Sau khi có một đứa trẻ, nhiệm vụ bỗng trở nên khó tiến hành.

Số Một chọn ngôi làng có ít người nhất gần đó làm điểm đến. Anh biết rõ rằng hiện tại anh và Số Hai rất dễ bị phát hiện là bất thường nên nếu ở nơi ít người, dù có xảy ra vấn đề thì cũng chỉ là vấn đề nhỏ. 

Thật sự có chuyện gì thì lại đổi chỗ là được.

Họ còn chưa đến nơi, đứa trẻ đã khóc trên đường không biết bao nhiêu lần.

“Tại sao nó lại khóc?” Số Một hỏi Số Hai.

Vì Số Một kiên quyết không chịu bế nên Số Hai chỉ có thể tự ôm bé suốt dọc đường và buộc phải sử dụng kho dữ liệu tìm kiếm rất chậm của mình.

“Lại đói rồi.” Số Hai nói với Số Một.

Sau đó, Số Hai thành thạo truyền một ít năng lượng qua đầu ngón tay cho đứa trẻ.

Nhưng trẻ sơ sinh loài người thì không thể chỉ dựa vào năng lượng ngoài hành tinh để sống. Số Một cảm thấy phiền vô cùng nên lập tức khiến đứa bé ngủ mê đi. Nhưng khi ngủ say, sự tồn tại của đứa trẻ lại yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được.

Nếu Số Một không dùng chức năng dò tìm thì không thể biết tình trạng của đứa trẻ ra sao.

Vì vậy, sau vài phút yên tĩnh, anh hỏi Số Hai: “Chết rồi à?”

Số Hai đưa ngón tay đặt dưới mũi đứa trẻ: “Vẫn chưa.”

Trên đường đi, vị trí của Số Một và Số Hai liên tục thay đổi, đề tài trò chuyện cũng từ chuyện về hành tinh Xa-la-la mà chuyển sang chuyện trẻ con.

“Chết rồi à?”

“Vẫn chưa.”

Cuối cùng họ đến bên ngoài thị trấn, sau vài lần tập dượt, rốt cuộc thì cũng đi vào.

Số Một gõ cửa căn nhà đầu tiên. Anh hơi căng thẳng, sợ rằng lớp ngụy trang sẽ bị nhìn thấu. Nhưng khi cửa mở ra, anh mới thở phào một chút.

Mở cửa là một bà lão nheo mắt, dù không dùng chức năng phân tích, Số Một cũng nhận ra bà đang dần mất các chức năng của cơ thể, không thể nhìn rõ sự bất thường của anh và Số Hai.

“Ai đấy?” Bà lão hỏi, mắt lại càng nheo lại hơn.

“Chào bà, chúng tôi cần giúp đỡ,” Số Một căng thẳng mở lời, “Đứa trẻ của chúng tôi đói rồi.”

Bà lão dò dẫm đưa tay ra, Số Hai do dự một chút rồi bế đứa trẻ ra đưa cho bà. Nhưng bà lão trông có vẻ quá yếu ớt, Số Hai lo rằng đứa trẻ nhặt được này sẽ bị bà làm rơi chết mất, rồi họ lại phải đi tìm đứa khác nên khi bà đỡ lấy đứa bé, Số Hai không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Bà lão ngẩng đầu, cố gắng nhìn kỹ Số Hai: “Cũng là đàn ông à?”

Bà tự lẩm bẩm: “Hai đàn ông?”

Số Một căng thẳng nhưng bà lão chỉ lắc đầu rồi quay lưng bế đứa bé đi. Bà già lắm rồi, già đến mức đã có thể nhẹ nhàng nhìn mọi chuyện trên đời.

Bà chỉ khẽ lắc đầu nói: “Thế giới bên ngoài ấy mà…”

Bà đặt đứa bé lên giường, rồi mở tã ra kiểm tra tình trạng: “Gầy quá.”

“Là trẻ bị bỏ à?” Bà lão nói chuyện như đang kể chuyện nhà: “Giờ nhiều bé gái vừa sinh ra đã bị bỏ đi lắm.”

“Hai người đàn ông không thể sinh con, chăm sóc đứa bé cho tốt xem như đã làm một việc tốt rồi, sống cho tử tế còn hơn tất cả.”

Bà lão cắt một mảnh ga giường sạch của mình, thay tã cho đứa bé, rồi quấn lại trong tã mới: “Hai người mang con đến nhà có cánh cổng đỏ trong làng ấy, nhà đó cũng vừa sinh con, sẽ có sữa cho bé.”

“Đứa trẻ tên gì?” Cuối cùng bà hỏi.

Số Một nhận ra bà không có ác ý nên trả lời thật thà: “Chúng tôi mới nhặt được, chưa đặt tên.”

Bà lão gật đầu, không nói thêm gì về chuyện này nữa mà chỉ nhắc: “Ông chồng nhà đó không tốt lắm, hai người nên mang theo ít đồ đến.”

Ra khỏi nhà, Số Một và Số Hai đi về phía trong thôn.

Số Hai không nhịn được mà hỏi: “Đặt tên con bé là Số Ba được không?”

“Không được.” Số Một từ chối: “Tôi đã tra cứu rồi, tên con gái loài người thường gắn với tên các loài hoa.”

“Tên thể hiện lời chúc dành cho đứa trẻ.” Số Một chia sẻ dữ liệu với Số Hai.

“Lời chúc à?” Số Hai nhìn chằm chằm đứa bé: “Con người vừa nãy bảo con bé gầy quá, tôi hi vọng con bé béo lên một chút.”

Số Một là một thủ lĩnh dứt khoát, anh không lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa nên lập tức quyết định ngay: “Vậy gọi là Hoa Béo đi.”

Đứa trẻ vừa có tên lập tức trở nên khác biệt trong mắt Số Hai. Không có tên, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh như bao đứa khác. Có tên rồi, nó là của cô.

Số Một làm theo lời khuyên của bà lão, đi bắt hai con cá chép lớn ngoài sông, rồi gõ cửa căn nhà có cổng đỏ.

Chưa kịp mở cửa, Số Một đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang vọng.

Số Hai bị dọa giật mình, cô cúi nhìn Hoa Béo gầy yếu trong lòng rồi bỗng thấy may mắn: “May mà nhặt được đứa trẻ khóc nhỏ này.” Khóc nhỏ mới tiện hành động, đỡ gây chú ý.

Trong sân có tiếng mắng chửi, có người ra mở cửa: “Ai không có mắt thế hả?”

Đây là một câu hỏi, nhưng Số Một không biết nên trả lời thế nào, vì vậy anh cẩn thận giữ im lặng.

Cửa mở ra, một người đàn ông mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn Số Một:

“Ai đấy?!”

Số Một liền giơ hai con cá chép lớn ra đúng lúc:

“Chào anh, chúng tôi cần giúp đỡ, đứa trẻ của chúng tôi đang đói.”

Vì nể mặt cá chép, người đàn ông lầm bầm vài câu rồi cũng cho họ vào nhà. Bên trong, tiếng khóc của trẻ con ngừng lại, một người phụ nữ trông khá khỏe mạnh bế con bước ra.

Sau khi hiểu chuyện, cô liền đưa đứa trẻ trong tay mình cho Số Một, rồi nhận lấy Hoa Béo từ tay Số Hai.

“Đứa trẻ này gầy thật.” Người phụ nữ lẩm bẩm rồi ôm Hoa Béo bước vào trong.

Hoa Béo đã đói từ rất lâu rồi, vừa ngửi thấy mùi sữa trong nhà, bé đã lập tức nhào vào, bắt đầu bú rất háo hức.

Người phụ nữ thương xót vuốt má Hoa Béo: “Tội nghiệp quá…”

Ngoài sân, người đàn ông đã cất hai con cá đi, thấy vợ mình đang cho đứa trẻ khác bú thì bắt đầu cảm thấy không vừa lòng:

“Được rồi, được rồi đấy.”

Anh thô bạo định giật Hoa Béo ra khỏi tay vợ, Hoa Béo cảm nhận được nguy hiểm, càng bú mạnh hơn.

Người phụ nữ ôm chặt lấy bé, tránh khỏi tay chồng:

“Tôi nhiều sữa, cho đứa nhỏ ăn một chút thì sao chứ?”

Người đàn ông tức giận mắng:

“Nhiều sữa? Nhiều sữa thì cũng chẳng phải là của con tôi hết sao! Cho con bé nhà người ta ăn là phí phạm!”

Người phụ nữ ưỡn cổ tranh cãi:

“Sữa đúng là nên cho con mình bú, nhưng anh nghĩ lại đi, từ lúc sinh con đến giờ, anh từng nấu cho tôi bữa nào chưa? Tôi từng ăn nổi một quả trứng nhà anh chưa? Sữa là của tôi, tôi muốn cho ai ăn thì cho!”

Người đàn ông tên Triệu Đại Cương nổi giận, mặt càng đỏ hơn, hơi rượu phả ra nồng nặc. Gã điên tiết định lôi đứa trẻ “ăn chùa” này ra ngoài, nhưng người phụ nữ lại lần nữa né tránh, bảo vệ Hoa Béo trong lòng.

Triệu Đại Cương vung tay tát thẳng vào mặt vợ mình, để lại một dấu tay đỏ rực ngay tức thì.

Nhưng người phụ nữ vẫn cứng rắn vô cùng, cô không run, không lui bước lấy một chút. Triệu Đại Cương chỉ còn biết mắng chửi rồi bỏ ra ngoài.

Số Một ở sân ôm lấy đứa trẻ nhà người ta, đứa này lớn hơn Hoa Béo một chút, đang hứng thú lấy tay bới bới ngực Số Một.

Đứa trẻ chảy dãi, từng giọt từng giọt dính đầy áo Số Một.

Số Hai thì tránh xa ra, cô không thích chất lỏng dính dấp kiểu này.

Thấy Triệu Đại Cương đi ra, Số Một lập tức đưa đứa trẻ ra:

“Làm ơn nhận lại con của anh.”

Triệu Đại Cương khinh bỉ hừ một tiếng, không thèm nhìn lấy con mình một cái, rồi bỏ đi thẳng.

Người phụ nữ quay lại, dấu tay đỏ trên mặt cô đã nhạt dần, thay vào đó là vết sưng hằn rõ hình bàn tay. Còn Hoa Béo trong lòng cô thì đang ngủ rất ngoan.

Số Hai nhận lấy Hoa Béo, thì thầm báo cáo với Số Một:

“Hôm nay chắc không chết được.”

Số Một cúi đầu cảm ơn người phụ nữ:

“Cảm ơn cô.”

Người phụ nữ bế con mình, không để tâm mà phẩy tay:

“Chuyện nhỏ.” Nhưng cô vẫn lo lắng cho Hoa Béo:

“Sau này thì sao? Trẻ con mà không bú được thì không ổn đâu.”

Số Một và Số Hai bắt đầu thấy khó xử.

Số Một cảm thấy cái thôn này cũng ổn, người dân không quá thông minh, không phát hiện ra họ là giả mạo nên anh quyết định:

“Chúng tôi muốn ở lại gần đây, có thể làm phiền cô chăm đứa trẻ giúp chúng tôi một thời gian được không?”

Người phụ nữ lập tức đồng ý:

“Không sao cả.” Cô rất thoải mái: “Một đứa cũng phải cho bú, hai đứa thì cũng vậy thôi.”

Người phụ nữ dẫn họ đi tìm nhà trống, trên đường, Số Hai không nhịn được mà nhìn vết bầm trên mặt người này, rồi nhỏ giọng hỏi Số Một:

“Loài người không phải rất yêu thích sinh sản sao?”

“Thế sao anh ta lại đối xử như vậy với người phụ nữ đã đảm nhận việc sinh sản như vậy?”

Số Một cũng không hiểu, nhưng anh cảm nhận được người phụ nữ bị thương, nên lặng lẽ dùng năng lượng chữa lành hết đau đớn trong cơ thể cô ấy.

Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, họ tìm được một căn nhà bỏ hoang trong làng, Số Một và Số Hai tạm thời ổn định cuộc sống tại đó.

Khi Hoa Béo tỉnh dậy thì lại bắt đầu kêu rên vì đói, họ lại đến nhờ người phụ nữ cho bú. Tất nhiên, họ vẫn mang theo hai con cá chép.

Nhưng lúc họ đến, người phụ nữ đang bận rộn trong bếp.

“Chờ chút,” cô nói, “Tôi còn chưa nấu xong cơm, ăn no mới có sữa được.”

Trước một người phụ nữ vừa mới sinh nở chưa lâu mà lại không được ai yêu thương hay giúp đỡ, Số Một và Số Hai cảm thấy thật bất công thay cô ấy.

“Để tôi làm.” Số Một nói, “Cô chỉ cần chỉ tôi cách nấu là được.”

Người phụ nữ cũng không khách sáo, cô dạy cho Số Một cách đun cháo. Đứa trẻ của cô được đặt trên giường, dùng chăn quấn quanh nằm chơi với ngón tay, Số Hai vừa ôm Hoa Béo, vừa nhìn đứa trẻ đó.

Đột nhiên, cô nhớ đến lời người phụ nữ từng nói:

“Một đứa cũng cho bú, hai đứa cũng cho bú.”

Thế là, cô đặt Hoa Béo nằm cạnh đứa trẻ kia.

Số Hai lẩm bẩm:

“Một đứa cũng trông, hai đứa cũng trông.”

Trong bếp, Số Một đã học được kha khá. Anh thông minh hơn Số Hai rất nhiều nhờ khả năng suy luận linh hoạt, giờ anh đang hỏi người phụ nữ:

“Cách cháo có dùng để nấu cá được không?”

Thế là, anh lại học thêm được cách nấu canh cá.

Bây giờ, Số Một nấu ăn trong bếp, Số Hai trông hai đứa trẻ trong nhà.

Người phụ nữ đã sinh con được hơn bốn tháng, cô chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, giờ lại được thảnh thơi ngồi ngoài sân nên hơi ngẩn ra. Lần đầu tiên được rảnh rỗi, cô không biết phải làm gì.

Nhưng cô là người không quá thông minh, thậm chí còn kém Số Hai nữa nên thay vì nghĩ cho tương lai, cô giỏi chấp nhận thực tại hơn.

Thế nên, cô lấy một chiếc ghế nhỏ, vui vẻ và thoải mái ngồi dưới ánh nắng mặt trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play