Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt thú kia, Quý Thiền đã dùng hết sức lực, mặt nàng dán trên mặt đất, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Ngươi… muốn ăn ta à?”
Trong bóng tối vẫn chỉ có tiếng hít thở nặng nề, cặp mắt thú làm cho người ta sợ hãi kia cũng không có biến hóa.
“Vậy tới ăn ta đi, dù sao cũng tốt hơn so cứ như vậy chết ở chỗ này…” Nàng đứt quãng mà nỉ non, “Thế nhưng ta có hơi sợ đau.”
Trong im lặng làm người ta hít thở không thông, nàng đột nhiên nghe được một giọng nữ du dương mê người: “Ta không ăn người.”
Giọng nói này chắc chắn là đến từ chính chủ nhân đôi mắt thú bị bóng đêm che khuất.
“Ngươi, ngươi là yêu?”
Chỉ có yêu trong truyền thuyết, mới có thể nói tiếng người, mới có thể biến thành người.
“Đúng vậy.”
“Sao ngươi lại, sao lại đến Thượng Kinh chứ? Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ chết.” Quý Thiền cuộn tròn trên mặt đất, nỗi sợ hãi do cái chết cận kề mang đến, dường như từ khi con yêu quái này xuất hiện ở bên người nàng đã giảm đi rất nhiều.
“Ta tới tìm tên.”
Quý Thiền nhớ mang máng, trong truyền thuyết chí quái mà mình đã từng đọc, yêu hỏi được tên con người thành công, là có thể biến thành người.
“Hóa ra ngươi muốn biến thành người, ngươi có thể… hỏi tên ta.”
“Vì sao, ta là yêu, ngươi không sợ ư?” Trong giọng nói dễ nghe kia mang theo nghi hoặc.
Đôi mắt Quý Thiền vô thần mà nhìn những bông tuyết bay xuống trước mắt: “Yêu có gì đáng sợ.”
Đáng sợ nhất, là người, là lòng người.
Trong bóng đêm giọng nói dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Ta giống người không?”
“Giống, ngươi còn giống người hơn bọn họ.”
Câu này nói xong, Quý Thiền đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng mà trong bóng đêm, không có gì phát sinh cả.
Nàng nghe thấy chủ nhân tiếng nói thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, tám đuôi của ta đã đứt, không có cách nào biến thành người.”
Việc tìm tên không thể nói ra ngoài miệng, nó nói với nữ tử gần chết trước mắt này, cũng chỉ muốn trước khi chết tìm một người trò chuyện mà thôi. Việc tìm tên với nó mà nói, chỉ là một chấp niệm mà thôi.
“Làm sao… biết?” Trong lòng Quý Thiền không hiểu sao sinh ra một cảm giác không cam lòng, nàng không làm được gì, ngay cả trước khi chết muốn giúp người khác một lần, cũng thất bại.
“Ta cũng sắp chết.” Giọng nói kia trả lời.
Nó trốn chạy vạn dặm tới Thượng Kinh Đại Hạ, nơi này căn bản không có biện pháp có thể giúp nó sống sót, nó xông vào trong thành, vẫn chỉ có thể chờ chết, chỉ là không ngờ rằng trước khi chết lại còn có thể có loài người bầu bạn.
Ở trong bóng đêm Quý Thiền không nhìn thấy, một con hồ yêu không có đuôi, đầy người là vết thương sâu có thể thấy được xương cốt lặng lẽ mà nằm sấp trên mặt đất. Thân thể của nó đã vô cùng tàn tạ, không kiên trì nổi nữa.
Tuyết rơi trên người nó, rất nhanh đã bị máu nó chảy ra nhuộm dần.
“Có thể cùng chết ở chỗ này, có lẽ đây là duyên phận loài người các ngươi vẫn nói.”
Quý Thiền giống như bị nỗi vui mừng nhỏ nhoi trong giọng nói kia ảnh hưởng, không tự giác mà nhếch khóe môi.
Đúng vậy, có người chết cùng, cũng coi như là duyên phận.
“Vì sao ngươi, lại bị đứt mất tám đuôi?”
“Bởi vì đã tin người không nên tin, ngươi thì sao?”
“Có thể là phụ thân ta, không muốn ta còn sống nữa.”
Một người một yêu lại một lần nữa rơi vào im lặng, bị người mình tin tưởng phản bội, bị người chí thân phản bội, nghe được đều thật sự đáng buồn.
Chỉ ngắn ngủn một câu nói, Quý Thiền đã phun ra một búng máu, nàng dần dần nhìn không thấy tuyết trước mắt.
Nàng biết mình chẳng mấy nữa sẽ chết, nhưng vẫn thấy không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy dễ dàng mà chết đi, không cam lòng mình không làm được gì.
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới truyền thuyết chí quái mình đã từng đọc kia: “Ta nghe nói, nghe nói quỷ quái có thể mượn xác loài người, từ đây sống sót ở trong thân thể đối phương, là thật vậy sao?”
“Là thật, nhưng rất khó, việc ác như vậy đạo trời không dung.”
“Nếu, nếu là tự nguyện thì sao?” Giọng nói của Quý Thiền đột nhiên dồn dập, “Nếu ta nhường thân thể của ta cho ngươi, ngươi có thể sống sót không?”
“… Có lẽ có.” Hồi lâu, giọng nói mới vang lên.
Quý Thiền cong môi cười: “Được, ta để lại thân thể này cho ngươi. Sau khi ta chết, ngươi thay ta sống sót đi.”
“Vì sao?” Trong giọng nói là khó hiểu nồng đậm.
“Ngươi nói, chúng ta có duyên. Chúng ta không thể đều chết ở chỗ này, nên có một người sống sót, ta hy vọng, người kia là ngươi. Nếu, nếu ngươi có thể sống sót, có thể báo thù giúp ta và mẹ ta không?”
“… Được.” Nếu nàng thật sự mượn xác loài người trước mắt, có lẽ thật sự theo như lời đối phương, có thể sống sót.
Nàng là bát vĩ hồ trời sinh, thần hồn mạnh mẽ, sau khi tiến vào thân thể loài người gầy yếu, sức mạnh còn sót lại có thể chữa trị thân thể của đối phương.
Nàng cũng không biết, đồng ý với đối phương rồi, trong tương lai mình phải đối mặt với cái gì. Nhưng nếu có thể còn sống tiếp, làm gì có ai muốn chết đâu?
Nghe được câu trả lời của nàng, Quý Thiền muốn cười, nhưng gương mặt nàng đã cứng lại.
Nàng nói: “Ta tên Quý Thiền, quý trong tứ quý*, thiền trong thiền quyên**, tên này do mẹ ta đặt, ta rất thích, sau này cho ngươi mượn dùng.”
*Nghĩa là bốn mùa.
**Dùng tả người con gái xinh đẹp, thướt tha yểu điệu.
“Được, chờ ta báo thù thay ngươi, sẽ trả lại tên của ngươi cho ngươi.”
“Cảm ơn… Ngươi thì sao, ngươi tên là gì?”
“Ta tên A Triền, triền trong triền miên, ta không có họ.”
“A Triền…”
Quý Thiền nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó, không phát ra tiếng động gì nữa.
Trong nháy mắt một tia sinh khí cuối cùng trên người Quý Thiền tan đi, trong bóng đêm mắt thú đột nhiên tối lại, một ánh sáng xanh từ trong thân thể tàn tạ của hồ yêu thoát ra, nhảy vào trong cơ thể Quý Thiền.
Bầu trời trống rỗng vang lên một tiếng sấm rền, theo sau là tiếng sấm không ngừng.
Như A Triền nói, mượn xác là trái với đạo trời, đặc biệt là tại Thượng Kinh này, là nơi nhân đạo hưng thịnh, muốn để yêu biến thành người, đạo trời không dung.
Nếu không phải Quý Thiền tự nguyện giao thân thể cho nàng, có lẽ ở trong nháy mắt mượn xác, nàng sẽ chết dưới thiên lôi.
Sau khi tiến vào thân thể Quý Thiều, cảm giác suy yếu và đau nhức nháy mắt ăn mòn ý thức của nàng, bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm không ngừng, như là lúc nào cũng sẽ xé nát hồn phách nàng.
Nhưng cuối cùng, tiếng sấm kia cũng chỉ nổ vang ở trên trời, vẫn chưa đánh xuống.
Hoàng thành, trên đỉnh tháp Thông Thiên, mọi người trong Tư Thiên Giám đang quan trắc hiện tượng thiên văn, tính toán xem năm nay cát vận của Hoàng triều Đại Hạ thế nào, sau khi nghe được tiếng sấm sắc mặt tức khắc đại biến.
Giám Chính lập tức giao Giám Thiên Bàn trong tay đưa cho Giám Thừa vẻ mặt hoảng loạn, dặn dò nói: “Mau giao Giám Thiên Bàn này tới chỗ Chỉ huy sứ Minh Kính Tư, nói cho ngài ấy rằng có đại yêu vào thành, dẫn động hiện tượng thiên văn.”
“Vâng, đại nhân.” Giám Thừa kia đôi tay nâng Giám Thiên Bàn vội vàng rời khỏi.
Minh Kính Tư do Hoàng đế khai quốc Đại Hạ tự tay sáng lập, từ đó trở đi do huynh trưởng Minh Vương thống lĩnh.
Hoàng triều Đại Hạ lập quốc ngàn năm, Minh Kính Tư đời đời tương truyền, Tư chủ các đời hoàn toàn xuất thân từ hoàng thất, phong hào Minh Vương.
Giám Thừa kia lảo đà lảo đảo đi vào nha môn Minh Kính Tư, sau khi báo tên xong nói muốn gặp Chỉ huy sứ, lại nghe tư vệ canh gác do dự nói: “Tối nay bên trong Hoàng thành thánh nhân mở tiệc đãi các quần thần, Chỉ huy sứ đi dự tiệc rồi.”
Giám Thừa kia tức khắc thấy trong lòng lạnh lẽo, đại yêu trong lời Giám Chính, tu vi sợ là ít nhất phải tứ cảnh.
Tu sĩ trong thiên hạ cấp bậc ngũ cảnh là cao nhất, Tư chủ Minh Kính Tư Minh Vương cũng là ngũ cảnh, Chỉ huy sứ hiện giờ đang ở bậc cao nhất của tứ cảnh, Minh Vương không ở đây, chỉ có ngài ấy đi mới là ổn thỏa nhất.
Tối nay là ngày khí vận vương triều hội tụ, nếu làm lớn chuyện kinh động đến thánh nhân, e rằng không ai có kết quả tốt cả.
“Thật là phải làm thế nào cho phải, ngoại trừ Chỉ huy sứ, còn có vị đại nhân nào ở đây không?”
Tư vệ canh gác trả lời: “Trấn Phủ sử đại nhân còn ở nha môn.”
“Vị Trấn Phủ sử nào?”
Minh Kính Tư có bốn vị Trấn Phủ sử, trấn áp loạn ma quỷ ở các nơi trong Cửu Châu, tu vi đều không tầm thường, nếu như có một vị cũng miễn cưỡng xử lý được.
“Bạch Hưu Mệnh Bạch đại nhân.”
Nghe nói là vị Trấn Phủ sử này, tâm trạng của Giám Thừa hoàn toàn thả lỏng, chặn lại nói: “Bạch đại nhân còn ở đây, thỉnh cầu lập tức thông báo.”
Thấy tư vệ canh gác kia vội vàng rời khỏi, Giám Thừa nghi hoặc trong lòng, tối nay cung yến Thượng Nguyên, vị Bạch đại nhân này sao lại không đi cùng Minh Vương dự tiệc?
Bạch là họ của hoàng tộc, vị Bạch đại nhân này tuổi còn trẻ đã đứng hàng Trấn Phủ sử đương nhiên cũng xuất thân từ tông thất, thậm chí có lời đồn đại nói rằng ngài ấy được Minh Vương nuôi nấng trưởng thành, tương lai rất có thể sẽ kế thừa tước vị Minh Vương.
Năm năm trước Bạch Hưu Mệnh nhảy thẳng lên vị trí Trấn Phủ sử, lúc đầu còn có rất nhiều người không phục, sau đó ngài ấy một đao chém giết hắc long tứ cảnh làm loạn ở bờ sông Vị Thủy, những lời bàn tán đó rốt cuộc mới biến mất.
Vị Bạch đại nhân này trước đó vẫn luôn tọa trấn U Châu, hiện giờ tính ra, cũng tới lúc luân chuyển vị trí.
Những suy nghĩ đó vội vàng lướt qua ở trong đầu Giám Thừa, không để y chờ lâu, tư vệ canh gác kia đã trở lại: “Đại nhân xin theo ta vào trong.”
Hắn dẫn theo Giám Thừa đi về hướng chính đường nha môn Minh Kính Tư.
Không đợi bọn họ đến gần, một bóng người đã chậm rãi đi ra chính đường nha môn, người này nhìn quá mức trẻ tuổi mà dung mạo lại anh tuấn dị thường, một đôi mắt đào hoa khi nhìn người khác trời sinh mang theo vài phần dịu dàng, rất dễ dàng khiến người ta nghĩ lầm chàng là người tính tình rất tốt.
Chàng đầu đội kim quan, trên người khoác áo choàng màu đen, quan bào màu đỏ rực phía dưới theo bước chân di chuyển chỉ có thể thấy được một góc áo.
Giám Thừa không dám nhìn nhiều, sau khi nhìn thấy Bạch Hưu Mệnh đi ra lập tức cúi người hành lễ: “Bạch đại nhân, hạ quan Giám Thừa Tư Thiên Giám, phụng lệnh Giám Chính đến đây thông báo, có đại yêu vào thành, dẫn động hiện tượng thiên văn.”
“Vị trí.”
Giám Thừa hai tay dâng lên Giám Thiên Bàn: “Đây là Giám Chính lệnh cho hạ quan trình lên đại nhân.”
Bạch Hưu Mệnh duỗi tay nhận lấy Giám Thiên Bàn* có hơi cũ kỹ, chiếc nhẫn trên ngón trỏ chạm vào thân gỗ của chiếc đĩa phát ra một tiếng vang nhỏ.
*Từ bàn có nghĩa là đĩa.
Chàng cúi mắt nhìn về phía Giám Thiên Bàn, trên mặt có ba cây kim đồng hồ màu đỏ đen trắng, cây kim màu đỏ lệch vị trí, chỉ hướng hẳn là vị trí đại yêu vào thành.
“Điểm người.” Bạch Hưu Mệnh cất lời.
Bốn phía lập tức có mấy người đáp lời: “Rõ.”
Giám Thừa kia bị dọa sợ, nhìn xung quanh, cũng không thấy được người vừa trả lời đang ở đâu.
Có điều chỉ một lát, đã có mấy chục Minh Kính Tư vệ chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Hưu Mệnh cưỡi lên long huyết mã cấp dưới dắt tới, còn dặn dò người hộ tống Giám Thừa trở về.
Long huyết mã của Minh Kính Tư đi ngang qua Thiên nhai, bá tánh xung quanh đều rối rít nhường đường, cũng không có người nào dám theo sau tìm hiểu là có chuyện gì.
Với tốc độ của long huyết mã, chạy nhanh không đến một khắc là đã tìm được vị trí đại yêu dừng lại.
Mười mấy con ngựa ngừng ở phường An Bình, mọi người xuống ngựa, lặng lẽ không một tiếng động mà lẻn vào trong phường, Bạch Hưu Mệnh thì cất bước đi đến vị trí kim đồng hồ chỉ.
Ngõ nhỏ tối thui cũng không thể ngăn trở ánh mắt tu sĩ, chỉ liếc mắt một cái, Bạch Hưu Mệnh đã thấy rõ cảnh tượng trong ngõ.
Một người một yêu cùng ngã ở một chỗ, con yêu kia hoàn toàn không còn hơi thở, nhưng người cuộn tròn ở bên cạnh nó dường như còn sống, trong tầm tay người nọ có một mũi tên dính máu.
Sau khi thần hồn tu bổ xong trái tim bị đâm thủng, thân thể vẫn suy yếu, A Triền đã không còn sức lực dư thừa. Loài người yếu ớt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, đặc biệt là người bình thường không cách nào tu luyện như Quý Thiền.
Nàng hiện tại không nhấc được người lên, chỉ có thể dán sát lại thân thể vốn có của mình để sưởi ấm.
Đột nhiên, nàng nghe được một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ, có người tới.
Hết chương 2