Chương 19: Bé mờ nhạt của thập niên 60 (7)
Nhan Nham trực tiếp đun một ấm nước sôi cho cậu, rồi tìm một cái bình gốm rảnh rỗi, rửa sạch sẽ, đổ ít nước vào đun sôi rồi đổ đi để khử trùng. Sau đó cô mới rót nước sôi mới vào trong bình, còn lén bỏ thêm một viên Hồi Xuân Đan, đậy nắp lại rồi đặt sang một bên.
“Xong rồi, sau này cái bình gốm này là để đựng nước uống riêng cho cậu đấy. Tớ nghe nói dân thành phố bây giờ toàn dùng phích nước, rót nước nóng vào là để cả ngày vẫn còn nóng.” Vừa làm việc, Nhan Nham vừa lẩm bẩm kể chuyện.
Sau khi đun xong nước, cô lại nấu thêm một nồi cháo tạp lương với khoai lang. Cô rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt nhỏ khoai, bỏ vào cháo nấu cùng. Cháo chín sánh đặc, ngọt bùi, hương vị thơm ngon.
Diệp Kỳ đang ở cái tuổi “ăn khỏe đến phá nhà”, có ăn no mới cao lớn cường tráng được.
Diệp Kỳ vừa nhai bánh khô vừa chăm chú nhìn cô. Sau hơn bốn năm sống đơn độc, cậu cuối cùng lại cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp đến từ một người khác.
Khoảnh khắc ấy, cậu suýt bật khóc. Chỉ có thể càng ra sức nhai kỹ hơn món trong miệng, mở to mắt nhìn theo bóng dáng bận rộn của Nhan Nham, cố gắng nén xuống vị chua xót trong lòng, không để nước mắt rơi ra.
“Trên núi còn nhiều khoai lang và khoai tây lắm, cậu cứ ăn no đi.” Nhan Nham nói, “Cậu đã xin nghỉ hôm nay rồi, chiều chúng ta lên núi đào thêm ít mang về.”
Sau bữa trưa ở nhà Diệp Kỳ, Nhan Nham về nhà một chuyến, tiện thể xuất hiện trước mặt người nhà, rồi vác gùi rời đi. “Con đi ra ngoài một lát, tiện nhặt ít củi mang về.” Cô dặn một câu, cũng xem như tìm lý do hợp lý cho buổi chiều vắng mặt.
Từ khi Nhan Nham “vứt vạc” không làm việc nhà nữa, việc nhà bị chia đều cho mấy đứa con. Mặc dù ai cũng khó chịu nhưng mỗi đứa gánh một chút, lượng việc không nhiều, nên cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Chỉ là trong lòng ai nấy đều mang ác cảm với Nhan Nham, thấy mặt cô thì mặt mũi ai cũng đen sì không nói năng gì, như thể mọi tội lỗi đổ lên đầu cô như cô chính là thủ phạm khiến cả nhà phải làm việc vậy. Thật buồn cười.
Sự cô lập kiểu này với một bé gái mười tuổi bình thường có thể đáng sợ, nhưng linh hồn trong thân thể Nhan Nham bây giờ lại là của một người thực hiện nhiệm vụ, mấy chuyện cỏn con như thế này cô chẳng buồn bận tâm. Cô còn mong người nhà đừng quan tâm gì tới mình thì hơn.
Buổi chiều cùng Diệp Kỳ lên núi, cô cũng dán cho cậu một tấm phù ẩn thân. Hai người đào được thêm khoai lang, khoai tây và cả hoài sơn, Diệp Kỳ chia thành hai lượt gùi xuống núi, không để Nhan Nham phải nặng nhọc. Cô tốt với cậu, thì cậu cũng muốn cố hết sức mà báo đáp lại.
Sau vài lượt thu hoạch, Diệp Kỳ bàn với Nhan Nham nên tìm một nơi trên núi đào hầm trữ lương, “Nếu cứ để nguyên, sợ sau sẽ bị thối trong đất mất.”
Nhan Nham đương nhiên không có ý kiến. Hai người tìm quanh một lúc thì phát hiện một hang đá nhỏ ở sườn vách núi. Cửa hang hẹp, người lớn chui vào khó khăn, có vẻ là do tự nhiên tạo thành.
Cửa hang bị cỏ dại che lấp, đứng xa không tài nào nhận ra được đây là một cái hang. Thế là khỏi cần đào hầm nữa, hai người quyết định chuyển một phần khoai về đó cất giữ.
Diệp Kỳ chỉ cho cô phụ nhặt khoai cho vào gùi, còn lại từ đào đến khiêng đều do một mình cậu làm. Một buổi chiều không thể xong, hai người sau đó lại tiếp tục vào núi vài lần, mới tạm gọi là thu hoạch xong.
Chủ nhật hôm đó, đại tỷ Nhan Hồng Anh của Nhan Nham từ huyện trở về. Khi Nhan Nham cắt xong cỏ heo về nhà, vừa vào sân đã thấy chị cả đang ngồi nghỉ.
Thấy cô, chị cả nói một câu: “Về rồi à.”
“Vâng, chị cả cũng về rồi.” Nhan Nham đáp.
Nói cho cùng, từng người trong nhà họ Nhan hình như chẳng ai có thù oán sâu nặng gì với nguyên chủ. Nhưng ngược lại, ai cũng góp một tay đẩy cuộc đời cô bé đó xuống vực.
Bọn họ ích kỷ, bám lấy nguyên chủ để hút máu, còn khi cô bé cần giúp đỡ thì ai nấy đều quay mặt làm ngơ. Điều Nhan Nham phải làm bây giờ là không để họ hút máu mình nữa, sống cuộc đời của chính mình cho thật tốt.
Nguyên chủ và chị cả cũng không quá thân thiết. Cuộc đời của chị cả khá suôn sẻ: sau khi tốt nghiệp liền được phân công vào nhà máy làm kế toán, lại quen bạn trai cùng làm trong xưởng, nhanh chóng kết hôn rồi dọn ra ngoài sống.
Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương đối xử với chị cả Nhan Hồng Anh rất tốt, lễ vật cưới mà nhà trai đưa đến đều để nguyên làm của hồi môn cho chị mang theo.
Chồng của Nhan Hồng Anh có hơi gia trưởng, nhưng cũng không tệ bạc gì với chị, cả đời không phải chịu khổ. Chị ấy cũng chưa từng cống hiến được gì cho nhà mẹ đẻ, ngược lại còn thường xuyên lén lấy đồ đem về bên chồng, chỉ để giữ vững vị trí của mình trong nhà chồng.
Lần này về nhà, là để lấy lương thực mang về trường học. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ được sắp xếp vào ký túc xá của xí nghiệp, từ đó về sau cũng sẽ không có nhiều liên hệ với Nhan Nham. Thế nên, Nhan Nham cũng chỉ duy trì mối quan hệ xã giao bề ngoài.
Chào hỏi xong, Nhan Hồng Anh nhìn cô với vẻ như muốn nói gì đó lại thôi.
Nhan Nham lạnh lùng cười khẩy trong lòng, không chủ động bắt chuyện thêm, chỉ trở vào phòng thay đồ, rồi mang chậu nhỏ ra sân giặt sạch, phơi lên. Còn cái chậu to chất đầy quần áo bẩn của cả nhà, cô thẳng thừng lờ đi như không thấy.
Cuối cùng thì Nhan Hồng Anh cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Em hai, em không giúp cha mẹ giặt quần áo à?”
Nhan Nham nhìn chị một cái, cười như không cười: “Chị cả, em vừa đi sản xuất đội về, cả buổi sáng đánh cỏ heo đấy. Mà lúc đó mọi người đều ở nhà rảnh rỗi nhé. Ai cũng không giặt, lại để em người vừa lao động về giặt hết? Thấy hợp lý không?”
Có lẽ không ngờ cô lại ăn nói dứt khoát như thế, Nhan Hồng Anh thoáng bối rối: “Chị mới về có một lúc thôi mà.”
Nhan Nham nói thẳng: “Nói thật thì, chị là người hưởng thụ nhất trong cái nhà này đấy. Tiền tiêu chẳng thiếu, cơm ăn chẳng nhịn, việc gì cũng không động tay. Đã lâu lâu mới về một chuyến, hay là nhân tiện đi giặt đồ cho cha mẹ đi? Họ nuôi chị lớn, lại thương yêu chị thế cơ mà, chắc chị không nỡ từ chối chứ?”
Nhan Hồng Anh không trả lời, cũng không động đậy.
Nhan Nham liếc chị một cái rồi quay về phòng.
“Chị cả, chị thấy chưa, chị hai bây giờ thay đổi rồi. Trước kia việc nhà toàn là chị ấy làm, bây giờ thì chẳng làm gì nữa.” Nhan Hồng Ngọc mách lẻo, muốn kéo chị cả về phe mình.
“Em hai còn phải đi làm ngoài đội sản xuất, tất nhiên là không rảnh làm việc nhà nữa. Bình thường em không bận gì thì chịu khó làm thêm đi.” Nhan Hồng Anh trả lời, dù sao cũng không phải chị làm, em hai hay em ba làm có gì khác nhau đâu.
Hơn nữa, việc phân phối sau tốt nghiệp của chị đã gần như được quyết định, sắp tới sẽ vào ở ký túc xá của nhà máy, không còn quay về cái nhà này nữa, ai quan tâm mấy chuyện cỏn con ấy chứ.
Chẳng mấy chốc, đã đến mùa thu hoạch lúa mạch. Lúc này, toàn bộ quá trình thu hoạch đều phải dựa vào sức người: cắt lúa, bó thành bó, chuyển đến đầu ruộng, chất xe, phơi khô, cán bằng trục đá, rồi sàng gió, phơi tiếp cho khô hẳn… Cả đội đồng lòng hợp sức cũng phải mất bảy tám ngày mới xong.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc mỗi ngày đi đánh cỏ heo, Nhan Nham còn nấu cơm giúp Diệp Kỳ, rồi cùng ăn với cậu. Nhờ có Hồi Xuân Đan và linh tuyền hỗ trợ, cơ thể hao hụt của Diệp Kỳ đã được bù đắp khá nhiều. Lại thêm ăn no mỗi ngày, vụ thu hoạch năm nay cậu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, thậm chí còn không thấy mệt.
Mỗi ngày làm việc xong, cậu còn có thể hoàn thành lượng bài học do Nhan Nham sắp xếp.
Ông ba tuy không cần tham gia vụ thu hoạch, nhưng ông rảnh rỗi chịu không nổi, vẫn chạy ra ruộng giúp một tay. Nhan Nham giả vờ tình cờ đi ngang, rót cho ông một bát nước, bên trong có thêm một viên Bồi Nguyên Đan, rồi mới rời đi sau khi chắc chắn ông đã uống hết.
Bên nhà họ Nhan, dù Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương cũng bận hơn thường ngày, nhưng việc nhà đã được chia đều cho mấy đứa nhỏ, nên họ về đến nhà là có cơm ăn sẵn. Còn nhị nữ thường xuyên không có nhà, tay xách mẩu bánh là biến mất, họ cũng chẳng buồn quản. Ăn ít một bát cháo tạp lương chẳng phải là tiết kiệm được chút sao?
Thời gian cứ thế trôi đi trong những ngày bận rộn. Sau mùa gặt, tình hình căng thẳng bên ngoài bắt đầu lan dần về nông thôn.