Bệnh án hôn nhân 2
Đồng hồ chỉ 00:07.
Lam Anh ngồi bất động trên ghế, ánh sáng từ đèn bàn hắt lên gương mặt mỏi mệt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Tờ đơn ly hôn vẫn nằm đó. Lạnh lẽo. Im lìm. Như một cái kim rỉ chậm rãi đâm vào lòng bàn tay mỗi lần cô định cầm bút ký tiếp.
Cô không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu — nói với anh thế nào, nói với ba cô ra sao, còn bố mẹ anh thì…
Tiếng còi báo động vang lên đột ngột qua hệ thống loa nội viện, xé toạc dòng suy nghĩ trong đầu cô.
> “Code Blue – Phòng 609. Nhắc lại, Code Blue – Phòng 609.”
Lam Anh bật dậy trong tích tắc. Mã xanh.
Là xẹp phổi. Là ngưng thở. Là ranh giới giữa sống và chết.
Cô rút điện thoại bỏ vào túi áo, quên cả tờ đơn còn dang dở. Đôi chân đã chạy xuyên qua hành lang dài, nơi đèn lạnh trắng sáng chói, nơi sự sống đang bị bóp nghẹt từng giây.
Phòng bệnh 609 đã đầy người. Một điều dưỡng đang ép tim, một người khác bóp bóng Ambu, màn hình monitor báo đường thẳng, từng tiếng "pip" kéo dài như đinh đóng vào não.
Lam Anh xỏ găng tay.
Giọng cô vang lên rõ ràng giữa tiếng hỗn loạn:
> “Chuẩn bị nội khí quản. Lập đường truyền tĩnh mạch mới. Adre sẵn sàng. Tôi đặt ống nội khí quản.”
“Vâng, bác sĩ Lam!”
Cô cúi người xuống. Một giây. Hai giây. Tay không run. Ánh mắt tập trung.
Bệnh nhân là một cô gái chỉ mới 25 tuổi, vừa mổ u trung thất cách đây ba ngày. Không ai ngờ biến chứng lại đến nhanh đến vậy.
Thời gian trở nên méo mó. Trong khoảnh khắc ấy, không có Vương Việt, không có hôn nhân, không có tờ đơn ly hôn. Chỉ có cô – người bác sĩ, và một người bệnh – đang ở bờ vực tử thần.
Adrenalin vào mạch.
Nhịp tim khởi động trở lại.
> “Có mạch!”
“SpO2 đang lên, 75… 82… 90…”
“Ổn định tạm thời. Chuyển về ICU, tiếp tục thở máy.”
Lam Anh tháo găng tay, người đẫm mồ hôi, vai áo blouse hơi ướt. Cô nhìn bệnh nhân được đẩy đi với một sự bình tĩnh đến lạnh người.
Một đêm trực vẫn còn dài.
Cô đứng im vài giây ở hành lang, dựa vào tường. Gió ngoài trời lùa qua khe cửa, lạnh buốt nhưng khiến cô tỉnh táo trở lại.
Tình yêu của cô đang thoi thóp. Nhưng người kia, cô gái trong phòng bệnh ấy, vừa được sống lại.
Và ngay lúc đó, Lam Anh biết, chuyện ly hôn có thể dời lại một ngày.
Nhưng sinh mạng thì không.
---
Trời sớm nay âm u như thể mưa đang đợi ở một góc nào đó để đổ xuống. Gió xào xạc lướt qua hàng cây trước cổng viện, làm chiếc áo khoác mỏng trên người Lam Anh hơi lay động.
Cô vừa rời khỏi phòng trực, thay đồ xong là đi thẳng ra bãi xe. Mắt cay, vai nặng, lòng trống rỗng. Đêm qua, bệnh nhân đã ổn định, nhưng chính cô lại thấy mình đang rơi vào trạng thái nguy hiểm hơn bất kỳ ca cấp cứu nào: không có hướng đi.
Lam Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cửa đóng lại, không gian kín mít khiến tất cả âm thanh bên ngoài bị bóp nghẹt. Cô ngả đầu nhẹ lên vô lăng, nhắm mắt chưa đến một phút thì chuông điện thoại vang lên.
Tên hiển thị: Mẹ chồng – Diệp Lan.
Cô ngần ngại vài giây, rồi bấm nghe, kéo ghế dựa thẳng lại.
Giọng người phụ nữ bên kia vang lên rất nhẹ nhàng, ấm áp:
> “A lô, Lam Anh à? Con ra trực rồi đúng không?”
Cô cố gắng giữ giọng bình thường.
> “Dạ, con vừa ra khỏi viện ạ.”
> “Mẹ gọi xem hai đứa dạo này bận gì mà không thấy về nhà. Mấy tuần rồi đó. Mẹ bảo ba con cắt được quả dưa lê trong vườn, định để phần con mà mãi không thấy qua...”
Lam Anh cắn nhẹ môi. Họng nghẹn lại mà không rõ vì mệt hay vì áy náy.
> “Dạ… con xin lỗi mẹ. Gần đây con trực hơi dày, còn anh Việt thì chắc cũng bận huấn luyện...”
Diệp Lan cười khẽ, giọng cưng chiều như mọi lần:
> “Ừ, mẹ biết. Công việc của hai đứa đặc thù mà. Chỉ là… mẹ nhớ thôi. Tết này mà không thấy hai đứa về ăn cơm là mẹ giận thiệt đó nha.”
Lam Anh buông một tiếng vâng nhẹ, cố gắng không để lòng mình rối hơn nữa.
Cô từng nghĩ rằng khi bước vào nhà Vương Việt, sẽ phải gồng lên để làm một người con dâu mẫu mực. Nhưng ngược lại, mẹ chồng cô lại dịu dàng như gió mùa thu, lúc nào cũng nhẹ giọng hỏi han, không bao giờ trách mắng. Sự dịu dàng đó lại càng khiến cô khó mở miệng hơn.
Cô muốn ly hôn. Nhưng làm sao mở lời với một người mẹ như thế?
> “Lam Anh này…”
Giọng bà Diệp Lan dừng lại một nhịp.
> “Con với thằng Việt... không có chuyện gì chứ?”
Trái tim Lam Anh đập hụt một nhịp.
Cô cười nhạt, né tránh:
> “Dạ không mẹ ơi. Chỉ là công việc nhiều quá thôi ạ.”
> “Ừ, mẹ hiểu. Nhưng có gì thì nói với nhau, đừng giữ trong lòng. Nhất là con gái ấy, đừng tự mình chịu một mình...”
Cuộc gọi kết thúc, Lam Anh vẫn ngồi bất động trong xe thêm vài phút.
Tay cô đặt trên vô lăng, đầu dựa nhẹ vào ghế, mắt nhìn về phía con đường phía trước — đầy sương mờ, và không có lấy một ngọn đèn.
Sau một đêm trực cạn kiệt sức lực, vừa đặt lưng chưa kịp thở thì lại là áp lực vô hình từ gia đình — mà lại là mẹ chồng, người vẫn luôn dịu dàng nhưng vô tình nhắc tới điều mà Lam Anh đang cố trốn tránh nhất: chuyện hai người họ vẫn là vợ chồng.
---
21 giờ 42 phút – Thành phố S, căn hộ tầng 17.
Cửa nhà khẽ mở. Chuyến bay cuối ngày vừa đáp chưa đầy một tiếng, Vương Việt không về đơn vị, cũng không ghé qua nhà bố mẹ — anh về thẳng nhà.
Căn hộ im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng dép anh cọ vào sàn gỗ. Đèn phòng khách vẫn sáng lờ mờ. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn đứng ở góc sofa phản chiếu lên áo khoác và đôi giày bị vứt chéo nhau gần cửa ra vào.
Anh không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt áo khoác, treo lại lên giá, rồi chỉnh đôi giày lại ngay ngắn. Động tác quen thuộc như bao lần khác. Từng chi tiết nhỏ trong căn nhà này đều mang hơi thở của Lam Anh — chiếc ly thủy tinh có miếng chanh cô hay bỏ quên, chiếc điều khiển quấn sẵn khăn giấy vì cô "ghét cảm giác dính tay".
Anh mở tủ lạnh, vẫn còn mấy hộp thức ăn cô nấu dở, một ít rau sống anh mang từ nhà ba mẹ vợ hôm trước. Tay áo xắn lên, anh bắt đầu rửa rau, nấu cơm, nêm canh. Bếp dậy mùi thơm dịu.
Cũng như bao lần. Anh nấu, và đợi cô dậy ăn.
Mãi đến khi dọn xong, vẫn không thấy cô ra.
Anh gõ cửa phòng ngủ, không thấy động tĩnh. Khi mở cửa bước vào, anh thấy Lam Anh đang cuộn tròn trong chăn, ngủ say như một chú mèo nhỏ. Áo thun nhàu, tóc xõa rối, và hơi thở đều đều.
Gương mặt cô mệt mỏi nhưng bình yên. Có lẽ cô kiệt sức sau đêm trực.
Vương Việt bước đến bên giường, ngồi xuống, nhẹ tay kéo chăn lên một chút để bọc lấy cô gọn hơn. Rồi anh cúi đầu, khẽ thì thầm:
> “Mèo con của anh… dậy thôi. Em ngủ từ sáng rồi, dậy ăn chút gì đi.”
Giọng anh rất nhẹ, như sợ đánh thức một thế giới mỏng manh.
Lam Anh khẽ nhíu mày, rồi mở mắt ra trong nửa tỉnh nửa mê. Ánh mắt đờ đẫn, nhìn anh vài giây, môi mấp máy:
> “… ông xã…”
Chỉ hai chữ rồi lại dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục ngủ.
Vương Việt thoáng khựng lại.
Hai chữ ấy, cô vẫn gọi anh như thói quen. Ngọt ngào. Tin cậy.
Anh hôn lên trán cô, bàn tay lớn luồn xuống dưới chăn, bế cả người cô lên cùng chăn mền gọn ghẽ. Anh cẩn thận từng bước đưa cô ra khỏi phòng ngủ.
Cô vẫn lim dim mắt, đầu gục vào vai anh như đứa trẻ không muốn tỉnh dậy. Anh dỗ:
> “Ăn một chút rồi ngủ tiếp. Không ăn là sáng mai anh phạt.”
Lam Anh không trả lời, nhưng tay lại bám lấy vạt áo anh. Rất nhỏ.
Anh cười khẽ.
Anh đặt cô xuống ghế bàn ăn, vẫn giữ chăn quấn quanh người cô, rồi kéo ghế đối diện, rót nước ấm.
Canh nóng, cơm dẻo, đèn bếp sáng nhẹ. Một buổi tối bình thường như bao buổi tối.
Chỉ là… anh không hề biết, đây có thể là một trong những buổi cuối cùng anh còn được bế cô như thế, còn nghe cô gọi "ông xã", còn được tự tay nấu cho cô một bữa cơm.
---
Cơm canh đã vơi hơn nửa, Lam Anh cũng tỉnh táo hơn sau mấy thìa cháo nóng và miếng cá kho thơm lừng mùi tiêu xanh anh kho từ hôm trước. Mắt cô đã mở hẳn, không còn lim dim, tay chống má nhìn anh gắp từng miếng rau vào bát cô như thói quen anh làm suốt ba năm nay.
> “Anh về lúc nào vậy?” – Cô hỏi, giọng khàn khàn vì vừa ngủ quá lâu.
> “Tối. Vừa hạ cánh là về thẳng đây luôn.”
> “Không ghé nhà?”
> “Ghé để mẹ lại hỏi sao dạo này hai đứa không về à?”
Lam Anh khẽ cười, tay gắp lấy một miếng thanh long đã được gọt sẵn trên đĩa. Cô ăn xong, rửa tay ở bồn rửa nhỏ cạnh bếp, rồi lau khô bằng khăn trắng gấp gọn sẵn. Giọng cô vang lên, như nhớ ra điều gì:
> “Sáng nay mẹ gọi cho em thật. Nói lâu quá không thấy hai đứa về nhà.”
“Ừ. Mẹ cũng nhắn anh rồi.” – Vương Việt trả lời, tay vẫn đang cẩn thận xếp từng chiếc chén vào máy rửa. Anh nghiêng đầu về phía cô, mắt không rời khỏi tay mình, nhưng giọng nói lắng lại:
“Mẹ có nói gì khác không?”
> “Không. Chỉ là bảo ba hái được quả dưa, giữ lại phần tụi mình.”
“Mẹ lúc nào cũng vậy.” – Anh cười nhẹ.
“Không trách được đâu.”
Lam Anh dựa lưng vào tường bếp, tay khoanh trước ngực. Tóc cô hơi rối, trên má còn in vết nhăn nhẹ từ gối, nhưng ánh mắt thì rất tỉnh.
Cô nhìn anh — người đàn ông đang nghiêng người rửa bát, áo thun nhàu vì ôm cô suốt bữa ăn, tóc hơi ẩm, và dáng lưng vẫn vững vàng như ngày đầu gặp nhau.
Anh vẫn luôn thế. Không nói nhiều, không hỏi han dồn dập, chỉ dùng hành động để lấp đầy khoảng trống giữa họ. Nhưng chính sự kiên định ấy… đôi khi lại khiến cô thấy lạc lõng.
> “Anh này.” – Cô lên tiếng.
> “Ừm?” – Anh vẫn đang xếp muỗng nĩa vào ngăn kéo, đầu hơi nghiêng về phía cô.
> “Nếu một ngày em muốn thay đổi... cuộc sống này. Anh sẽ giận không?”
Động tác của anh dừng lại một nhịp. Rất nhẹ. Chỉ một nhịp, rồi tiếp tục như không có gì.
> “Sao lại hỏi vậy?”
> “Em chỉ hỏi thôi.”
Anh không quay lại. Chỉ nói khẽ:
> “Anh không giận. Nhưng anh sẽ hỏi, là vì điều gì khiến em phải thay đổi.”
Lam Anh không nói nữa. Trong căn bếp chỉ còn tiếng nước rì rào từ vòi chảy.
Cô nhìn theo bóng lưng anh. Tự dưng thấy mệt.
Là cô muốn ly hôn. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô lại ước giá như... anh cứ nổi giận đi, cứ chất vấn cô đi. Như bao cặp đôi khác. Như những người còn đau vì nhau.
---