Thải Phượng húp cháo một cách ngon lành.

“Cháo này ngon đấy,” Cô nói với Số Một và Số Hai: “Ngon hơn hôm qua.”

Số Một gật đầu khiêm tốn: “Tôi đã cải tiến cách cô dạy. Kết cấu bên trong của gạo kê, đỗ đen và lạc khác nhau nên tôi cho nước sôi vào ở các thời điểm khác nhau, tạo ra chuỗi phân tử dài, ăn sẽ ngon hơn một chút.”

Thải Phượng nghe không hiểu, nhưng cô không thích phải suy nghĩ, nên khen hết mức: “Ngon thật đấy, giỏi quá.”

Số Hai cũng đang ăn cháo, cô có thể cảm nhận được kết cấu nhưng không nếm ra được mùi vị. Cô có chút ghen tỵ với việc Thải Phượng có thể nếm được nên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con người cũng giỏi thật…”

Thải Phượng nghe thấy thì liền hỏi: “Con người? Ý là gì vậy?”

Số Một trừng mắt nhìn Số Hai, cố gắng giải thích: “Cô biết mà, chúng tôi không phải người ở đây…”

“Ồ ồ,” Thải Phượng gật đầu: “Cách gọi của mấy người ở vùng khác à.” Cô cảm thấy điều đó rất hợp lý: “Người vùng khác như các anh có nhiều thứ không giống chúng tôi.”

“Đúng không?” Cô cười: “Đặt tên cũng đơn giản ghê, Anh Nhất, Anh Nhị.”

Số Một và Số Hai tự xưng là Hách Nhất và Hách Nhị.

Thải Phượng lại tiếp tục ăn cháo với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Giờ cô đang ngồi trên giường, đắp chăn, bên cạnh là một đứa trẻ đang ngủ say. Cơm nước là Số Một bưng tới cho cô.

Khi đứa trẻ khóc quấy, Số Hai còn bế nó lên dỗ dành.

Còn người chồng bợm rượu của cô thì không biết lại chuồn đi đâu rồi.

Hoa Béo ngủ rất yên, sau hai ngày bú sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu hồng hào trở lại. Số Hai ăn xong phần cơm của mình, liền đi rửa bát, còn quét dọn cả sân nữa.

Làm việc xong, thấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Béo, cô cảm thấy rất vui.

Dù sao thì cũng là cô đề nghị nhặt Hoa Béo về, giờ Hoa Béo sống rồi, chứng tỏ đề xuất của cô đã đạt được thành công bước đầu. Biết đâu Số Một sẽ vì vậy mà xem trọng cô thì sao.

Khi hành tinh mẹ liên lạc được với họ, cô sẽ lén nhắc Số Một nói tốt vài câu cho cô.

Cô - Số Hai này, biết đâu một ngày nào đó cũng có thể trở thành Số Một.

Con người có câu rất đúng: “Vương hầu khanh tướng há lại vừa sinh ra đã cao quý?” Số Hai lặng lẽ nghĩ, tuy cô được sản xuất với tư cách là Số Hai, nhưng ban đầu, từng linh kiện của cô đâu phải chỉ để làm Số Hai?

Nghĩ vậy, Số Hai càng thêm hăng hái.

Thải Phượng muốn xuống giường giặt ga trải giường, nhưng Số Hai lập tức giành lấy: “Để tôi giặt.”

Thải Phượng khá ngại ngùng: “Tôi chỉ cho con bú thôi mà, có gì to tát đâu.”

Số Một nhẹ nhàng an ủi cô: “Phụ nữ sau sinh phải ở cữ, cô đừng làm gì cả, những việc này cứ để chúng tôi làm.”

Nhìn Số Một và Số Hai bận rộn trong sân, Thải Phượng đứng sững lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi bỗng cảm thấy vừa muốn khóc vừa muốn cười. Đứa con ruột của cô đã bốn tháng rưỡi rồi, giờ mới có thể ở cữ sao?

Hôm sau sinh, cô đã phải tự mình xuống bếp nấu cơm.

Nói ra thì giữa cô và Hoa Béo cũng có duyên, Thải Phượng cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, lớn lên bơ vơ, lúc chẳng biết gì thì đã gả cho Triệu Đại Cương, cô chưa từng được yêu thương, cũng không biết cảm giác được thương là như thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô được hưởng phúc.

Người quen chịu khổ, một khi cảm nhận được chút hạnh phúc liền thấy bất an, luôn muốn làm gì đó, sợ rằng mình không xứng, không giữ được chút ấm áp ấy.

Đứa con ruột của cô sắp tỉnh, Hoa Béo cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc rồi bắt đầu r*n rỉ theo.

Thải Phượng không hề do dự, cô vén áo lên, dịu dàng đưa dòng sữa đầu tiên cho Hoa Béo bú.

Trong thôn không nhiều người nên sự xuất hiện của Số Một và Số Hai cũng không gây chú ý. Họ ở trong một ngôi nhà bỏ hoang, khi cần thì tìm Thải Phượng, cũng giúp đỡ cô rất nhiều việc.

Mười mấy ngày sau, cuối cùng cũng có người để ý tới họ.

Một buổi chiều, Thải Phượng cho hai đứa trẻ bú, Số Một và Số Hai thì bắt sâu cho luống rau ngoài sân, sau khi bú xong, hai đứa trẻ nằm cạnh Thải Phượng ngủ rất yên bình.

Bất chợt, ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa dữ dội.

“Mở cửa ra! Con tiện nhân Thải Phượng kia, chờ lúc con trai tao không có nhà, dám vụng trộm với đàn ông!”

Âm thanh quá lớn, hai đứa trẻ đang ngủ bị làm cho sợ hãi thì cùng nhau khóc òa lên. Số Một và Số Hai nhìn nhau, Số Hai nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta là đàn ông à?”

Cô khá bối rối: “Vụng trộm? Người bị trộm là chúng ta sao?”

Số Một gật đầu, thừa nhận suy đoán của Số Hai: “Nói chúng ta đấy, nhưng chúng ta đâu có bị trộm.”

Thế là, anh mở cửa ra, lễ phép giải thích với người bên ngoài: “Chào bà, chúng tôi không bị trộm…”

Nhưng còn chưa nói hết câu, mấy người bên ngoài đã hùng hổ xông vào, dẫn đầu là một bà lão nhìn Số Một đầy hung hăng: “Quả nhiên là vụng trộm với đàn ông!”

Bà quay đầu lại, thấy cả Số Hai thì lập tức nổi giận đùng đùng: “Lại còn cặp với tận hai thằng!”

Bà lập tức muốn xông vào nhà: “Tao phải đánh chết con đĩ này!”

Số Một không theo kịp tư duy của bà, anh vẫn máy móc giải thích: “Chúng tôi không bị trộm…”

Lúc này, Số Hai mới thể hiện sự thua kém về trí tuệ nhưng vượt trội về thể lực, cô lập tức đứng chắn ngay cửa, không cho ai vào trong. Hoa Béo của cô còn đang ở trong kia mà.

Bà lão nhào tới Số Hai, điên cuồng kéo áo cấu véo cô.

Số Hai chẳng cảm thấy gì, cứ để mặc bà ta phát điên.

“Mặt dày,” một người khác mắng: “Phải để Đại Cương đánh chết mày mới phải, ai biết con mày đẻ ra có phải con của Đại Cương không.”

Sân nhà rối tung lên, bọn họ đã định tội chết cho Thải Phượng.

Thải Phượng dỗ yên hai đứa trẻ đang khóc, rồi bước ra ngoài.

“Xí!” Cô đứng chống nạnh như một chiến sĩ, khí thế hiên ngang mắng thẳng vào mặt đám người trong sân: “Vợ ông ngoại tình rồi thì ngày nào cũng nghĩ người khác cũng ngoại tình à!”

“Triệu Đại Cương đâu? Mẹ nó, ra đây đi! Nói rõ ràng chuyện là sao! Còn ông nữa, cái thứ trộm cắp, còn dám đến nhà tôi làm loạn, không sợ tôi phơi hết chuyện của ông ra à?! Hồi đó ăn trộm tiền bị bắt, bị đánh ở đầu làng, có phải ông không, cái đồ khốn kiếp kia?!”

Một tên đàn ông cũng hùa vào, gào lớn: “Cô cặp bồ!”

Thải Phượng hét còn to hơn: “Vợ ông từng nhét phân vào miệng ông đấy!”

“Cô ngoại tình!”

“Ông ăn cứt đi!”

Vì Số Hai đã chặn đám người đó lại, nên Thải Phượng được đứng trong vùng an toàn mà chửi một trận sảng khoái. Một mình cô chửi cả đám, mà chẳng thua kém gì.

Số Một không theo kịp logic của họ nên vô cùng lo lắng, nhưng cũng không chen miệng vào được, không sao giải thích được rằng mình và Số Hai thật sự không phải bị trộm. Nhưng nghe một lúc, anh đột nhiên ngộ ra:

Đây là một cuộc chiến bằng ngôn ngữ của loài người, đặc trưng chính là: không nói đúng trọng tâm, đáp sai trọng điểm.

Số Một vẫn chưa nắm được kỹ năng này nên chỉ còn cách rút lui khỏi chiến trường. Anh quay vào nhà chăm hai đứa trẻ. Hoa Béo và Nhóc Đất khóc xong rồi, bây giờ đang mở to mắt nhìn xung quanh đầy tò mò.

Nhóc Đất đã biết ngẩng đầu, đang ngửa mặt ra nhìn ra ngoài.

Nhưng Hoa Béo thì đáng thương hơn, cổ bé còn yếu, tầm nhìn hạn chế nên chỉ có thể ngó lên trần nhà.

Số Một không đụng vào hai đứa, anh không muốn chạm vào Hoa Béo vì nó quá mềm, lại ghét nước dãi của Nhóc Đất nên chỉ đứng bên cạnh canh chừng, miễn sao không để chúng lăn xuống giường là được.

Bên ngoài ầm ĩ, trong nhà lại bình yên.

Gần đây Thải Phượng nghỉ ngơi cũng ổn nên sức chửi cũng dồi dào.

Bên phía bà lão thì đang nổi điên. Có người chạy ra ngoài, rồi lại chạy vào, tay cầm một cây gậy rất to, vung thẳng về phía Thải Phượng.

Số Hai giơ tay ra chắn cú đánh đó.

Lực của người kia rất mạnh, cây gậy gãy đôi ngay trên tay Số Hai. Tiếng "rắc" lớn khiến tất cả mọi người sững lại.

Thải Phượng hét lên: “Anh Nhị!”

Với lực đánh như vậy, hẳn là gãy xương rồi. Bà lão kia dẫn người đe dọa: “Chờ con trai tao từ thành phố về, sẽ đánh chết mày, con đĩ này!”

Miệng chửi, chân họ cũng vội vàng rút lui khỏi sân.

Thải Phượng cuống lên: “Cánh tay anh sao rồi?”

Số Hai hơi bối rối, cô không hiểu Thải Phượng đang hỏi gì. May mà Số Một đã từ trong nhà bước ra.

Số Hai khó xử hỏi Số Một: “…Tôi nên trả lời sao đây?”

Số Một giả bộ sờ tay Số Hai một hồi, rồi quay sang nói với Thải Phượng: “Bị gãy rồi, nhưng tôi đã nắn lại rồi.”

“Hả?” Thải Phượng ngơ ngác nhìn họ.

Trong khoảnh khắc ấy, Số Một căng thẳng tột độ, anh cảm thấy lần này thì tiêu thật rồi. Lỗ hổng rõ rành rành thế kia, sao Thải Phượng có thể không nhận ra đây?

Thế nhưng một lát sau, Thải Phượng lại cười tươi tắn, cô chân thành nói: “Người vùng ngoài mấy anh đúng là giỏi thật đấy!”

---

Sau đó, cuộc sống của họ trở nên bất tiện. Số Một và Số Hai bị theo dõi. Nhà chồng của Thải Phượng luôn rình rập, lúc nào cũng muốn xông vào “đánh chết gian phu” nên cứ lảng vảng quanh nhà, chờ Số Một và Số Hai ra ngoài.

Ban đầu họ có thể về lại chỗ ở riêng, nhưng giờ cũng không dám đi đâu nữa.

“Thế này bất tiện quá,” Số Một nghiêm túc nói, “Bọn họ đang theo dõi hành tung của chúng ta, kiểu gì cũng lộ sơ hở thôi.”

“Ý anh là…” Số Hai chậm rãi hỏi, “Chúng ta phải rời đi sao?”

Cả hai cùng nhìn về phía Hoa Béo đang ngủ trên giường.

Nói thật thì Hoa Béo là một đứa trẻ sơ sinh khá dễ nuôi, đặc biệt là khi so với Nhóc Đất. Nhóc Đất hay kêu gào “a a”, miệng lúc nào cũng dính dãi nhớp nhớp. Còn Hoa Béo thì ngoan hơn nhiều, bé ngủ suốt, miệng cũng rất sạch sẽ.

Thải Phượng bảo với họ rằng đợi Hoa Béo lớn chút, bé cũng sẽ bắt đầu ầm ĩ như Nhóc Đất thôi. Nhưng hiện tại, Số Một vẫn giữ thái độ lạc quan.

Trạng thái của Hoa Béo đã khá hơn lúc đầu rất nhiều, bé bụ bẫm, tròn trịa và đáng yêu hơn hẳn.

Dù Số Hai không hiểu rõ thế nào là “đáng yêu”, cô chỉ có thể mơ hồ mô tả cảm nhận: “Con bé… trông như cách xa cái chết hơn nhiều.”

Vậy nên, họ có thể tính đến chuyện rời đi rồi.

Nhưng Hoa Béo vẫn cần bú sữa.

Số Một quay sang hỏi Thải Phượng: “Cô muốn đi cùng bọn tôi không?”

Thải Phượng sững lại: “Đi đâu cơ?”

Số Một nghĩ một lát: “Đi nơi nào đó không phải là cái thôn này, nơi có nhiều người hơn.” Còn đi đâu thì anh chưa nghĩ ra.

Thải Phượng lắc đầu theo phản xạ: “Tôi sống ở đây từ nhỏ, nhà tôi ở đây mà.”

“Tôi còn có Nhóc Đất nữa.”

Số Một đáp: “Mang theo cả Nhóc Đất đi.”

Thải Phượng hơi phản cảm với đề nghị ấy, cô tiếp tục lắc đầu: “Chồng tôi cũng ở đây.”

“Nhưng anh ta đối xử tệ với cô,” Số Hai chen vào, “Không cho cô ở cữ.” Rồi anh tự hào nói thêm: “Anh ta không bằng chúng tôi.”

Cái đầu đang lắc của Thải Phượng cuối cùng cũng dừng lại. Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết mình còn luyến tiếc điều gì, cũng không biết mình nên đi đâu.

Cả đời cô, cho đến giờ, chỉ sống ở nơi này. Cô lí nhí: “Tôi chưa từng đi đâu khác…”

Số Một nghiêm trang đọc số liệu: “Diện tích Trái Đất là 510 triệu km², còn thôn ta đang ở chỉ rộng có 3 km².”

“Vậy nên,” Số Một nói, “Cô mới chỉ thấy được 1 phần 58.823.529 của Trái Đất.”

“Dù trừ đi đại dương, đất liền vẫn còn 148,9 triệu km², mà cô mới chỉ thấy 3 km² trong số đó.”

Đôi mắt Số Một đen láy, sâu thẳm nhìn Thải Phượng, cô thực sự cảm thấy tiếc cho cô ấy.

Còn Thải Phượng thì choáng váng vì một tràng số liệu đó.

Số Hai thì thầm: “Bọn tôi đi rồi, sẽ không có ai nấu cơm, quét nhà cho cô nữa đâu.”

Hai từ khóa ấy khiến Thải Phượng tỉnh táo lại. Mấy chuyện "Trái Đất" nghe quá xa vời, nấu cơm nghe gần gũi hơn. Cô nắm lấy thông tin quan trọng: “Nếu tôi đi theo các anh, các anh cho tôi ăn cơm chứ?”

Không thể mãi được, Số Một và Số Hai liếc nhau. Khi hành tinh mẹ liên lạc và ra lệnh, họ sẽ không thể lo cho cô ấy nữa.

Cuối cùng, Số Một hứa: “Miễn là Hoa Béo còn bú sữa, chúng tôi sẽ nấu cơm cho cô.”

Thải Phượng thông minh lên rồi. Thời gian cho con bú kéo dài khá lâu, miễn là cô chưa đủ sống tự lập thì vẫn có thể dựa vào chuyện cho Hoa Béo bú để nuôi sống bản thân.

Tuy môi trường sống khiến cô nghĩ rằng mình không thể rời bỏ gã chồng vô dụng Triệu Đại Cương, nhưng suy cho cùng, cô cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi từ bé, tự mình va vấp mà sống được đến hôm nay.

Lời nói của Số Hai cuối cùng đã dụ được cô.

Cô sống ở đây đâu có tốt đẹp gì.

Cô lý trí nhận ra, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cả đời còn lại sẽ không bao giờ có ai hỏi cô rằng cô có muốn rời khỏi đây không nữa.

So với cái bạt tai của Triệu Đại Cương, sự sỉ nhục từ nhà chồng, và một tương lai mà Nhóc Đất sẽ mãi quẩn quanh trong bùn đất, Thải Phượng quyết định đánh cược một lần.

“Tôi đã từng đi xin ăn,” Cô lẩm bẩm, “Sau này dù có phải xin ăn nữa thì đồ ăn ở thành phố chắc chắn cũng ngon hơn ở cái thôn này. Hơn nữa tôi biết làm ruộng, biết làm nhiều việc, tôi chắc sẽ chắn kiếm ra tiền.”

“Giao kèo xong.” Cô đồng ý.

Rồi cô đặt Nhóc Đất vào lòng Số Hai, quay người bắt đầu thu dọn: “Tôi không có nhiều đồ, dọn nhanh lắm.”

“Khi nào đi thế?” Vừa dọn, cô vừa hỏi: “Chiều nay à? Vậy tôi phải nướng mấy cái bánh mang theo mới được.”

Số Một tra cứu dữ liệu: “Tôi sẽ giúp cô làm giấy ly hôn…”

Thải Phượng phẩy tay: “Giấy tờ gì chứ.” Cô cười sảng khoái: “Tôi còn chưa có giấy đăng ký kết hôn cơ mà!”

Đợi đến khi mẹ của Triệu Đại Cương đưa tên say xỉn Triệu Đại Cương về từ thành phố, còn tụ tập thêm một nhóm người hùng hổ kéo đến nhà thì…

Ngôi nhà đã trống không.

Không còn Thải Phượng. Không còn Nhóc Đất. Cũng chẳng còn ‘gian phu’ nào nữa cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play