Âm thanh ngắt đứt đột ngột, còn sắc lạnh hơn cả sự thờ ơ của Tần Du Trì.

Lâm Kỳ Tâm nhét điện thoại vào tay Lâm Thù, giọng điệu khinh miệt:
“Thấy chưa? Hóa ra Tần Du Trì thực sự ghét anh đến thế. Với những gì anh đã làm, hắn hẳn mong anh chết đi nghìn lần, sao có thể có tình cảm?”

“Anh trai, lần này em thắng rồi. Cha đã tuyệt vọng về anh, cả gia tộc cũng đồng ý xóa tên anh khỏi phả hệ.”

“Dù em có đưa điện thoại cho anh, cũng chẳng ai đến cứu đâu. Quãng đời còn lại của anh sẽ kết thúc ở đây — chính là báo ứng.”

……

Lâm Kỳ Tâm cứ thao thao khiêu khích, nhưng Lâm Thù chẳng buồn đáp.

Gió cuối thu len qua khung cửa, mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Là mùi cát cánh — loại hoa Tần Du Trì từng hay cắm trong nhà.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua, khiến cậu như bị bóp nghẹt.

Cậu sắp chết rồi sao?
Hay đây chỉ là ảo giác cuối cùng?
Bằng không, giữa cuối thu sao lại ngửi thấy hương hoa mùa hạ?

Lâm Kỳ Tâm khó chịu trước vẻ thờ ơ ấy, quay ra hét:
“Vào đi! Bắt đầu trị liệu!”

Bác sĩ và nhân viên tràn vào, tất bật như đang thi hành một bản án tử hình.

Lâm Thù bị nâng lên giường. Tứ chi bị đai vải trói chặt.
Vị bác sĩ lau mồ hôi trán, bật máy xung điện tần số thấp, tay run run đặt hai điện cực lên thái dương cậu.

Có Lâm Kỳ Tâm giám sát bên cạnh, hắn ta đành tăng cường độ lên mức cao nhất.

Dòng điện xuyên qua não.
Cơn đau như ngàn lưỡi dao róc xương, khoan thủng hộp sọ, xé toạc từng mảnh thần kinh.

Lâm Thù co giật dữ dội. Mắt trợn ngược. Gân xanh nổi khắp người.

Đau... quá đau...

Ánh đèn trắng nhòe dần. Ý thức chực tan biến.
Nhưng trong khoảnh khắc ranh giới giữa tỉnh và mơ, Lâm Thù vẫn nghĩ đến Tần Du Trì.

Cậu biết hắn ghét mình.
Nhưng chưa từng nghĩ, hắn lại hận đến mức bắt tay với Lâm Kỳ Tâm, đẩy cậu vào địa ngục này.

Nếu thấy cậu lúc này — mặt mày biến dạng, nước mắt nước mũi đầm đìa — Tần Du Trì có vui không nhỉ?

Trái tim cậu như bị nghiền nát.
Lâm Thù muốn cười, nhưng vị khói chát xộc lên cổ họng — nụ cười ấy chưa kịp nở đã tan biến trong tàn tro.


Mùi hoa cát cánh biến thành mùi khét.

Cơn mê mờ tan dần. Lâm Thù bỗng mở mắt, tỉnh lại. Cậu đã nằm trong phòng bệnh, không còn trên bàn trị liệu.

Căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh trăng bạc lạnh tràn qua song cửa.

Nhưng từ khe cửa sàn, làn khói đen cuồn cuộn tràn vào — nuốt chửng từng hơi thở.

Cháy?!

Bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Lâm Thù cắn chặt răng, cố lăn người xuống khỏi giường.

Đúng lúc đó, điện thoại lóe sáng.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên — bài hát cậu từng gửi riêng cho Tần Du Trì:

“Nếu anh yêu em...
Anh sẽ tìm thấy em...
Anh sẽ biết... em sắp chết…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play