A Triền mở mắt ra, lông mi khẽ run, trong trời tuyết bay lả tả, một đôi giày da màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.

Còn chưa chờ nàng lên tiếng, một thanh trường đao chưa ra khỏi vỏ đã kề ở cổ nàng, những vết sần sùi chưa được mài nhẵn trên vỏ đao dường như vừa chạm phải nàng, cắt chảy máu gáy nàng.

“Tên?” Giọng nói ôn hòa trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, nếu thanh đao kia không kề trên cổ nàng, A Triền sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông dịu dàng.

“A… Quý Thiền.”

“Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Nhà ta ở phường Xương Bình, trên đường về nhà ta đi qua nơi này mà thôi.”

Ký ức thuộc về Quý Thiền sau khi mượn xác đã trực tiếp rót vào trong đầu A Triền, đó là cuộc đời ngắn ngủi hoàn chỉnh thuộc về một người khác, cũng là mấu chốt để nàng có thể thay thế Quý Thiền sống sót.

A Triền rất nhanh bắt giữ ký ức đêm nay, dùng để ứng phó người trước mặt.

“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?”

Nằm trên mặt đất bị người khác ép hỏi cảm giác không tốt lắm, nhưng người đàn ông bên cạnh căn bản không có dự định dời cây đao đi, nàng chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế này, ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi của chàng.

“Trên đường trở về ta thấy gần đây có người ở bắt quỷ, khi con quỷ kia chạy về hướng ta, một mũi tên bay tới đây… làm ta bị thương.”

Vết thương đã khỏi rồi, nàng vốn không nên nói những lời dư thừa này, nhưng chiếc áo bông màu trắng này thấy quá rõ, chỗ ngực còn thấm một khoảng lớn vết máu, muốn lừa gạt cho qua cũng không được.

Ánh mắt Bạch Hưu Mệnh dịch xuống theo lời nàng nói, dừng ở chỗ trái tim nàng, ngay sau đó lại nhìn về phía mũi tên, do quan phủ chế tạo, xem hình thức chế tác dường như đến từ chính bộ Hình.

“Tiếp tục nói.”

“Ta bò đến ngõ nhỏ, thì nhìn thấy nó.”

“Ngươi nói chuyện cùng nó?”

“Ta cho rằng bản thân sắp chết, lại cho rằng nó sẽ ăn ta, nên nói một câu, ai ngờ nó đáp lại ta.”

“Nó nói gì?”

“Nó nói bản thân không ăn con người, còn hỏi tên của ta, rồi không động đậy gì nữa.”

Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhạo, cây đao lúc nào cũng uy hiếp tính mạng nàng rốt cuộc dời đi, người đàn ông đứng đó lúc này ngồi xổm ở trước mặt nàng, áo choàng màu đen buông xuống trên mặt đất, dính vào tuyết.

A Triền tranh thủ nghĩ, nó thoạt nhìn thật ấm áp.

Trước nay nàng đều không cảm giác được cái lạnh, da lông của nàng chẳng những xinh đẹp còn rất giữ ấm, hiện tại nàng lại lạnh đến phát run.

Làm người cũng thật không dễ dàng.

“Lá gan không nhỏ, dám lừa bản quan.” Câu nói hãy còn mang theo chút ý cười này vẫn còn vang lên ở bên tai nàng, ngay sau đó, một bàn tay như kìm sắt bóp chặt cổ nàng, cưỡng ép nàng ngẩng mặt lên, A Triền không thể không đối diện với người nọ.

Đập vào mắt vậy mà lại là một gương mặt hết sức tuấn tú, giống như là được trời cao cẩn thận điêu khắc, ở trong hiểu biết của nàng về yêu và con người, ít nhất cũng được xếp ở trong ba vị trí đầu.

Nàng là người kén chọn nhất, trước giờ chỉ thích người đẹp, cũng bởi vậy chịu đủ thua thiệt. Người trước mắt này, sợ là cũng không dễ chọc.

Người đàn ông có một đôi mắt dịu dàng, khi cúi mắt nhìn về phía nàng, trong mắt phảng phất có chút không nỡ thoáng qua, nhưng động tác trên tay chàng lại không hề nhẹ, chỉ là một lát, trước mắt A Triền đã biến thành màu đen, dường như không thở nổi.

Nàng liều mạng bắt lấy tay đối phương muốn tránh thoát, nhưng căn bản không cách nào mảy may lay động chàng.

Bạch Hưu Mệnh cứ như vậy nhìn nàng, mãi đến khi cường độ nàng giãy giụa yếu dần, mới buông lỏng tay ra vài phần, hỏi lại lần nữa: “Bản quan hỏi lại một lần nữa, nó nói gì với ngươi?”

“Nó muốn hỏi tên của ta, nhưng thất bại. Nó còn nói bản thân là một con bát vĩ hồ.”

“Bát vĩ hồ?” Ánh mắt Bạch Hưu Mệnh chợt lóe, đột nhiên lên tiếng, “Phong Dương.”

“Có thuộc hạ.”

Người đàn ông tên là Phong Dương không biết xuất hiện từ đâu, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu chờ nghe chủ tử dặn dò.

“Gọi người tới đây nghiệm thi.”

“Rõ.”

Rất nhanh đã có hai người đi lên vây quanh nguyên thân của A Triền bắt đầu kiểm tra, có điều chỉ một lát, sau khi hai người kia kiểm tra xong, khoanh tay đứng ở bên cạnh.

“Sao rồi?” Bạch Hưu Mệnh hỏi.

“Khởi bẩm đại nhân, xác yêu này thật sự là một con bát vĩ hồ, nhưng tuổi tác không lớn, trên người có vết thương thấu xương, giống từng bị người ta vây giết, chúng ta không tìm được yêu đan ở trong cơ thể nó.”

Bạch Hưu Mệnh dường như cũng không cảm thấy hứng thú với kiểm nghiệm của bọn họ, chỉ hỏi một câu: “Chết hẳn rồi?”

“Chết hẳn rồi ạ.”

“Khiêng trở về Minh Kính Tư.”

“Vâng.”

“Thứ này*…” Chàng đứng lên, nhận một chiếc khăn trắng Phong Dương đưa tới, lau lau tay, “Cũng mang về.”

*Lúc này chàng còn chưa coi A Triền là con người.

Dứt lời, chiếc khăn trắng rơi xuống đất.

“Vâng.”

A Triền bị mang về Minh Kính Tư, chính xác hơn là, nàng bị đưa vào Trấn ngục dưới mặt đất của Minh Kính Tư.

Nàng đã từng nghe nói về Trấn ngục, nghe nói nơi này giam giữ rất nhiều đại yêu, đây là một nơi trong câu chuyện kể mà Yêu tộc kể ra có thể dọa khóc bọn trẻ con.

Ở trong trí nhớ của Quý Thiền, cũng có rất nhiều người đã nói, vào Trấn ngục của Minh Kính Tư, sẽ không có mấy người có thể còn sống đi ra ngoài.

Lối vào Trấn ngục có Minh Kính Tư vệ mặc giáp đen ngày đêm canh gác, trên hai cánh cửa sắt đen nhánh thân hình của long sinh cửu tử Bệ Ngạn* mơ hồ ẩn hiện.

*Người Trung Hoa xưa cho rằng loài rồng là giống loài đa tình, và có thể cũng vì lẽ đó Long Vương * hợp với nhiều chủng loại thần thú hay yêu thú mà sinh ra các chủng tử biến dị không hoàn toàn giống như Rồng nhưng vẫn mang uy của loài rồng, và được biết đến nhiều nhất là chín đứa con biến dị của Rồng. Bệ Ngạn là một trong đó, đầu rồng thân hổ, thích kiện tụng, thường được trang trí trên cổng nhà tù. 

Khi Minh Kính Tư vệ dẫn A Triền đến gần, Bệ Ngạn trên cửa càng thêm rõ ràng, đôi mắt kia còn theo bước chân nàng mà chậm rãi chuyển động, cho đến cánh cửa lớn bằng sắt đen mở ra, A Triền bị người ta đẩy vào trong.

Bước vào cửa lớn Trấn ngục A Triền nghĩ thầm, người đàn ông kia quả nhiên vẫn còn hoài nghi nàng.

Người đời đều biết Bệ Ngạn có thể phân biệt đúng sai, đưa ra phán quyết, lại không biết nó một đôi mắt chân long có thể nhìn thấu nhân thân và hồn phách có tương hợp hay không.

Nếu tối nay nàng cưỡng ép mượn xác Quý Thiền, chỉ sợ cho dù may mắn tránh thoát đạo trời trừng phạt, cũng không tránh khỏi người kia.

Nhưng cho dù nàng qua được cửa này, hôm nay thật sự có thể còn sống đi ra ngoài được không?

Minh Kính Tư vệ cũng không đưa nàng vào phòng giam, mà là dẫn nàng đi qua một hành lang dài tối tăm sâu thẳm, cuối hành lang là một căn phòng bằng đá có ánh lửa hắt ra.

Sau khi bước vào, A Triền mới phát hiện, đây là một gian phòng tra tấn.

Nàng vừa rồi nhìn thấy ánh lửa màu đỏ là đến từ một chậu than đang cháy, bên trên còn đặt những chiếc bàn ủi lớn nhỏ không đồng đều.

Minh Kính Tư vệ nhanh chóng treo A Triền lên trên giá sắt ở góc phòng, dùng xích sắt trói chặt tứ chi và cổ của nàng, sau đó lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi.

Trong phòng tra tấn, chỉ còn lại có một mình A Triền.

Sự tình phát triển tới tình trạng này, A Triền mới đột nhiên ý thức được, mình rốt cuộc đã phạm vào sai lầm như thế nào.

Một cô nương từ nhỏ được nuông chiều ở trong Hầu phủ, gặp được chuyện đáng sợ như vậy, không nên bình tĩnh như thế.

Khi nàng trật tự rõ ràng mà trả lời câu hỏi của người kia, cũng đã rơi vào bẫy rập của đối phương.

Trong lòng nàng ảo não, lại cũng không biết nên làm gì.

Nếu hôm nay nàng không thể cho người kia một câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ bọn họ sẽ thà rằng giết sai, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Đương khi A Triền còn lo lắng cho tính mạng của mình, Bạch Hưu Mệnh đang ngồi ở nội đường nha môn nghe Phong Dương báo cáo.

“Đại nhân, đã tra được thân phận của Quý Thiền.”

“Nói.” Lúc này Bạch Hưu Mệnh đã cởi áo khoác ra, quan bào màu đỏ son thêu hoa văn long ngư* bằng chỉ vàng càng làm thân hình chàng vô cùng cao lớn.

*Long ngư(không phải cá rồng) là hình tượng kết hợp giữa rồng và cá chép.

“Quý Thiền vốn là đích trưởng nữ của Tấn Dương Hầu Quý Hằng, nhưng không lâu trước đó đã bị khai trừ khỏi tộc, nghe nói là Tấn Dương Hầu đột nhiên phát hiện, cô nương Quý Thiền này không phải con gái thân sinh của ông ta.”

“Đột nhiên phát hiện?” Bạch Hưu Mệnh nhếch khóe môi, dường như cảm thấy những lời này có chút buồn cười.

“Thuộc hạ cảm thấy, hành động này của Tấn Dương Hầu đại khái là có quan hệ với việc gia tộc Lâm thị bị lưu đầy, vị Tấn Dương Hầu phu nhân tiền nhiệm kia chính là đích nữ của Lâm gia.”

“Ừ, còn có gì nữa?” Bạch Hưu Mệnh nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà.

“Còn cả chuyện tối nay người bắn bị thương Quý Thiền, đã xác nhận là Viên ngoại lang Bộ Hình Tiết Minh Đường, vị tỷ tỷ của họ Tiết tên Đường này không lâu trước đây đã gả cho Tấn Dương Hầu, còn mang theo cả con trai con gái.”

“Chỉ thế thôi?”

Phong Dương gật gật đầu: “Chỉ thế thôi ạ.”

Về phần hắn phân tích, chắc hẳn đại nhân cũng không cần nghe. Chuyện xấu này của phủ Tấn Dương Hầu, há có thể giấu được đại nhân nhà bọn họ.

“Quý Thiền là người như thế nào?”

Phong Dương sửng sốt, nỗ lực hồi tưởng tin tức mình điều tra được, cuối cùng chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: “Tiểu thư khuê các.”

Bạch Hưu Mệnh cười lạnh một tiếng: “Hay cho một tiểu thư khuê các.”

Phong Dương cũng ý thức được trước đó Quý Thiền có điểm không thích hợp, lại không dám nhiều lời.

“Con hồ yêu kia đâu?”

“Thi thể hồ yêu đã đưa đi kiểm tra rồi, vẫn chưa phát hiện tàn lưu hồn phách của nó, khả năng đã tan đi.”

“Tan đi? Yêu tộc từ trước đến nay âm hiểm xảo trá, có cơ hội sống sót, nó sẽ cam tâm chờ chết ư?”

“Thế nhưng Quý Thiền kia đi qua trước mắt Bệ Ngạn, không có bất kỳ điểm gì khác thường.”

Bạch Hưu Mệnh đứng dậy đi ra ngoài: “Bản quan cũng tò mò điểm này.”

Bị treo ở trên giá sắt cảm nhận cũng không dễ chịu, đặc biệt thân thể A Triền còn hết sức suy yếu.

Lúc đầu nàng còn cảm thấy là bởi vì mượn xác, hồn phách và thân thể không tương thích tạo thành, chỉ cần thích ứng một khoảng thời gian thì tốt rồi.

Thế nhưng qua lâu như vậy, vẫn không có một chút dấu hiệu phục hồi, trong lòng nàng mơ hồ suy đoán, loại cảm giác suy yếu này có khả năng không phải đến từ thần hồn không hợp.

Đúng lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Không bao lâu, một bóng người cao lớn xuất hiện ở bên ngoài phòng tra tấn.

A Triền trơ mắt nhìn người kia bước vào, lúc này đây, chàng vẫn chưa đeo bội đao, nhưng trong gian phòng bằng đá này, có rất nhiều thứ còn nguy hiểm hơn đao nhiều.

Dường như biết được nàng suy nghĩ gì, Bạch Hưu Mệnh dừng ở trước một cái bàn dài, từ đống dụng cụ tra tấn được bày phía trên, chọn ra một cây roi.

Chàng xách theo cây roi kia, dạo bước đi tới trước mặt A Triền.

“Tên.”

Đây là lần thứ hai Bạch Hưu Mệnh hỏi tên nàng.

“Quý Thiền.”

“Quý Thiền?” Giọng chàng trầm thấp, khi đọc ra hai từ này, phảng phất như nỉ non tên của tình nhân, mang theo dịu dàng làm người ta hít thở không thông.

“Cái tên nghe rất êm tai, có điều, ngươi thật sự là Quý Thiền à?”

“Đại nhân cảm thấy ta không phải ư?” A Triền khiêu khích mà nhìn về phía Bạch Hưu Mệnh.

Thân roi xù xì thô ráp nhẹ nhàng cọ qua má nàng, cảm xúc của Bạch Hưu Mệnh không giao động chút nào, chàng chỉ bình tĩnh nhìn A Triền: “Đích nữ của Tấn Dương Hầu, cũng không phải là một người có lá gan lớn.”

“Nếu đại nhân trải qua cái chết một lần, chỉ sợ cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy. Lá gan của ta, có thể còn to hơn so với trong tưởng tượng của đại nhân nữa.”

“Ồ? Lớn tới mức nào?”

A Triền cười: “Đại nhân không phải muốn biết nội đan của con hồ ly kia đã đi đâu sao, ta biết.”

“Ngươi biết?”

“Đại nhân ghé sát vào chút, ta nói cho ngài.”

Bạch Hưu Mệnh tới gần A Triền, hai người gần mức đến hô hấp dường như quấn quýt lấy nhau, trong ánh mắt nàng phản chiếu đôi mắt dịu dàng ẩn tình của chàng.

A Triền khẽ thở ra: “Bị ta ăn rồi.”

Ngay sau đó, nàng hét lên một tiếng thảm thiết.

Bạch Hưu Mệnh đứng cách vài bước, cây roi trong tay để lại trên người A Triền một vết máu thật dài.

Sau khi cây roi kia quất ra, tất cả gai ngược trên thân roi mở ra, cạo xuống máu thịt, vô cùng ác độc.

A Triền đau đến nỗi cả người phát run, nhưng vẫn còn duy trì lý trí khiêu khích chàng: “Ngươi đánh ta cũng vô dụng, dù gì cũng bị ta ăn rồi.”

“Người ăn nội đan yêu sẽ chết.”

“Chỉ cần yêu tự nguyện thì sẽ không.” A Triền há to miệng thở hổn hển, “Nó không muốn sống nữa, cho nên tự nguyện trao nội đan cho ta. Nếu không phải ăn nội đan của nó, mũi tên kia đã sớm lấy mạng của ta.”

Nghe được, dường như là một câu giải thích rất hợp lý.

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play