vô cùng nhã nhặn dễ gần, đi tới đón nàng.
“Là Thiền cô nương đúng không, phu nhân nghe nói cô nương bị Minh Kính Tư dẫn về điều tra, đã lo lắng vài ngày, vẫn luôn bảo lão nô ở đây chờ cô nương.”
A Triền rốt cuộc nhớ lại người trước mắt là ai, là Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh dì Tiểu Lâm thị của nàng.
Hết chương 4.