Chương 18: Bé mờ nhạt của thập niên 60 (6)

Bây giờ Nhan Nham đã có một “công việc chính thức”, có thể đường hoàng ở bên ngoài cả ngày, nên việc nhà cô cũng dứt khoát bỏ luôn.

Cắt xong hai gùi cỏ buổi sáng, cô mang đến chuồng heo giao cho người phụ trách chính là thím Quế Cầm, còn tiện tay giúp bà đổ cám đã trộn sẵn vào máng, xong xuôi mới rời khỏi chuồng heo.

Nhưng cô không về nhà. Cô chẳng muốn quay về để lại bị bắt nấu cơm, cho heo ăn nữa. Mấy việc đó nên để cho mấy đứa đang đi học làm. Trước đây khi Nhan Nham còn đi học, những việc đó cũng đều đổ lên đầu cô mà thôi. Giờ cô đi thẳng đến nhà Diệp Kỳ, dù gì cũng có chìa khóa, tự mở cửa vào là được.

Diệp Kỳ vẫn chưa về. Nhan Nham đi thẳng ra sau nhà cho thỏ ăn. Điều bất ngờ là thỏ mẹ đã sinh con rồi.

Nhìn cả ổ thỏ con đỏ hỏn, trụi lông, mắt còn chưa mở, Nhan Nham cũng có chút không dám động vào. Thật ra thỏ mới sinh không đẹp chút nào. Cuối cùng cô quyết định để mẹ thỏ tự chăm con, việc của cô là chăm mẹ nó cho tốt là được. Cô bứt ít cỏ có dính linh khí trong không gian, thỏ mẹ ăn ngon lành, rất nhanh hết sạch.

Cho thỏ ăn xong, cô quay lại sân trước.

Hôm qua Diệp Kỳ nói sẽ xin nghỉ một ngày để lên huyện bán nhân sâm, chắc giờ này vẫn chưa về.

Nhan Nham cài chốt cổng cẩn thận, rồi ra sân luyện thể thuật một lát. Sau đó cô vào không gian, làm một cái sandwich trứng, hâm nóng một ly sữa, ăn no uống đủ, súc miệng sạch sẽ, xong xuôi mới từ từ khóa cửa ra về.

Khi cô về đến nhà thì trong sân đang tấp nập không khí “lao động tập thể”.

Anh cả Nhan Hồng Chuyên đang quét sân, anh hai thì đang ném cỏ heo vào máng, em trai đang rắc cám cho gà, Hồng Ngọc đang nhóm bếp, mẹ  Lưu Kim Nương đang thái dưa muối, còn cha Nhan Đại Trụ thì ngồi ở cửa chính hút thuốc lào.

Một bức tranh sinh hoạt gia đình hòa thuận biết bao! Nhan Nham thầm cảm thấy hài lòng: Một người lười như mình, lại khiến cả nhà chăm chỉ hơn. Thật đáng mừng.

Còn chuyện mọi người không ưa cô thì… cứ giả vờ không biết là xong.

Cô xách nước rửa tay, rồi tiện tay tưới đều nước rửa ra sân, ngăn bụi bốc lên.

Sau đó, cô lấy bát đũa ra sắp xếp đâu vào đó, ngồi đợi ăn cơm. Hôm nay bánh hấp mới hấp, nhìn khá mềm và nở, cô cũng muốn nếm thử xem sao.

Vì thế, khi bánh vừa hấp xong, lũ trẻ ùa lên giành bánh như mọi lần, thì Nhan Nham cũng lao vào như tên bắn, giành ngay hai cái. Mọi người nhìn cô trố mắt ngạc nhiên, còn cô chẳng thèm quan tâm, cầm bánh quay về chỗ ngồi ăn.

Trước kia nguyên chủ ngoan ngoãn, cha mẹ cho gì ăn nấy, không cho thì nhịn. Tại sao phải thế? Người khác giành thì chẳng sao, đến lượt cô lại phải cam chịu? Từ giờ, có gì đáng giành là cứ giành, chẳng ai đánh đâu!

Lưu Kim Nương cũng chỉ lẩm bẩm một câu “đồ quỷ chết đói đầu thai” rồi không nói thêm gì nữa.

Có lẽ trong mắt mọi người, Nhan Nham thay đổi tính tình là do bị đuổi học và suýt chết đuối, hai cú sốc lớn dồn dập khiến cô thay đổi hoàn toàn.

Mỗi đứa trẻ đều giành được hai cái bánh, Lưu Kim Nương lại dành riêng vài cái cho Nhan Đại Trụ và mình, số còn lại liền đem khóa cẩn thận.

Bánh hấp mới ra lò đúng là thơm hơn hẳn, ăn vào rất dẻo và có độ dai, tuy hơi khô cổ một chút, nhưng cũng khá dễ ăn.

Tuy nhiên, Nhan Nham vốn không đói, cô chỉ bẻ một miếng nhỏ ăn lấy lệ, phần còn lại thì “lén” chuyển vào không gian, nhìn từ ngoài vào giống như cô chỉ tiện tay nhét vào túi áo mà thôi.

Cơm nước xong, cô vừa định ra khỏi cửa thì bị gọi giật lại.

“Buổi sáng người ta đều làm việc, mày thì đi rông, bây giờ rửa bát đi.” Lưu Kim Nương sai bảo.

“Được thôi, để con rửa.” Nhan Nham đáp, “Vậy để Hồng Ngọc đi cắt cỏ nuôi heo đổi lấy công điểm đi, tụi con đổi vai. Mỗi ngày nó chỉ cần cắt cỏ, khỏi phải làm gì thêm. Còn con đi học thay nó, rửa bát nấu cơm con làm hết.”

Chưa đợi Lưu Kim Nương nói gì, Hồng Ngọc đã gào lên: “Chị nằm mơ à! Em không đi cắt cỏ đâu!”

“Không đi làm kiếm công điểm thì làm việc nhà cho tử tế vào. Cả ngày ăn không ngồi rồi, cái gì cũng không biết làm, ăn thì chẳng sót miếng nào!” Nhan Nham châm chọc, ánh mắt quét qua cả đám anh chị em cũng ăn không ngồi rồi giống vậy đúng là một lũ vô dụng.

Nói xong cô quay đầu bỏ đi, rửa bát cuối cùng vẫn rơi vào đầu Hồng Ngọc.

Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương xưa nay vốn không hay đánh con, cùng lắm chỉ mắng vài câu.

Ở thế giới trước, việc Nhan Nham bị ức hiếp thậm tệ là vì Lưu Kim Nương luôn dùng tình thân để trói buộc cô. Ngay từ nhỏ, cô đã bị xem nhẹ, chỉ khi cần sai khiến làm việc thì bà ta mới tỏ ra “thương yêu” cô đôi chút. Một đứa trẻ thèm khát tình cảm gia đình, chỉ vì vài câu ngọt ngào lúc bị lợi dụng mà đánh mất cả tuổi thanh xuân.

May mà nguyên chủ cũng sớm nguôi mộng về thứ gọi là tình thân, đến khi Trường Ninh nhập vào thì lại càng không coi trọng nữa.

Buổi trưa, sau khi cắt xong hai gùi cỏ, cô còn giúp thím Quế Cầm xúc đất lót thêm vào chuồng heo, mới coi như kết thúc công việc ngày hôm đó. Buổi chiều được nghỉ.

Vì còn sớm, chưa tới giờ tan ca chính thức, Nhan Nham về nhà gom lại sách vở cũ và vở bài tập, nhét vào cái cặp sách rách nát của mình, mang sang nhà Diệp Kỳ.

Dù gì cô cũng không định sống mãi trong cái làng nhỏ này. Sớm muộn gì cũng phải bước ra thế giới bên ngoài. Mà Diệp Kỳ, người cô đã chọn làm bạn đồng hành, thì cũng không thể kém cỏi được. Hai người cùng nhau tiến bộ mới tốt.

Lúc này, Diệp Kỳ đã về từ huyện. Cậu đứng dậy đón lấy cặp sách từ tay cô, hỏi: “Gì đấy?”

“Là sách vở tớ từng học qua.” Nhan Nham đáp, “Dù bây giờ không đi học nữa, nhưng tớ đã nói với cô giáo rồi, tớ vẫn giữ tên trong danh sách, chỉ cần đến kỳ thi là được. Nếu thi đỗ thì vẫn được tốt nghiệp.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Diệp Kỳ thật lòng vui mừng cho cô.

“Diệp Kỳ, cậu có muốn thử không?” Cô dò hỏi, “Giống tớ ấy, không cần đến lớp, chỉ cần học rồi đi thi, đỗ rồi cũng được tốt nghiệp. Nếu cậu muốn, tớ dạy cậu trước. Đến khi cậu theo kịp tớ, chúng ta cùng đến gặp cô giáo Thôi, cô ấy rất tốt. Mình năn nỉ chút là cô sẽ đồng ý thôi.”

Thời nay vào tiểu học không quá nghiêm ngặt, muốn chuyển lớp lúc nào cũng được. Cô giáo Thôi là giáo viên chủ nhiệm, có quyền quyết định chuyện đó.

“Thật... thật tớ cũng được à?” Diệp Kỳ hơi xúc động.

“Thử thì biết. Không thử thì sao biết được? Dù kết quả thế nào, học được chữ cũng là lợi cho mình, chẳng lỗ gì cả.” Nhan Nham nói.

“Được! Tớ sẽ thử!” Cậu trả lời rất chắc chắn.

Nhan Nham nhìn chàng thiếu niên ánh mắt kiên nghị trước mặt, trong lòng cũng xúc động. Cậu mới mười ba tuổi, tương lai còn rất dài, còn nhiều khả năng để vươn xa. Gian khổ cuộc đời không làm cậu gục ngã, vậy nó sẽ trở thành viên đá rèn giũa cậu nên người.

Cô đưa sách cho Diệp Kỳ, rồi cùng cậu lên kế hoạch học tập, cố gắng để đến đầu năm học mới có thể vào học lớp năm.

Nói xong, Diệp Kỳ mới kể chuyện bán nhân sâm.

Hiện nay mặc dù đang có phong trào bài xích y học cổ truyền, các tiệm thuốc Đông y dường như biến mất, nhưng thực tế vẫn tồn tại  chỉ là hoạt động kín đáo hơn. So với Tây y mới bắt đầu du nhập, người dân vẫn tin vào Đông y hơn.

Dù sao mấy năm trước nhà nước còn đẩy mạnh Đông y, năm 1956 thậm chí còn đề ra "Kế hoạch 12 năm phát triển Đông y dược". Đến năm 1966, Đông y phát triển rực rỡ nhất, nhưng cũng từ năm đó, vì phong trào chính trị mà bắt đầu bị đả kích.

Tuy vậy, trong dân gian, Đông y vẫn không hề biến mất. Một vài dòng y thuật vẫn được giữ lại một cách khó khăn.

Diệp Kỳ đi khắp huyện, mới lần ra được vài hiệu thuốc bí mật. Sau khi thăm dò giá cả, cuối cùng cậu chọn một cửa hiệu lâu đời để bán, được 320 đồng  với hai người bọn họ, đúng là một số tiền lớn.

Diệp Kỳ đưa tiền cho Nhan Nham, cô không nhận mà đẩy lại: “Để chỗ cậu đi, lúc cần tớ sẽ qua lấy, dùng sẽ tiện hơn.”

Diệp Kỳ cũng không từ chối, chỉ cho cô chỗ cất tiền.

Lúc này, Nhan Nham sực nhớ: chắc sáng nay cậu đi huyện từ sớm, chưa ăn gì thì phải.

Cô lấy cái bánh mới giành được ra, đưa cho Diệp Kỳ: “Vừa mới hấp hôm nay đấy, còn hơi ấm. Đây là lần đầu tiên tớ giành được bánh mới đấy, mau ăn đi.”

Diệp Kỳ nhận lấy rồi ăn ngay, Nhan Nham thì đi vào bếp, múc cho cậu một bát nước mát, nhỏ thêm vài giọt linh tuyền. Dù nước ở đây là nước giếng sâu, cơ bản không vấn đề gì, nhưng để an toàn, cô vẫn thấy nên khuyên cậu đun sôi rồi hãy uống.

“Cô giáo bọn tớ nói, nước chưa đun dễ làm đau bụng, nên phải nấu chín rồi để nguội mà uống sẽ tốt hơn. Sáng sớm cậu cứ nấu một ấm, rồi rót ra để sẵn, dù nguội cũng tốt hơn là uống nước sống.” Cô nói.

“Ừ.” Diệp Kỳ giờ đúng kiểu “phát triển thành fan cuồng” của Nhan Nham, nói gì nghe nấy.

[Chú thích ]

Một trong “ba thần thư” nổi tiếng là 《Sổ tay bác sĩ chân đất》, trong đó có cả nội dung Đông y. Ví dụ nổi tiếng là bác sĩ Vương Quế Trân, công cụ hành nghề tiêu chuẩn của bà là “một cây kim bạc, một nắm thảo dược”. Cả kim châm và thảo dược đều được công nhận chính thống trong thời kỳ đó. P/S: Năm 1975, bà Vương Quế Trân được điều về Bộ Y tế làm việc, khi ấy mới 31 tuổi đã là cán bộ cấp Thứ trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play