Quả cầu trắng lao vào dải Ngân Hà, rồi biến mất khi vừa lọt vào phạm vi quan sát của Trái Đất.

Vì vậy không ai biết rằng ở hướng vùng hoang mạc phía tây bắc, trên mặt đất đã xuất hiện một hố do va chạm.

Từ bên trong quả cầu phát ra âm thanh đứt quãng:

“Đô... đô đô...”

“Đô đô... đô...”

Chốc lát sau, âm thanh "đô đô" chuyển thành ngôn ngữ loài người:

“Ngôn ngữ... tải xong...”

“Đang thu thập thông tin địa lý.”

“Đang thu thập thông tin sinh vật học.”

“Đang thu thập thông tin văn hóa.”

Cuối cùng, quả cầu trắng bắt đầu biến dạng rồi tách thành hai quả cầu, lơ lửng lăn tròn trong không trung và đã có thể nói chuyện.

“Số Một, tôi cảm thấy hình như mình có gì đó không ổn.”

Quả còn lại chậm rãi đáp lời:

“Đúng thế, cô bị rơi hỏng rồi.”

Số Một nằm ở trung tâm quả cầu phụ trách phân tích và truyền tải thông tin nên được bảo vệ cẩn thận.

Số Hai chính là phần vỏ ngoài của quả cầu, cực kỳ cứng cáp, có cả chức năng tấn công. Thế nhưng do hành trình quá dài cùng với việc bay với tốc độ siêu ánh sáng và cú va chạm vừa rồi, Số Hai bị hao mòn nghiêm trọng, giờ chỉ có thể duy trì chức năng thông thường.

Việc tiếp nhận và phân tích lượng lớn dữ liệu hiện tại chỉ có thể do Số Một đảm nhận.

Họ đến từ một hành tinh có sự sống vĩnh hằng. Để đạt được sự sống bất diệt, sinh vật trên hành tinh mẹ đã từ bỏ chức năng sinh sản, chuyển sang khai thác tiềm năng cơ thể.

Chỉ cần không gặp phải tổn thương mang tính hủy diệt, họ có thể sống mãi mãi.

Vì vậy, họ đặt thân thể và sự sống lên vị trí tối thượng. Khi phát hiện hành tinh mẹ bắt đầu có dấu hiệu thay đổi và có khả năng sẽ không còn thích hợp để sinh sống sau hàng nghìn năm nữa, họ lập tức hành động.

Hành tinh xanh xa xôi có thể là một nơi thích hợp để sinh tồn.

Số Một và Số Hai được cử đến đây để thám hiểm môi trường Trái Đất và độ nguy hiểm của sinh vật bản địa.

Số Một đã thu thập được một phần thông tin. Anh cảm thấy khó hiểu, theo dữ liệu, con người là sinh vật vô cùng yếu ớt, thế nhưng lại là bá chủ của nơi này. Dưới lớp da dễ tổn thương là nội tạng mỏng manh và dòng máu không độc không hại. Dù có xương, nhưng một khi con người chỉ còn lại bộ xương thì đã chẳng còn liên quan gì đến "sống" nữa rồi.

“Nhất định là có nguyên nhân.” Số Một kết luận: “Có lẽ là do công nghệ.”

Số Hai lập tức nâng cao mức cảnh giác với Trái Đất và cẩn thận quan sát xung quanh.

“Cái này là gì?” Số Hai rọi ánh sáng vào một đám cỏ dưới đất và hỏi: “Nó có tấn công tôi không?”

Đám cỏ nhỏ bị gió thổi đung đưa, chạm vào lớp vỏ của Số Hai khiến Số Hai cảm thấy nguy hiểm.

Số Một liếc nhìn nó một cái:

“Đây là cỏ, giống như cây ‘Cha-la-la’ ở hành tinh chúng ta.”

Số Hai thu lại vũ khí vừa định bắn ra rồi quay đầu lại nhìn về một đám cỏ khác:

“Vậy cái này thì sao?”

Số Hai nghiêm túc hỏi:

“Nó có tấn công tôi không?”

Số Một bắt đầu bực mình:

“Đó cũng là một Cha-la-la khác. Là Số Một, tôi hy vọng cấp dưới của mình không phải là một kẻ ngốc. Cô nhìn kỹ xem hoặc là phân tích thành phần của chúng, cô sẽ thấy nó giống hệt cái lúc nãy cô hỏi đấy.”

Số Hai gật đầu.

Nhưng do thân thể bị hao mòn, khả năng tư duy của Số Hai khá chậm chạp. So với tự phân tích, hỏi Số Một vẫn nhanh hơn.

Họ rời khỏi hố va chạm, đi về phía khu vực có người sinh sống. Trên đường đi, Số Hai liên tục hỏi:

“Nó có tấn công tôi không?”

“Đó là Cha-la-la.”

“Nó có tấn công tôi không?”

“Đồ ngốc, im đi, đó là Cha-la-la.”

“Nó có tấn công tôi không?”

“Cha-la-la.”

“Nó có tấn công tôi không?”

“…Câm miệng.”

Số Một cố gắng liên lạc với hành tinh mẹ. Nếu được, anh thật sự muốn đổi một cấp dưới khác. Trong một khoảng thời gian ngắn thế này, số lần anh phải nói từ “Cha-la-la” còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại nữa.

Nhưng Trái Đất cách hành tinh mẹ quá xa, tín hiệu đã bị ngắt nên họ chỉ có thể chờ bên kia lần ra vị trí của họ lần nữa.

Số Một cố rất lâu mà không được, cuối cùng đành từ bỏ.

May thay, Số Hai đã buông bỏ sự ám ảnh với đám Cha-la-la… và bắt đầu hỏi về Đu-la-lặc.

“Cái này có tấn công tôi không?”

“Đó gọi là cây, tương đương với Đu-la-lặc của chúng ta, đồ ngốc ạ.”

Họ bật chế độ tăng tốc, vượt qua khu vực không người, cuối cùng đã dò được dấu hiệu tồn tại của con người cách đó vài km.

“Con người đứng ở đỉnh hệ sinh thái,” Số Một bình tĩnh nói: “Họ có thể ăn mọi sinh vật. Dù là những sinh vật không phù hợp để ăn, họ cũng có thể dùng phương pháp đặc biệt nào đó để nuốt trọn.”

“Còn chúng ta thì sao?” Số Hai hỏi: “Loài người có ăn chúng ta không?”

Số Một bị khựng lại vì trong kho dữ liệu không có thông tin nào tương tự.

“Không biết.” Số Một thành thật trả lời.

Số Hai bắt đầu hoảng:

“Tôi không muốn bị ăn mất đâu.”

Là người dẫn đầu, Số Một lập tức đưa ra chỉ thị:

“Con người không ăn thịt con người.”

“Chúng ta có thể biến thành hình dáng con người rồi trà trộn vào họ, thu thập thông tin, tìm xem họ có loại vũ khí bí mật nào có thể làm hại được chúng ta hay không.”

Số Một chiếu hình ảnh một con người bình thường gần đó. Cả hai trầm mặc một lúc, sau đó họ bắt đầu biến hình.

Vài giây sau, hai người đàn ông có ngoại hình giống hệt nhau xuất hiện trên mặt đất.

“Không thể hoàn toàn giống nhau.” Số Một suy nghĩ rồi nói: “Con người không có ai hoàn toàn giống nhau cả.”

Số Hai hiểu ý Số Một, liền bắt đầu biến hóa lại lần nữa: “Vậy thế này được chưa?”

Số Một nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lặng lẽ tra cứu cơ sở dữ liệu và đưa ra phán quyết phủ định:

“Không được.”

“Mắt của con người chỉ có thể có hình dạng này, không thể là hình vuông.”

Số Hai cố gắng nhiều lần nữa, nhưng đều bị Số Một từ chối.

“Không được, miệng không thể có ba môi, răng cũng không phải màu xanh.”

“Không được, mũi chỉ có thể ở giữa khuôn mặt, không thể mọc trên trán.”

Cuối cùng, Số Một tìm được hình ảnh một người khác gần đó, bảo Số Hai biến thành người đó.

Sau khi xác nhận vẻ ngoài không còn vấn đề gì nữa, họ đổi hướng tiếp tục tiến về phía trước.

“Nếu muốn hòa nhập vào loài người, chúng ta phải tồn tại theo đơn vị con người.”

“Trên hành tinh của chúng ta, mỗi cá thể đều rất độc lập, nhưng loài người thì không.” Số Một nói: “Loài người có tính cộng đồng, dữ liệu cho thấy họ thích làm việc cùng nhau. Họ có nhiều mối quan hệ như bạn bè, người thân, người yêu…”

“Mặc dù chúng ta là Số Một và Số Hai, nhưng nếu muốn ở bên nhau ngày đêm thì tốt nhất nên tồn tại dưới dạng một gia đình.”

“Gia đình?” Số Hai không quen thuộc với từ này.

“Đúng vậy.”

“Tốt nhất nên có một đứa trẻ,” Số Một nói, “Gần đây không có trẻ con, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm. Lát nữa, dựa vào hình dạng trẻ con của loài người, chúng ta sẽ tạo ra một đứa.”

Họ tiếp tục tiến về phía có người sinh sống.

Trái Đất đúng là khác xa hành tinh của họ. Khi họ đến, một ngôi sao đang phát sáng và tỏa nhiệt, nhưng bây giờ, ngôi sao đó đã di chuyển và một vệ tinh đang chiếm lấy bầu trời.

Số Hai chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên liên tục ngẩng đầu quan sát, đồng thời sử dụng thiết bị ngụy trang giấu trong mắt để ghi lại.

Số Một liếc nhìn nó một cái, những thông tin này anh đã ghi lại từ lâu rồi.

Nhưng do Số Hai bị hao mòn khiến phản ứng kém linh hoạt nên Số Một khoan dung chấp nhận những hành động thừa thãi và vô ích của đối phương.

Khi đến gần khu dân cư, Số Một và Số Hai không còn sử dụng thiết bị tăng tốc nào nữa, mà bắt đầu đi bằng chân như một con người thực thụ.

“Thật là một cách di chuyển chậm chạp và vụng về.” Số Hai cảm thán, đồng thời dồn lực bước mạnh về phía trước, trông như một cái lò xo bị kéo căng vậy.

Số Một lại căn dặn:

“Hành tinh mẹ vẫn chưa liên lạc được với chúng ta. Giờ nhiệm vụ của chúng ta là thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt, hãy sống như người thường, cho đến ngày hành tinh mẹ gọi về.”

“Vì thế,” Số Một chỉnh lại cách đi của Số Hai: “Mỗi bước trung bình của con người là 55 cm, cô không thể bước mỗi bước dài 1 mét 33 thế này được.”

Số Một tỏ ra nghiêm khắc khiến Số Hai buộc phải hành xử đúng mực.

Hai người bước đi với khoảng cách đúng 55 cm mỗi bước, đều đều tiến về phía trước.

Họ băng qua một khu rừng rậm, nhìn thấy phía trước là các công trình kiến trúc kiểu nhà cửa thấp bé, rõ ràng nơi đây chưa phát triển đến mức xây được nhà cao tầng.

Vệ tinh màu trắng chuyển động theo quỹ đạo với ánh sáng mờ mịt, phần lớn con người đã trở về nhà, đường phố gần như vắng tanh.

Số Một cần tách một phần thân thể để tạo ra một đứa trẻ, việc này khá khó khăn. Anh tìm kiếm cẩn thận, hy vọng tìm được đứa trẻ nào đang ở ngoài để phân tích kỹ càng.

“Khi vệ tinh thay thế ngôi sao, bọn trẻ sẽ nhắm mắt lại.” Số Hai nói: “Đây có lẽ là quy luật của loài người.”

Vậy nên, họ chẳng thu hoạch được gì cả.

Tuy nhiên, ngay lúc họ chuẩn bị rời đi để đến thị trấn tiếp theo, Số Một bỗng cảm nhận được một dị động.

Ở một góc tối, một bọc vải gần như không có nhiệt độ khẽ động đậy.

“Là nhịp tim.” Số Một dẫn Số Hai bước đến.

Họ nhẹ nhàng mở bọc vải, thấy bên trong là một đứa trẻ sơ sinh tái xanh. Dưới lớp da lạnh lẽo, bé chỉ có một nhịp tim rất yếu rồi dừng hẳn.

Nhưng chính nhịp tim đó đã khiến Số Một chú ý.

Số Một nhìn đứa trẻ, cố gắng tách một phần cơ thể mình để tạo thành hình dáng trẻ sơ sinh của loài người.

Số Một tập trung vào công việc, liên tục chỉnh sửa chi tiết trên cơ thể đứa trẻ mới tạo. Còn Số Hai thì ôm lấy đứa bé sắp chết kia, ánh sáng âm u nơi đáy mắt khẽ rung động.

Phần hư hại của Số Hai ảnh hưởng nặng đến khả năng tư duy. Cô không thể hiểu nổi làm sao mà một sinh vật nhỏ chỉ dài 43 cm thế này lại có thể lớn lên thành loài sinh vật có bước chân dài đến 55 cm?

Số Hai chìm vào suy nghĩ, càng nghĩ cô càng rối, tư duy rối như tơ vò khiến cô như bị mắc kẹt.

Tạo ra một đứa trẻ loài người không phải việc đơn giản, Số Một cực kỳ bận rộn nhưng liên tục phát hiện ra những vấn đề mới.

“Không khoa học chút nào,” Số Một phàn nàn: “Chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện, vậy mà loài người lại chọn cách sinh sản kiểu này?”

Anh liên tục điều chỉnh, vừa làm vừa lẩm bẩm than thở.

Cho đến khi Số Hai ngắt lời anh:

“Số Một.”

Số Một ngẩng đầu nhìn sang, Số Hai tiếp lời:

“Thế này thì sao?”

Cô ho nhẹ một cái, đây là kỹ năng cô vừa học được hôm nay giúp cô trông giống con người hơn:

“Dù sao thì chúng ta cũng cần một đứa trẻ mà.”

Cô giơ cánh tay lên:

“Ở đây chẳng phải đã có sẵn một đứa sao?”

Số Một chìm vào trầm ngâm. Đứa trẻ mới tạo vẫn cần chỉnh sửa rất nhiều, còn đứa trẻ loài người này thì rõ ràng là đã bị bỏ rơi, bọc vải cũng rách và bạc màu.

Đứa trẻ giống như rác rưởi bị ném lại nơi này vậy.

Nhưng nuôi một đứa trẻ loài người nghe có vẻ là việc rất phiền phức.

Số Một nghiêm túc lên tiếng:

“Có lý. Nhưng đây là ý kiến của cô, cho nên sau này cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho đứa trẻ này.”

“Về sau,” Số Một nghĩ đến hành tinh mẹ: “Nếu đến lúc cần hành động, chúng ta sẽ xử lý đứa trẻ này.”

Số Hai gật đầu đồng ý:

“Được.”

Đứa trẻ này sắp chết rồi. Họ cứu sống nó, rồi khi cần thiết thì giết đi, chuyện đó rất hợp lý.

Cả hai đạt được đồng thuận. Số Một thu hồi tất cả phần cơ thể vừa dùng để tạo hình rồi truyền một ít vật chất vào động mạch của đứa trẻ, ngăn máu đông lại. Số Hai thì truyền một chút năng lượng tấn công vào tim đứa trẻ.

Khi trái tim đứa trẻ đập trở lại, dòng máu cũng bắt đầu chảy.

Tiếng khóc yếu ớt vang lên, Số Một chỉ âm thầm khen ngợi sự khôn khéo của mình, anh chỉ tốn chút nỗ lực nhỏ mà vẫn có thể tiếp tục nhiệm vụ.

Số Hai cũng hào hứng nghiên cứu làn da đang ấm dần lên của đứa trẻ.

Họ vừa đặt chân đến thế giới loài người chưa bao lâu nên chưa hề biết: Con người là loài xảo quyệt nhất, ngay cả cá thể yếu ớt nhất… cũng đã mang trong mình năng lực mê hoặc lòng người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play