Bé mờ nhạt thập niên 60 (11)
Giải quyết xong chuyện học cấp hai, Nhan Nham và Diệp Kỳ đều nhẹ cả người.
Diệp Kỳ cũng mơ hồ cảm nhận được, cuộc đời cậu đã có biến chuyển long trời lở đất, đang dần bước sang một hướng tốt đẹp hơn. Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu nhìn Nhan Nham dịu dàng đến không thể tin nổi.
Tất cả những thay đổi này đều bắt đầu từ buổi trưa đầu hè năm ngoái, khi Nhan Nham đẩy cửa bước vào nhà cậu.
Suốt một năm qua, cậu không lúc nào là không thấy biết ơn, cảm tạ ông trời đã đưa Nhan Nham đến bên mình.
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi đem lòng biết ơn và thứ tình cảm ngây ngô kia giấu thật sâu trong lòng, âm thầm thề rằng nhất định sẽ đối xử tốt với Nhan Nham, coi cô còn quan trọng hơn cả bản thân.
Hai người về đến nhà, lại tiếp tục vùi đầu vào “sự nghiệp”.
Ở cái thời đại này, có việc để làm cũng đồng nghĩa với có hy vọng. Với Nhan Nham, chỉ là giết thời gian, bằng không cuộc sống sẽ quá mức tẻ nhạt. Làm gì cũng bất tiện, trốn trong thôn nhỏ này âm thầm phát triển, thực ra cũng rất thú vị.
Làm lụng chăm chỉ, từng chút một thay đổi cuộc sống, trong lòng cũng có một loại cảm giác thành tựu rất chân thực. Hiện tại, phong ba bên ngoài vẫn chưa lan đến thôn nhỏ hẻo lánh này, mọi thứ vẫn coi như yên ổn.
Tinh thần Diệp Kỳ so với Nhan Nham thì hăng hái hơn hẳn. Cậu từng sống qua những ngày đói ăn thiếu mặc, bây giờ cuối cùng cũng có hy vọng, cả người đều tràn ngập sức sống, làm gì cũng đầy hứng khởi.
Hầu hết công việc đều do cậu đảm nhận, Nhan Nham chẳng cần làm gì, chỉ cần chỉ huy là được. Diệp Kỳ chẳng hề thấy kỳ quặc khi một đứa bé gái mười một tuổi lại hiểu biết nhiều đến vậy. Đúng thế, giờ đây cậu có niềm tin mù quáng vào Nhan Nham trong mắt cậu, cô thật sự rất giỏi!
Nếu nói bối cảnh hiện tại không tốt, cậu làm thế liệu có nguy hiểm không? Thực ra Diệp Kỳ cũng từng nghĩ đến, nhưng không quá lo. Chuồng trại nằm trong núi sâu, nếu có bị phát hiện thì cũng chẳng ai biết là của cậu, cùng lắm thì bị tịch thu.
Cậu không biết rằng kết giới Nhan Nham bố trí không phải chỉ để trang trí, trừ hai người ra, kẻ khác căn bản không thể phát hiện ra nơi đó.
Khi Nhan Nham tốt nghiệp tiểu học thì anh trai cô Nhan Hồng Chuyên cũng vừa tốt nghiệp cấp hai. Anh ta không thi đỗ cấp ba, cũng chẳng đỗ được trường nghề.
Kết quả này chẳng khiến Nhan Nham bất ngờ. Ba cậu con trai nhà họ Nhan học hành đều tệ đến thảm hại, bao gồm cả cậu em trai nhỏ hiện vẫn đang học tiểu học là Nhan Thế Ngọc. Trái lại, ba cô con gái lại học khá, cô em út Nhan Hồng Ngọc thành tích cũng không tệ. Ở kiếp trước, cô bé thi đậu vào trường y tá, sau đó trở thành một y tá chính quy.
Nhan Hồng Chuyên cũng bỏ học. Theo lý mà nói thì nên theo người lớn ra đồng kiếm công điểm.
Nhưng hai vợ chồng nhà họ Nhan lại vô cùng lo cho cậu con trai trưởng, gom góp hết tiền tích cóp trong nhà, lại vay trước một khoản từ đội sản xuất, khúm núm cầu xin cho Nhan Hồng Chuyên được nhận vào trạm cơ giới trong trấn làm học việc.
Nếu biểu hiện tốt thì sau này có thể được biên chế. Trong đó, chắc cũng nhờ công của chị cả Nhan Hồng Anh và vị hôn phu tương lai của cô Tôn Thắng Lợi.
Nhan Hồng Anh tốt nghiệp rồi vào làm trong nhà máy cơ giới huyện, quen biết kỹ thuật viên Tôn Thắng Lợi ở đó, hai người cũng giống như đời trước bắt đầu qua lại. Cha mẹ hai bên đều biết, giờ chỉ còn chờ làm thủ tục kết hôn chính thức.
Nhan Hồng Chuyên vào trạm cơ giới, dù chỉ là học việc nhưng được bao ăn ở, mỗi tháng còn có 10 đồng tiền lương.
Nhưng giống như với Nhan Hồng Anh, hai vợ chồng nhà họ Nhan cũng hết mực cưng chiều cậu con trai này, không hề yêu cầu anh ta bất cứ điều gì, âm thầm gánh vác hết khoản nợ do gửi anh ta đi học việc, rồi đổ luôn cả lên vai Nhan Nham và Nhan Hồng Kỳ. Dù sao thì bây giờ, việc nhà chỉ còn bốn người họ cáng đáng.
Nhan Hồng Anh và Nhan Hồng Chuyên nhẹ nhàng thoát khỏi gánh nặng của gia đình.
Nhà nợ ngập đầu, nhiều năm sau, cuộc sống trong nhà họ Nhan vẫn luôn căng thẳng chật vật. Bởi mỗi năm đều phải trừ một phần công điểm để trả nợ, chỉ còn phần nhỏ được quy đổi ra gạo hoặc tiền.
Khi mà nhà người ta đã bắt đầu khấm khá hơn từng chút một, thì nhà họ Nhan vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn tụt lùi.
Ở kiếp trước, nguyên chủ làm việc đặc biệt chăm chỉ, ngoài việc đánh cỏ cho heo, còn đảm đương hết việc nhà, nuôi heo béo tốt, đến năm 12 tuổi thì dứt khoát bỏ đánh cỏ, ra đồng cày cấy lấy công điểm. Một cô bé 12 tuổi mỗi ngày lấy được 8 công điểm, bằng với phụ nữ trưởng thành. Đến 14 tuổi thì mỗi ngày lấy trọn công điểm, nông nhàn thì lên núi nhặt củi, tìm sản vật, mang ra chợ đổi ít tiền.
Vất vả lắm mới trả hết nợ cho nhà, vậy mà Nhan Đại Trụ lại vay thêm một khoản lớn từ đội, gửi cậu con trai thứ hai đi học lái xe, cho anh ta vào đội vận chuyển của huyện làm tài xế.
Sau này đất đai khoán về hộ, nhà họ Nhan nhận rất nhiều ruộng, nhưng người làm chủ lực vẫn là nguyên chủ.
Có mấy năm, trồng bông vải kiếm lời, nguyên chủ một mình trồng cả vài mẫu bông, mỗi ngày bắt sâu, nhổ cỏ, làm việc gấp đôi đàn ông khỏe mạnh, mệt đến mức lưng không thẳng nổi, cuối cùng mới giúp cái nhà này sống khá lên. Nhưng kết cục của cô lại là bị đuổi ra khỏi nhà.
Ở kiếp này, Nhan Nham không định làm con trâu cày vô tư vô oán nữa.
Cô sống theo nhịp của mình. Ngoài việc đánh cỏ cho heo, những việc khác một chút cũng không làm. Từ sau khi học được cách lười biếng từ Nhan Hồng Kỳ, cuộc sống càng nhẹ nhõm hơn. Nhiều khi một ngày còn chẳng kiếm nổi 5 công điểm.
Hai vợ chồng nhà họ Nhan cũng từng nghĩ đến chuyện để cô làm thêm chút việc, chí ít là để cô lo việc nuôi heo, giờ cô không chăm thì lũ heo trong nhà gầy dặt chẳng lớn được.
Nhưng Nhan Nham sao chịu nghe, lần nào cũng phản bác thẳng thừng. Nhiều lần như thế, hai người kia cũng mặc kệ cô, coi như không có đứa con này. Dù sao cô giờ cũng chỉ ăn hai bữa cơm ở nhà, mà ăn cũng không nhiều. Nói gì thì nói, họ vẫn chưa lỗ.
Trẻ con ở nông thôn như Nhan Nham mà chẳng làm gì thì cũng hơi kỳ quặc. Vậy nên, việc đánh cỏ cho heo là cô vẫn giữ lại.
Sau vụ mùa, chuyện cưới xin của Nhan Hồng Anh và Tôn Thắng Lợi được đưa lên lịch. Nhà họ Tôn cho mai mối đến dạm hỏi, vì hai bên đã có lời hứa từ trước, nên vợ chồng họ Nhan cũng gật đầu đồng ý.
Trong mối quan hệ này, Nhan Hồng Anh có phần yếu thế, trước mặt Tôn Thắng Lợi luôn không dám cứng rắn.
Tôn Thắng Lợi là kỹ thuật viên trong nhà máy, thu nhập cao, tướng mạo cũng không tồi. Dáng người cao lớn, mặt mũi đoan chính, tuy không phải loại đẹp trai xuất sắc, nhưng đúng là kiểu dễ được yêu thích thời ấy.
Nhan Hồng Anh cũng không phải khó coi, nét mặt thanh tú, chỉ là cô thấp, tầm khoảng 1m55, đứng cạnh người cao hơn 1m80 như Tôn Thắng Lợi thì có phần không cân xứng.
Nhà họ Tôn ở vùng ven thành phố, điều kiện cũng tốt hơn hẳn nhà họ Nhan. Xét tổng thể, vị trí của Nhan Hồng Anh trong nhà chồng chắc chắn sẽ không cao.
Nhưng cô cũng biết co biết duỗi, đối xử với nhà chồng rất lễ phép. Mẹ chồng không hẳn là người hòa nhã, nhưng cũng không quá cay nghiệt. Thấy con dâu biết điều, cũng đối đãi tử tế.
Trong chuyện kết hôn này, nhà họ Tôn cho nhà gái đủ thể diện: sính lễ 60 đồng, kèm theo “36 cái chân” (gồm 4 ghế dài với 1 bàn – 20 chân; 1 tủ đứng – 4 chân; 1 tủ nằm – 4 chân; 1 bàn viết – 4 chân; 1 bàn trà – 4 chân), cộng thêm 5 bộ quần áo vào cuối thập niên 60 thì đúng là sính lễ rất tốt.
Hai vợ chồng họ Nhan cũng thật sự thương con gái lớn, toàn bộ sính lễ đều mang theo làm của hồi môn, còn cực khổ đi tìm vải mới và bông gòn, tự tay làm một bộ chăn nệm mới cho con.
Có điều, sau khi kết hôn, Nhan Hồng Anh không thể giống như đời trước, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ vơ vét chút đồ mang về bồi bổ cho nhà chồng nữa. Bởi giờ nhà họ Nhan thực sự nghèo đến mức không còn gì.
Nhan Nham cũng không giống nguyên chủ ra sức lên núi hái nấm, nhặt mộc nhĩ hay hái rau dại về làm lương thực, nhà vốn đã chẳng có gì để cướp bóc.
Nhan Hồng Anh lấy chồng, nhà họ Nhan cũng coi như giải quyết được một chuyện lớn. Tiếp đó, hai vợ chồng lại bắt đầu lo lắng cho việc hôn nhân của cậu cả.
Nhan Hồng Chuyên giờ mới 16 tuổi, vẫn còn sớm, nhưng Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương đã bắt đầu sốt ruột.
Trong mắt họ, thêm hai năm nữa Hồng Chuyên 18 tuổi là nên cưới vợ. Đến lúc đó, họ có thể chuẩn bị được sính lễ gì? Mấy năm nay cả nhà thắt lưng buộc bụng còn chưa trả hết nợ, lấy gì mà lo cưới vợ cho con?