Số Hai đã lắp ráp một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên lót chăn bông dày tạo thành một cái ổ nhỏ vô cùng ấm áp dễ chịu.
Hoa Béo và Nhóc Đất được đặt vào trong đó, ngủ rất ngon lành.
“Giống như hai con Kasola con.” Số Hai liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói.
“Kasola là gì vậy?” Thải Phượng hỏi.
Số Một giải thích: “Tiếng địa phương của bọn tôi, là để chỉ lợn con đó.” Thực ra nó còn có thêm một đôi cánh nhỏ, nhưng cũng không bay được.
Thải Phượng không phải người yếu đuối, dù Số Một và Số Hai nói rằng cô cứ nghỉ ngơi là được nhưng cô vẫn kiên quyết thay phiên đẩy xe với họ. Xe chất đầy đồ, những thứ dễ cầm thì Thải Phượng đều mang đi, ngay cả dao thái rau cũng nhét lên xe, trên xe chỉ để lại một chỗ cho người lớn nằm nghỉ.
Số Một và Số Hai không nằm nghỉ trên xe, chỉ có Thải Phượng ôm hai đứa trẻ thi thoảng nằm xuống.
Số Một đã tính toán kỹ nơi cần đến rồi, chắc chắn không thể đến các khu vực lân cận, nếu sau này vô tình gặp người trong thôn thì sẽ rất phiền.
Tốt nhất là đến một thành phố phát triển hơn, như vậy anh và Số Hai cũng dễ bề tìm hiểu trình độ công nghệ của loài người. Điều kiện ở thôn rõ ràng không đại diện được cho khoa học của loài người.
Vì thế, anh chọn một thành phố ven biển rất xa là Hải Thị.
Hải Thị rất xa, cách đây hơn một nghìn cây số lận. Nhưng nơi đó đã mở cửa với bên ngoài, có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.
Mà vấn đề là làm sao để đến đó, máy bay hay tàu hỏa đều là thứ xa xỉ đối với người ở nơi này.
May mắn thay, Thải Phượng có một sự “không biết gì” rất đúng lúc.
“Hải Thị à?” Cô gãi đầu. “Đó là đâu thế?”
Số Một và Số Hai liếc nhìn nhau, rõ ràng là cô ấy không biết nơi đó.
“Nó cách đây khá xa.” Số Một cẩn trọng trả lời.
“Không thể xa quá đâu,” Thải Phượng nhìn hai đứa trẻ, “đi đường lâu quá, bọn trẻ có thể bị ốm đấy.”
“Vậy ba ngày được không?” Số Một nhìn sắc mặt Thải Phượng, thử dò hỏi: “Chịu được chứ?”
“Thế thì cũng tạm được.” Thải Phượng gật đầu.
Thế là, trong lúc Thải Phượng ngủ, Số Một và Số Hai bắt đầu đẩy xe và sử dụng bộ tăng tốc. Thải Phượng ôm hai đứa trẻ ngủ say trên xe, khi tốc độ của Số Một và Số Hai vượt quá 60 km/h, gió bắt đầu xuyên qua lớp chắn, làm rối tóc Thải Phượng.
Hoa Béo lờ mờ tỉnh dậy, ngậm ngón tay ngơ ngác nhìn ra phong cảnh đang vùn vụt trôi qua bên ngoài.
Số Một nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi: “Đừng nói với ai nhé, đây là bí mật.”
Lúc Thải Phượng tỉnh lại, cô cảm thấy có gì đó là lạ: “Sao lại ẩm thế này, sắp mưa à?”
Cô nhìn quanh một chút: “Chà, đêm qua hai anh đi được kha khá nhỉ.” Cô khen: “Nhìn mấy cái cây cũng khác rồi, xung quanh nhà tôi làm gì có loại cây này.”
Thực ra không chỉ cây cối khác mà khí hậu cũng đã thay đổi mà từ khí hậu gió mùa lục địa ôn đới ấm áp chuyển sang khí hậu gió mùa hải dương cận nhiệt đới.
Số Một và Số Hai đã đưa họ đi được 500km rồi.
Nếu Thải Phượng từng trải hơn thì cô sẽ nhận ra nhiều chi tiết hơn.
Nhưng cô không phải là người tỉ mỉ nên giờ chỉ cảm thấy hơi ẩm ướt. Trước đó mặt Nhóc Đất hơi khô, hôm nay lại trở nên mềm mại hẳn.
Khi Thải Phượng đang ngủ, Số Một còn làm xong một chuyện lớn hơn nữa.
Anh đã đến Hải Thị để xác nhận hệ thống tiền tệ của loài người.
Sau đó, anh đến bãi rác và nhặt được vài nguyên liệu. Phương tiện đi lại của loài người khá cồng kềnh, chủ yếu là hai bánh, cũng có bốn bánh.
Xe bốn bánh ít hơn và đắt đỏ hơn nhiều.
Vì vậy, anh quan sát một lúc, rồi dùng nguyên liệu nhặt được để lắp một chiếc ô tô, tất cả đều được làm vào ban đêm. Sau đó, trong một ngày, anh tìm một người đang lái ô tô, lễ phép gõ cửa kính xe người ta.
“Tôi có một chiếc xe,” anh nói, “giá rất rẻ, anh có muốn xem thử không?”
Trước khi Thải Phượng tỉnh dậy, anh đã nhận được một xấp tiền mặt, còn tìm được một khu dân cư không quá sầm uất ở Hải Thị và thuê được một căn nhà.
Quy trình này đối với Số Một thì có hơi phức tạp.
Cách tiện nhất thực ra là biến ra tiền nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý hòa nhập với loài người nên anh sẽ không dùng cách quá phi lý như vậy.
Dù anh không nhận ra rằng việc tự tay lắp một chiếc ô tô từ đồ phế liệu cũng chẳng hợp lý chút nào.
Khi đến gần Hải Thị, Số Một và Số Hai không dùng bộ tăng tốc nữa mà đẩy xe một cách ngoan ngoãn. Từ xa, họ đã thấy những tòa nhà của Hải Thị, đó là rất nhiều nhà cao tầng.
Thải Phượng bắt đầu thấy lo lắng: “Chỗ đó nhìn đắt đỏ lắm, chúng ta ở đâu được? Ăn gì đây?”
Tâm trạng ảnh hưởng trực tiếp đến lượng sữa tiết ra, Số Hai an ủi Thải Phượng: “Có chỗ ở mà.”
Khi họ thực sự dọn vào căn nhà mà Số Một đã thuê sẵn, Thải Phượng vẫn không tin nổi vào mắt mình.
“Trời ơi,” cô nhìn ngó khắp căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách thì ngạc nhiên không thôi: “Thật sự có chỗ ở á? Mà còn tốt thế này nữa sao?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy sàn nhà bằng đá cẩm thạch. Dù Số Một đã nhiều lần bảo là có thể đi giày vào nhà nhưng cô vẫn kiên quyết cởi giày, chỉ đi tất mới dám bước vào.
Đối với Thải Phượng, người trước nay chỉ sống trong nhà đất ở quê, nơi này đúng là thiên đường.
“Cô ở phòng ngủ chính.” Số Một sắp xếp cho Thải Phượng: “Vì Hoa Béo và Nhóc Đất hiện giờ cần ngủ cùng cô, phòng ngủ chính có nhiều ánh nắng hơn, tốt cho sự phát triển của bọn trẻ.”
Phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn, trên đó là nệm lò xo hiệu Simmons. Khi Thải Phượng ngồi lên thì bỗng sững sờ. Do ít học, cũng chẳng bị gánh nặng lễ nghi gì nên sau khi thử thấy chiếc giường vừa mềm vừa chắc chắn, cô liền dùng mông bật nhún, vui vẻ nhún nhảy lên xuống.
Số Một và Số Hai đang dọn dẹp đồ đạc, khi đi ngang cửa phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh đó, trong lòng họ chợt nảy sinh cảm xúc chưa từng có.
Họ không rõ đó là cảm xúc gì, nhưng nó lại khiến ánh nắng hôm nay trở nên ấm áp đén lạ thường.
Hoa Béo và Nhóc Con thích nghi rất tốt, bị chuyển từ xe đẩy lên giường mà vẫn chưa thức dậy.
Thải Phượng và Số Hai ở nhà trông trẻ và dọn dẹp, Số Một ra ngoài mua thức ăn và đồ dùng sinh hoạt.
Anh vừa ra khỏi cửa thì phía đối diện lập tức cũng có người mở cửa.
Một bà lão nhìn anh chằm chằm, nhiệt tình hỏi dồn: “Cậu mới chuyển đến à? Chuyển từ khi nào? Nhà có mấy người? Cậu làm nghề gì thế?”
Môi bà lão hoạt động như súng liên thanh, bắn ra hàng loạt câu hỏi.
Số Một lập tức nhận ra sự khác biệt giữa Hải Thị và làng quê, bà lão ở đây khó đối phó hơn, còn có cả khả năng điều tra nữa.
Anh cố gắng suy nghĩ cách trả lời sao cho hợp lý, tránh bị phát hiện sơ hở.
Bỗng nhiên, anh nhớ lại cách Thải Phượng cãi nhau.
Đối với câu “Cô ngoại tình”, không cần đáp lại là “Tôi không ngoại tình”, mà có thể là “Ông ăn cứt đi.”
Số Một sắp xếp lại tư duy, thông minh nhận ra mình không cần phải trả lời các câu hỏi của bà lão. Nhưng anh cũng không biết nên nói gì khác thay vào.
Anh cẩn thận liếc bà lão một cái, sau đó xoay người chạy vèo ra ngoài.
Bà lão nhìn theo bóng lưng anh, vẻ hồ hởi trên mặt dần bị sự mơ hồ thay thế.
Số Một mang tâm sự đi đến chợ, anh nghiêm túc chọn mua thực phẩm dựa trên thành phần dinh dưỡng để đủ dùng vài ngày.
Trên đường về, anh đã suy nghĩ rõ những việc mình cần làm tiếp theo.
Thải Phượng đang ở phòng ngủ trông con, miệng cô khe khẽ hát mấy giai điệu không rõ lời. Số Hai ở trong bếp, cầm dao cắt cà rốt thành từng khối vuông chính xác với độ dài cạnh 1cm.
“Tôi sẽ đi tìm việc vào ngày mai.” Số Một ngồi xổm bên cạnh cô: “Nếu không, rất dễ bị loài người nghi ngờ.”
“Thế tôi thì sao?” Số Hai hỏi.
“Cô cứ ở nhà trước đi. Thải Phượng không thể chăm cả hai đứa trẻ một mình được.”
Số Hai còn định hỏi thêm nhưng trong phòng ngủ đã vang lên giọng của Thải Phượng: “Cơm sắp xong chưa thế?”
Cô lớn tiếng gọi: “Tôi hơi đói rồi, tốt nhất là có chút thịt nhé.”
Số Hai tăng tốc, sau khi thái xong cà rốt, cô lập tức cắt thêm khoai tây.
Nồi bốc hơi nghi ngút, nắp nồi bị hơi đẩy lên, một nồi canh hầm đã nấu xong. Thịt cắt cạnh 2cm, cà rốt 1cm, khoai tây 1,2cm, tất cả đều là hình vuông đều đặn.
Nhưng sau khi hầm trong nồi, các khối vuông kỳ quặc đó cũng bị biến dạng, trông hài hòa hơn nhiều.
Thải Phượng ăn cơm rất hào hứng, Số Hai cũng gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nhưng cô không cảm nhận được mùi vị gì nên có chút ghen tị hỏi: “Ngon không?”
Thải Phượng gật đầu lia lịa: “Ngon lắm!”
Vì vốn từ không phong phú, cô không tả nổi cụ thể là ngon chỗ nào nên chỉ tổng kết đơn giản: “Có thịt là ngon.”
Ăn xong, Số Một đi rửa bát. Số Hai đứng bên giường ở phòng ngủ chính trông hai đứa trẻ đang ê a, không để chúng lăn xuống đất.
Thải Phượng ngồi ở phòng khách, cô không có việc gì làm cả.
Cô có chút tính toán riêng. Dù không khôn ngoan lắm nhưng đủ để chọn lựa điều có lợi cho mình.
Hiện giờ cuộc sống rất tốt, đây là quãng thời gian nhẹ nhõm nhất trong đời cô. Cô thấy hơi ngại nên tự đi thu dọn quần áo của Hoa Béo và Nhóc Đất để giặt.
Nước ở thành phố phải trả tiền, cô nghe Số Hai nói vậy nên phải tiết kiệm.
Nước sạch dùng để giặt đồ cho Hoa Béo trước, sau đó mới giặt đồ cho Nhóc Đất. Cuối cùng cô dùng mảnh giẻ mang từ quê lên, thấm nước, quỳ trên đất rồi cặm cụi lau sàn.
Nhóc Đất gần sáu tháng rồi, chân tay đã có lực, bé rất tự hào mà giơ cặp chân mũm mĩm đè lên người Hoa Béo và hoàn toàn không biết mình đã bị mẹ xếp vào vị trí “không quan trọng bằng Hoa Béo”.
Buổi tối, Thải Phượng ngủ cùng hai đứa trẻ. Số Một và Số Hai đóng cửa phòng rồi mở một cuộc họp ngắn.
Số Một tổng kết tiến triển gần đây, đồng thời hỏi ý kiến Số Hai, và đúng như dự đoán, anh không thu được gì giá trị nhưng điều đó thể hiện thái độ tôn trọng của Số Một dành cho Số Hai, có lợi cho việc phối hợp sau này.
Sau đó, Số Một công bố kế hoạch sắp tới:
“Chúng ta cần đi làm. Vì tình hình bên ngoài khá phức tạp, tôi sẽ ra ngoài tìm việc trước, còn cô sẽ lo chuyện trong nhà.”
Số Hai gật đầu đồng ý. Số Một tiếp tục lên kế hoạch:
“Về công việc, tôi có một ý tưởng ban đầu.”
“Vì chúng ta chưa quen với nội dung công việc của loài người nên lúc đầu có thể sẽ mắc lỗi. Nhưng nếu đổi nhiều việc, người khác sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Vậy nên, công việc đầu tiên mà chọn ở một công ty càng nhỏ thì càng tốt.”
“Tốt nhất là công ty đang gặp khó khăn, sớm phá sản thì càng hay vì tôi sẽ không cần bịa lý do nghỉ việc.”
Đêm khuya, Số Một tra xét xung quanh xác nhận an toàn. Số Hai nhắm mắt lại, ngồi bên giường, cơ thể biến thành một quả cầu tròn như hồi đầu.
Ở giữa quả cầu có một lỗ nhỏ, từ đó chậm rãi thò ra vài sợi kim loại trong suốt, mảnh đến mức gần như vô hình, từng sợi khẽ chuyển động, thăm dò phía trên.
Nhưng sau một lúc lâu tìm kiếm, chúng vẫn không tìm được điều mong muốn.
“Thông tin đã gửi đi rồi.” Trong mắt Số Một lóe lên vô vàn ánh sáng u ám với màu sắc khác nhau, do tốc độ quá nhanh nên chỉ thấy được màu trắng: “Hành tinh mẹ sẽ nhận được tín hiệu của chúng ta.”
“Nhưng hành tinh mẹ vẫn chưa định vị được chúng ta nên chưa thể phản hồi.”
“Nhiệm vụ vẫn tiếp tục.”