Bé đáng thương của những năm 60 (9)

Mùa hè năm nay, nhà họ Nhan cũng xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện đầu tiên là chị cả Nhan Hồng Anh tốt nghiệp trường dạy nghề và được phân công làm việc tại nhà máy cơ khí ở huyện. Cô đã có thu nhập ổn định và sống tại ký túc xá của nhà máy.

Từ nay về sau, nhà không cần lo chi phí học hành và sinh hoạt của cô nữa, coi như đã giảm bớt được một khoản gánh nặng.

Tuy nhiên, vợ chồng Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương thật sự rất cưng chiều Hồng Anh, chẳng hề yêu cầu cô phải chu cấp gì, không hề bảo phải đưa tiền về nhà hàng tháng. Thấy Hồng Anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, họ cảm thấy mãn nguyện rồi.

Chuyện lớn thứ hai là anh hai Nhan Hồng Kỳ cuối cùng cũng được toại nguyện  bỏ học.

Phải, là được toại nguyện. Hồng Kỳ không thích đi học, từ đầu đã bị ép phải đến trường, kết quả học hành cũng rất tệ.

Lớp ba lưu ban, lớp bốn tiếp tục lưu ban, lớp năm vẫn lưu ban. Vợ chồng Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương vẫn mong con trai có thể học lên cấp hai, để sau này có cơ hội thoát khỏi ruộng đồng, bèn bảo cậu cố gắng học lại thêm một năm nữa.

Nhưng Hồng Kỳ thực sự không thích học, kiên quyết không đồng ý học lại, thế là dứt khoát bỏ học.

Cái gọi là “không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng”, nguyên chủ Nhan Nham chính là từ trong môi trường thiên vị cực đoan như vậy mà hoàn toàn mất hết hy vọng với gia đình ruột thịt của mình.

Sau khi Hồng Kỳ bỏ học, bắt đầu đi làm ruộng với người nhà, nhưng cậu không hề siêng năng, làm việc cũng thường thường bậc trung, công điểm kiếm được còn thua cả Nhan Nham đi cắt cỏ nuôi heo.

Thấy anh hai mình như thế, Nhan Nham cũng bắt đầu “ba ngày làm cá, hai ngày phơi lưới”, bớt chăm chút hơn.

Đột nhiên, nhà họ Nhan giảm bớt được hai đứa ăn học, áp lực kinh tế dường như nhẹ đi nhiều.

Sau vụ gặt mùa thu, trước khi mùa đông đến, Nhan Nham và Diệp Kỳ lại lên huyện một chuyến để xử lý một ổ thỏ nữa.

Lần này hai người chuẩn bị kỹ hơn, hóa trang cẩn thận rồi vào chợ đen, mua được một ít bột mì và thịt ba chỉ.

Về tới nhà, Nhan Nham dùng thịt và bột mua được, thêm rau trong vườn sau nhà làm nhân bánh bao và sủi cảo, cùng Diệp Kỳ ăn bữa ngon nhất từ khi họ có ký ức đến giờ. Đối với Diệp Kỳ và nguyên chủ Nhan Nham mà nói, đúng là bữa ăn “mỹ vị khó quên”.

Diệp Kỳ vừa ăn vừa nói: “Sau này anh sẽ cố gắng làm lụng hơn nữa, kiếm nhiều công điểm hơn, để em thường xuyên được ăn bánh sủi cảo như thế này.”

Nhan Nham gật đầu: “Chúng ta cùng cố gắng. Nhưng cũng không cần gấp quá đâu, mình không thể làm đến kiệt sức. Có sức khỏe thì mới kiếm được công điểm lâu dài.”

Sủi cảo to, Nhan Nham ăn mấy cái là bảo no rồi.

“Em ăn ít quá đấy. Anh giữ lại vài cái, mai em ăn tiếp. Giờ trời lạnh rồi, cũng không dễ bị hỏng đâu.” Diệp Kỳ nói.

Nhan Nham nhất quyết không đồng ý, cô vốn cố ý ăn ít để Diệp Kỳ ăn nhiều hơn. Trong không gian của cô cái gì cũng có, nhưng thứ có thể chia sẻ với Diệp Kỳ thì lại không nhiều.

Cũng vì hôm nay mua được bột và thịt, cô mới dám lén lấy thêm một ít trong không gian trộn lẫn vào phần đã mua, để Diệp Kỳ có thể ăn thêm một bữa ngon lành.

“Em ăn đủ rồi, anh giữ mà ăn. Anh làm việc nặng, em chỉ cắt cỏ cho heo thôi, chẳng tốn sức gì.” Nhan Nham nói.

Diệp Kỳ không tranh cãi nữa, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm nhất định phải để dành phần cho cô.

Ăn xong, Diệp Kỳ chủ động rửa bát, còn Nhan Nham thì lục lại đống sách cũ mua từ trạm thu hồi phế liệu lần trước. Cô lén lấy ra một cuốn sách võ thuật đã được làm cũ, giả vờ như là nhặt được trong mớ sách.

Cô vui mừng gọi: “Diệp Kỳ, mau tới xem!”

Diệp Kỳ nghe thấy liền bỏ dở việc chạy đến: “Có chuyện gì thế?”

“Trong đống sách cũ lần trước mình mua có một cuốn dạy đánh quyền đấy! Mình thử luyện theo nhé? Biết đâu lại luyện thành cao thủ!” Nhan Nham hào hứng nói.

Diệp Kỳ cười khổ, “Làm gì có chuyện dễ dàng luyện thành cao thủ thế chứ?”

“Thử xem thôi mà. Dù không thành cao thủ, rèn luyện cơ thể cũng tốt mà.” Nhan Nham đáp.

Diệp Kỳ đồng ý.

Cả hai ngồi nghỉ một lát rồi vừa nghỉ vừa xem sách. Không ngờ Diệp Kỳ càng xem càng thấy có lý, cảm thấy biết đâu Nhan Nham nói đúng thật. Nhìn vào, cuốn sách này cũng ra dáng đấy chứ.

Diệp Kỳ không đợi được, bắt đầu luyện luôn: “Để anh tập trước, không có gì thì em tập theo sau.”

Nhan Nham không phản đối, cô biết cậu thận trọng cũng là vì lo cho cô.

Nhan Nham cầm sách hướng dẫn từng động tác cho Diệp Kỳ. Cô từng trải qua thế giới võ hiệp, hiểu rất rõ về võ cổ truyền, nên chỉ dẫn rất chính xác, khiến Diệp Kỳ nhanh chóng nắm được cảm giác, càng luyện càng hứng thú. Sau đó, Nhan Nham cũng gia nhập luyện tập cùng.

Sau vụ mùa, lượng công việc giảm bớt, Nhan Nham vẫn kiên trì cắt cỏ nuôi heo cho đến tận mấy ngày trước Tết Nguyên Đán.

Trước Tết là lúc đội sản xuất náo nhiệt nhất trong năm. Dựa theo công điểm của từng nhà mà chia lương thực và tiền.

Heo trong đội sẽ bị bán bớt, giữ lại hai con mổ chia thịt cho mọi người. Những nhà tự nuôi heo cũng sẽ bán hoặc giết, để dành ăn Tết và bán lại cho người trong thôn.

Nhà họ Nhan cũng bán heo, nhưng vì năm nay không có Nhan Nham chăm kỹ như trước, con heo gầy hơn, bán giá thấp hơn mấy năm trước, khiến Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương càng thấy cô chướng mắt.

Tuy vậy, Nhan Nham cũng chẳng để tâm. Dù sao tiền bán heo hay tiền công điểm cũng chẳng ai đưa cô đồng nào. Gà nhà họ Nhan vốn do cô cực khổ nuôi, người nhà ai cũng được ăn trứng, chỉ có Nhan Nham là chưa từng nếm nổi một miếng.

Ngược lại, giờ cô lại thường xuyên được ăn trứng gà bên chỗ Diệp Kỳ. Gà của cậu nuôi rất tốt, mỗi ngày đều đẻ trứng. Trước đây Diệp Kỳ còn tích trứng bán lấy tiền, giờ thì gần như toàn bộ đều để Nhan Nham ăn. Còn cậu, vẫn tiếc không dám ăn, nhưng dâng hết cho Nhan Nham lại không chút do dự.

Dù vậy, cái Tết năm nay của nhà họ Nhan vẫn khá hơn mọi năm, nhờ có thêm công điểm của Nhan Nham và Hồng Kỳ, mà học phí của ba đứa con cũng giảm.

Lưu Kim Nương hào phóng mua một miếng thịt từ nhà có heo mổ trong thôn, lại lấy bột mì tích trữ làm sủi cảo. Thịt còn thừa thì đem muối lại, để dành ăn dần. Còn mổ thêm một con gà, mỗi bữa nấu cơm thì cho thêm vài miếng.

Tết năm nay, cả nhà cũng cảm thấy vui vẻ, vì bữa ăn có chút dầu mỡ thì cũng ngon hơn hẳn.

Chị cả Nhan Hồng Anh cũng từ nhà máy cơ khí về ăn Tết. Sau nửa năm đi làm, cô chẳng mang nổi một món quà về nhà, ngược lại còn vác một túi lớn đặc sản Tết mà Lưu Kim Nương chuẩn bị cho mình để đem trở lại nhà máy sau Tết. Phải nói là “đỉnh của đỉnh”.

Thế nhưng, vợ chồng Nhan Đại Trụ  Lưu Kim Nương đã quá quen với thói quen “lướt đến đâu vơ vét đến đó” của con gái lớn, chẳng nói gì. Các anh chị em trong nhà dù có thầm thì thì thào cũng chẳng ai phản đối, đủ thấy đã quen thành bản tính.

Tết đến, mọi người trong thôn đều được nghỉ vài ngày. Trước khi bắt đầu nuôi lứa heo mới, Nhan Nham cũng tạm dừng việc nuôi heo. Sau mùa thu, việc nuôi heo chuyển sang chuẩn bị cám rơm khô trộn với cám mì, còn phải đun nước nóng cho heo uống.

Tết hôm đó, Nhan Nham tất nhiên là ở lại nhà mình. Nhưng trước đêm giao thừa, cô đã giúp Diệp Kỳ chuẩn bị sẵn Tết: hai người giết một con thỏ, mua một miếng thịt ba chỉ  mà thực ra Nhan Nham đã lén đổi miếng lớn hơn, còn thêm bột mì cho cậu, đảm bảo cậu ăn uống tươm tất trong những ngày Tết.

Trời mùa đông lạnh, đồ để mười ngày nửa tháng cũng không hỏng. Nhan Nham giúp cậu gói một đống sủi cảo đem đông lạnh ngoài trời, đến khi ăn thì chỉ việc đem ra nấu.

Hai người còn bàn nhau gói một đĩa sủi cảo mang sang tặng ông ba. Diệp Kỳ tất nhiên không phản đối. Là trẻ mồ côi, cậu từng được ông ba giúp đỡ, giờ có điều kiện báo đáp thì cũng là điều cậu mong mỏi từ lâu.

Nhan Nham còn lén mang một ít sủi cảo đến cho những người ở căn lều dưới chân núi.

Từng ấy thời gian trôi qua, mấy người trong lều cũng đã biết cô bé đang lặng lẽ giúp đỡ họ. Nhưng vì Nhan Nham luôn tránh né, ẩn mình kỹ càng nên họ không dám vạch trần, chỉ sợ mang đến rắc rối cho cô.

Cả hai bên cứ như vậy mà âm thầm hiểu ý nhau. Trong lòng những người kia đều khắc ghi ân tình của Nhan Nham. Nếu sau này có cơ hội khôi phục thân phận, họ nhất định sẽ báo đáp đứa trẻ này thật tốt.

Nhan Nham và Diệp Kỳ cũng len lén chia đợt khoai lang và khoai tây giấu trong hang núi thành nhiều lần mang xuống, đem tặng cho các cụ già neo đơn trong làng, đồng thời cũng đưa một phần tới căn lều dưới núi.

Dù đã từng xuyên qua vô số thế giới, trong tim Nhan Nham vẫn giữ lại được một phần mềm mại.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là  đừng ai động tới cô.

Sau Tết, Nhan Nham tròn mười một tuổi, còn Diệp Kỳ mười bốn.

Từ sau khi cô xuyên đến đây, vóc dáng bắt đầu phát triển vượt bậc. Chỉ trong nửa năm, cô đã cao thêm hơn mười centimet, vượt mốc một mét tư. Còn Diệp Kỳ, nhờ sự chăm sóc và hỗ trợ của cô, thân thể ngày một rắn rỏi, chiều cao cũng vượt trội, giờ đã gần chạm mốc một mét bảy rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play