Chỉ một câu hát vang lên đã khiến toàn thân Lâm Thù cứng đờ.
Cậu không cần nhìn cũng biết — đó là cuộc gọi từ Tần Du Trì.

"Dưỡng Khí", bài hát hắn từng thích nhất, đã được cậu đặt làm nhạc chờ suốt mấy năm qua.

Tiếng chuông dồn dập, ngắt quãng, vang lên giữa làn khói đặc quánh như lửa tràn vào phòng bệnh. Từng âm thanh len lỏi qua hơi nóng, bò sát đến gần Lâm Thù.

"Nếu anh yêu em, hãy đến cứu em, không khí thật loãng lắm rồi..."

Lâm Thù bật cười, nụ cười chua chát như tro tàn rơi trên lưỡi.
Từng câu hát như những nhát dao rạch vào tim.

Tần Du Trì không yêu cậu.
Hắn sẽ không đến.
Càng không biết cậu đang hấp hối, bị nhốt như con vật trong chuồng sắt, chờ đợi lửa nuốt lấy thân thể.

Ý thức mờ dần trong cơn thiếu oxy và sóng nhiệt. Mọi thứ trước mắt như thước phim cũ, lặng lẽ tua ngược.

Cũng tốt thôi.

So với kiếp sống này, có lẽ cái chết là sự giải thoát.

Nếu có kiếp sau...

Không, đừng có kiếp sau nữa. Cậu chẳng muốn làm người thêm một lần nào nữa đâu.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ngọn lửa đỏ rực ập đến.
Giữa biển lửa, nụ cười nhẹ nhõm hiện lên nơi khóe môi Lâm Thù:

"Em buông tha cho anh rồi, ca ca."


“Lâm tổng, khu vực Bắc Mỹ đã áp dụng giờ mùa đông từ hôm qua. Nhưng lô hàng của Thịnh Thích vẫn bị kẹt ở biên giới Phong Quốc. Nếu lần này không thông quan kịp, e là phía họ sẽ không dễ xử lý.”

...Lâm tổng?

Bây giờ còn ai gọi cậu là “Lâm tổng” nữa sao?

Một mùi hương quen thuộc thoảng qua — mùi hoa cát cánh. Thứ mùi ấy như in hằn vào linh hồn, khiến Lâm Thù buồn nôn dữ dội.

Cậu nhíu mày, bật mở mắt.

Trước mặt là những gương mặt quen thuộc trong bộ com-lê gọn gàng, đứng quanh bàn họp. Nhưng gương mặt đập vào mắt rõ nhất là... Lâm Kỳ Tâm, đang ngồi ở đầu bàn, vẫn nụ cười đó.

Một cơn đau sắc lẹm xẹt qua thái dương. Não bộ Lâm Thù như chiếc máy cũ rỉ sét, chật vật khởi động.
Mỗi khi cố gắng suy nghĩ, cơn buồn nôn lại ập lên dữ dội, khiến cậu suýt ói ngay tại chỗ.

“Lâm tổng? Về vấn đề Bắc Mỹ...”

Người đang phát biểu lại lên tiếng, tưởng cậu chưa nghe rõ.

“Đủ rồi.”
Lâm Thù che miệng, đứng dậy, cắt ngang.
“Tạm dừng hội nghị.”

Không để ý đến ánh mắt sửng sốt xung quanh, cậu đẩy cửa rời đi, theo bản năng bước về phía văn phòng riêng.

Mọi thứ vẫn như trong ký ức.
Phòng làm việc của cậu có một giường nghỉ, một nhà tắm – đủ cho những đêm làm việc kiệt sức.

Lâm Thù lao vào toilet, gập người bên bồn rửa, nôn thốc nôn tháo.
Dạ dày rỗng tuếch, chỉ phun ra nước bọt. Mỗi đợt nôn là một lần toàn thân đau quặn, như có dòng điện chạy ngược lên não.

Không rõ nôn bao lâu, đến khi cảm giác nôn nao dịu xuống, cậu mới rửa mặt, tựa vào cánh cửa, thở dốc.

Tại sao... cậu lại ở công ty?

Còn Thịnh Thích... không phải đã hủy hợp đồng từ hai năm trước rồi sao?

Chờ đã— hai năm trước?

Cậu hoảng hốt chạy đến bàn làm việc, bật màn hình.
Ngày 11 tháng 11. Cuối thu. Rõ ràng là hai năm trước.

Cậu thực sự đã sống lại.

Lâm Thù buông mình xuống ghế, toàn thân như không còn chút sức lực nào.
Lần đầu tiên, cậu thấy bất lực đến thế.

Số phận cứ như trò đùa ác ý.

Cậu yêu Tần Du Trì, hắn muốn cậu chết.
Cậu vừa được giải thoát, ông trời lại bắt cậu sống lại lần nữa.

Lâm Thù cắn môi bật cười – nụ cười mệt mỏi đến cay đắng.

Sống lại để làm gì?
Chỉ để lặp lại vết xe đổ, tiếp tục đấu đá với Lâm Kỳ Tâm?
Lại bị đẩy vào viện tâm thần?

Ong ong—

Điện thoại rung lên trong tay.

Lâm Thù giật mình. Là cuộc gọi từ Biên Tinh Lan.

Cậu thoáng ngẩn người.
Hôm nay… chính là ngày cậu gặp Tần Du Trì lần đầu tiên.
Cũng là ngày bắt đầu tất cả mọi bi kịch sau này.

Điện thoại rung trong tay như thiêu đốt.

Lâm Thù siết chặt máy. Khi chuông gần dứt, cậu mới đưa lên tai, giọng khàn đặc:

“Tôi có việc đột xuất. Hôm nay không đến được.”

___
 

Tác giả có lời muốn nói:

Lời bài hát "Dưỡng Khí"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play