Bé mờ nhạt những năm 60 ( 10)

Sau khi sang xuân, mọi người lại bắt đầu bận rộn. Đội sản xuất bắt thêm một lứa heo con, tổng cộng mười con.

Theo kinh nghiệm những năm trước, không phải con nào cũng có thể nuôi sống. Mỗi nhà cũng đều tranh thủ bắt một con, nuôi đến cuối năm đem bán đây là nguồn thu nhập chính của mỗi gia đình ngoài tiền công điểm.

Năm nay, Diệp Kỳ cũng bắt một con. Những năm trước, công điểm của cậu đều dùng để mua lương thực, nếu không thì đã không sống nổi.

Năm nay công điểm nhiều hơn, cộng với tiền bán thỏ, cuối cùng cũng đủ bắt heo. Bên ngoài thì nói là tiền tích cóp mấy năm vừa đủ.

Nhan Nham đến đây được hơn nửa năm, cuộc sống của cô và Diệp Kỳ đã cải thiện rất nhiều.

Nhan Nham thì khỏi nói, ngoại trừ điều kiện chỗ ở chưa thể thay đổi, những mặt khác đều đã tốt hơn rất nhiều.

Diệp Kỳ cũng khá hơn trước rất nhiều, ít nhất là ăn no mặc ấm, trong tay có tiền dư, lại còn được đi học.

Trước Tết, nhân dịp kỳ thi học kỳ năm lớp 5, Nhan Nham đưa Diệp Kỳ đến trường thi, cậu vượt qua kỳ thi học kỳ và chính thức trở thành học sinh lớp 5.

Do hoàn cảnh đặc biệt, cô giáo Thôi cũng giúp cậu xin được cơ hội chỉ thi mà không cần đi học.

Lúc đó Diệp Kỳ cảm động đến bật khóc, cúi người thật sâu trước mặt cô Thôi, khiến cô cũng xúc động, vỗ ngực nhận lời: “Đứa trẻ ngoan, con cứ học cho tốt, có khó khăn gì cứ đến tìm cô.”

Năm nay, Diệp Kỳ càng bận hơn: phải ra đồng làm để lấy công điểm, phải hái cỏ cho heo ăn, nuôi thỏ, nuôi gà, học bài với Nhan Nham, còn phải luyện quyền. Quả thật là bận rộn đến không thể tả.

Nhà chỉ có mình cậu, chuyện làm đồng là điều không thể tránh. Nếu không, người khác sẽ không hiểu nổi làm sao cậu có thể sống một mình.

Vốn việc hái cỏ cho heo, Nhan Nham có thể giúp, nhưng Diệp Kỳ kiên quyết không đồng ý. Trong mắt cậu, Nhan Nham còn nhỏ, người lại gầy yếu, đã phải làm lụng vất vả kiếm công điểm, cậu đã giúp không được, làm sao có thể để cô thêm vất vả?

Vậy nên không những không để Nhan Nham giúp, mà Diệp Kỳ còn chủ động giúp cô hái một sọt cỏ, khiến Nhan Nham dở khóc dở cười. Cậu dường như đã quên, lúc mình bắt đầu ra đồng làm việc còn nhỏ hơn Nhan Nham hiện tại.

Sau đó hai người bàn nhau nuôi thêm gà, nhưng không thể nuôi trong nhà, vì gà không yên tĩnh như thỏ.

Hai người lên núi, chọn một chỗ trũng, dùng đất đắp thành chuồng, rào xung quanh bằng hàng rào đan kỹ đến mức gà con cũng không thể chui ra được.

Nhan Nham còn lấy từ không gian ra hạt giống của một loại bụi gai, rải dọc theo hàng rào rồi dùng linh lực thúc đẩy mọc lên, chỉ chừa một lối đi nhỏ kín đáo để người ra vào.

Mỗi lần đến, Nhan Nham lại truyền một chút linh lực cho bụi gai, khiến nó lớn lên nhanh chóng nhưng không quá bất thường  mỗi lần tới là thấy cao thêm một đoạn. Cuối cùng, nơi đây trở thành một chuồng nuôi gà tự nhiên mà không dễ bị phát hiện. Hai người tốn rất nhiều công sức để xây dựng, nhưng cảm giác thành tựu cũng rất lớn.

Khi chuồng gà trong núi gần hoàn thành, Diệp Kỳ đã nhờ bà cụ Chu người trong làng giỏi ấp trứng giúp ấp 20 quả trứng. Bà cụ còn khuyên: “Bây giờ người ta không cho nuôi nhiều gà vậy đâu, lỡ bị người ta báo cáo, mấy quả trứng này coi như phí công.”

Bà Chu cũng chỉ có ý tốt, nhưng Diệp Kỳ đã có cách. Cậu tội nghiệp nói: “Bà ơi, con cũng hết cách rồi. Con nuôi thử xem sao, lớn một chút là con mang đi đổi lấy vải hoặc bông, chứ con không có áo mặc nữa. Với lại, gà con chưa chắc đã nuôi được hết đâu ạ.”

Bà Chu nghe vậy chỉ thở dài, cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Bà đồng ý giúp, chỉ lấy tiền trứng, dặn hơn hai mươi ngày sau đến lấy gà.

Lúc trại gà xây xong cũng vừa lúc trứng nở.

Nuôi vài ngày trong nhà, Diệp Kỳ giữ lại một con, còn lại đều cho vào lồng, mang lên chuồng gà mới xây. Gà con còn nhỏ, chưa thể thả ra, chỉ nuôi trong chuồng, mỗi lần Nhan Nham hoặc Diệp Kỳ đến thăm mới thả chúng ra phơi nắng rồi lại bắt vào.

Diệp Kỳ rất may mắn, trong 20 con thì có 15 con mái, 5 con trống, đều lớn khỏe.

Đến mùa hè, gà mái bắt đầu đẻ trứng.

Nhan Nham tranh thủ thời điểm trước khi gà trống bắt đầu đạp mái, đã tách riêng gà trống và mái để nuôi riêng.

Con gà trống giữ lại ở nhà không đụng tới. Sau đó, trứng do gà mái đẻ đều dùng để ấp, giúp mở rộng quy mô trại gà.

Nhan Nham còn phải thêm một tầng kết giới xung quanh trại để tránh bị phát hiện.

Năm đó là 1968. Cuộc sống của Diệp Kỳ và Nhan Nham trôi qua bình lặng, tiền tích lũy ngày càng nhiều… thỏ sinh sản rất nhanh.

Hai con thỏ đầu tiên của Diệp Kỳ đều được đưa ra từ không gian của Nhan Nham, nên rất khỏe mạnh, sinh sản nhanh, con nào cũng nuôi lớn được.

Nửa cuối năm, thu nhập từ nuôi gà cũng rất khá. Cứ mỗi tháng rưỡi, Diệp Kỳ lại vào thành bán thỏ và trứng gà, sau đó giả trang đi chợ đen mua gạo trắng và thịt, đem về cải thiện bữa ăn cho hai người.

Ban đầu, Nhan Nham còn không yên tâm, theo cậu đi vài lần. Sau thấy cậu rất cẩn thận, lại dám nghĩ dám làm, nên cũng không theo nữa.

May mà từ đầu cô đã đặt bùa che giấu cho cả hai, khiến người khác vô thức bỏ qua bọn họ. Nếu không, dù cẩn thận mấy cũng không tránh được sơ suất.

Mùa hè, hai người thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối cấp lớp 5, tốt nghiệp tiểu học và được nhận vào trung học cơ sở.

Nhìn tờ thông báo trúng tuyển, Diệp Kỳ kích động đến không biết nói gì… một năm trước còn chưa biết mặt chữ, nay đã có thể học lên cấp hai. Nhan Nham cũng mừng cho cậu và cho chính mình.

Dĩ nhiên họ vẫn chưa thể đến trường học chính thức, phải nhờ cô Thôi xin giữ học bạ, tiếp tục tự học ở nhà.

Trong kỳ nghỉ hè, Nhan Nham và Diệp Kỳ xách giỏ trứng gà tự đan, mang 20 quả, đến nhà cô Thôi.

Cô Thôi sống ở trấn nhỏ, không xa làng lắm, đi bộ nửa tiếng là tới.

Thấy hai đứa, cô Thôi rất vui, nhanh chóng mời vào nhà. Nhà chỉ có mình cô, chồng và con đều đi làm.

Cô rót hai bát nước đường, hỏi: “Hai đứa đến vì chuyện lên cấp hai đúng không?”

Diệp Kỳ ngượng ngùng nhưng vẫn lấy can đảm đáp: “Dạ đúng ạ, cô. Bọn con đều đậu cấp hai rồi, nhưng không thể đến lớp thường xuyên, muốn xin phép tự học ở nhà. Nhưng con không quen giáo viên cấp hai, nên muốn nhờ cô giúp bọn con một chút.”

Nhan Nham cũng phụ họa theo.

Cô giáo Thôi biết rõ hoàn cảnh hai đứa, nên lập tức đồng ý. Là giáo viên dạy mấy chục năm, cô luôn yêu quý những học sinh có chí tiến thủ.

“Uống nước đi rồi cô dẫn hai đứa đến gặp thầy chủ nhiệm lớp 6. Nhà thầy ấy cũng ở thị trấn, nghỉ hè chắc có nhà.”

Cả hai không ngờ lại thuận lợi vậy, vui mừng uống cạn nước, mắt long lanh nhìn cô, khiến cô Thôi bật cười.

Giỏ trứng gà vẫn đặt cạnh ghế, cả hai không nói gì, chỉ tính âm thầm để lại. Giỏ cũng do họ tự đan, không cần mang về.

Không ngờ, sau khi hai đứa rời khỏi, cô Thôi liền xách giỏ lên  dù có phủ chút cỏ bên trên, vẫn thấy lấp ló trứng bên dưới.

Cô xúc động vô cùng trứng gà quý giá thế mà tụi nhỏ lại mang tặng, lẽ ra nên để bồi dưỡng cơ thể. Nhưng nghĩ lại, mang chút quà đến nhà thầy Lưu cũng thể hiện sự lễ phép, thế là cô quyết định mang theo.

Cô dẫn hai đứa băng qua hai con phố, đến trước một căn nhà. Cô gõ cửa: “Thầy Lưu có nhà không?”

Bên trong vọng ra giọng phụ nữ: “Có, ai đấy ạ?”

Tiếng bước chân đến gần, cửa mở ra, là một phụ nữ ngoài ba mươi. “Chị Thôi, vào đi! Hôm nay rảnh rỗi qua chơi hả?”

Cô Thôi dẫn hai đứa vào sân, vừa đi vừa đáp: “Tìm ông Lưu nhà chị có chút việc.” Rồi giới thiệu: “Đây là vợ thầy Lưu, cũng là giáo viên tiểu học ở thị trấn mình, họ Triệu.”

“Hai em chào cô Triệu ạ!” Hai đứa vội vàng cúi chào.

“Chào các em.” Cô Triệu cũng vui vẻ đáp lại.

Cô Thôi nói tiếp: “Hai đứa nhỏ này sắp vào cấp hai rồi, nhưng tình huống của chúng hơi đặc biệt nên đến nhờ thầy Lưu nhà chị giúp đỡ một chút.”

Cả nhóm cùng vào nhà, cô Thôi đặt giỏ trứng xuống, nói: “Đây là hai đứa nhỏ tích cóp được, mang đến cho con thầy bồi bổ chút.” Con thầy Lưu đang học tiểu học ở thị trấn, lúc này chắc đã ra ngoài chơi.

Nghe cô Thôi nói vậy, Nhan Nham và Diệp Kỳ liếc mắt nhìn nhau. Lúc ấy, một giọng nam vang lên: “Mấy đứa nhỏ tích được vài quả trứng chẳng dễ gì, mang về mà ăn đi. Thật sự có khó khăn gì, tôi làm thầy giáo chẳng lẽ không giúp?”

Người lên tiếng chính là thầy Lưu, vừa rửa tay từ sân sau đi vào. Sau vườn nhà ông trồng ít rau, lúc nãy đang tưới nước. Sân không lớn, lời cô Thôi nói ông đã nghe hết.

Sau khi chào cô Thôi, ông vào thẳng vấn đề: “Có chuyện gì cần nói với tôi?”

Cô Thôi kể lại tình hình của Nhan Nham và Diệp Kỳ, nhấn mạnh hai đứa rất có ý chí học hành, rồi nói rõ những khó khăn thực tế mà hai đứa không thể vượt qua.

Thầy Lưu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hôm nhập học sẽ có một kỳ kiểm tra đầu vào, hai em phải tham gia. Nếu thi đỗ, thì cứ tự học ở nhà, đến kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ thì đến thi là được. Còn học phí và các khoản khác, tôi sẽ thử xin cho hai em được miễn giảm, nhưng chuyện này tôi không dám hứa chắc. Khi nào các em đến thi nhập học, tôi sẽ nói thêm. Nếu thành tích tốt, cơ hội miễn giảm sẽ cao hơn.”

Lời của thầy Lưu cũng là nhắc nhở hai đứa. Nhan Nham và Diệp Kỳ lập tức nhìn nhau, rồi đứng dậy cảm ơn rối rít.

“Không cần cảm ơn. Hai em về học hành cho tốt, đến kỳ kiểm tra nhập học thì làm bài thật giỏi, như thế mới quan trọng.” Thầy Lưu dặn dò.

Hai đứa vội vàng gật đầu đồng ý. Vậy là chuyện nhập học cấp hai đã được giải quyết êm thấm một vấn đề lớn đã có lối ra.

Về phần giỏ trứng, cuối cùng vẫn được để lại nhà thầy Lưu. Sau khi chào tạm biệt, Nhan Nham và Diệp Kỳ liền chạy biến. Thầy Lưu cũng không tiện đuổi theo, chỉ đành bật cười, nói với cô Thôi: “Hai đứa nhỏ này…”

Cô Thôi cũng cười đáp: “Là hai đứa trẻ ngoan đấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play