Sau khi cái ID "Vãn Vãn Có Cá" này ẩn mình khỏi mạng xã hội vài tháng, tôi cuối cùng cũng lại một lần nữa xuất hiện.

Vãn Vãn Có Cá: Mở một kênh quyên tặng mới, nếu mọi người có sách cũ không dùng đến, có thể liên hệ tụi mình đến tận nơi nhận nhé >w<

Bình luận hot nhất phía dưới đến từ Lâm Như Lam.

Hiểu xem sắc trời: Nguyện vọng tôi viết trong dòng Weibo trước, không ngờ thật sự đã được thực hiện. Cảm ơn bác chủ, đây là lễ tạ thần của tụi tôi. [Hình ảnh]

Thời gian qua tôi vẫn luôn bận rộn với công việc hỗ trợ cho trường học.

Thật lòng mà nói, tôi gần như đã quên mất chuyện “lễ tạ thần” – bởi vì, mục đích ban đầu khi tôi làm bác chủ hứa nguyện không phải để nổi tiếng hay tăng độ hot, chỉ đơn giản là muốn quăng lưới rộng một chút, tìm những người thật sự xứng đáng để tôi giúp đỡ… Nhưng đến hiện tại, tài khoản này đã hoàn toàn nổi tiếng, dường như tôi có thể dùng nó để làm được nhiều chuyện hơn nữa.

Ví dụ như chuyện tồn kho của thư viện.

Tôi đã đặt mua một lượng lớn sách mới, nhưng vẫn chưa đủ để lấp đầy thư viện. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định kêu gọi quyên góp rộng rãi từ cộng đồng.

Dù hiện nay có rất nhiều con đường để quyên góp, tôi cũng đã nộp đơn, nhưng không biết phải chờ đến bao lâu mới được phê duyệt để đến lượt tụi tôi.

Không ngờ, trước cả khi tôi kịp làm gì thêm, cô Lâm đã chủ động đăng bài “lễ tạ thần” để đáp lại lòng tốt.

Dòng Weibo ấy lại một lần nữa trở nên viral, đa số cư dân mạng đều đồng tình quyên góp sách, chỉ một nhóm nhỏ lên tiếng nói tôi đang “lăng xê”. Nhưng những lời tiêu cực đó nhanh chóng bị phản bác.

"Người quân tử xét hành động, không xét tâm ý. Bạn nói người ta lợi dụng làm việc thiện để quảng bá? Vậy bạn cũng thử quyên vài trăm triệu xem?"

"Làm tôi nhớ cái lần có sao trào phúng minh tinh ‘chỉ’ quyên vài chục triệu… Trước hết, bạn thử quyên một cái thư viện vài chục triệu đi?"

"Tôi luôn nghĩ rằng làm việc tốt thì ẩn danh cũng được, công khai cũng không sao. Dù sao vẫn là đang làm việc tốt, có gì đáng xấu hổ đâu."

"Bác chủ thật sự đang dùng cả tấm lòng để thực hiện nguyện vọng của người khác…"

"Nói thật, nếu cái này cũng gọi là ‘lăng xê’, thì mong sao có thêm nhiều bác chủ như vậy trên mạng này :)"

"Một số người đừng có quá đáng nữa, giáo viên và học sinh đều chân thành cảm ơn bác chủ, chỉ có bạn là ngồi đây châm chọc."

"Chỉ có mình tôi cảm thấy bác chủ đúng là rất có tiền sao (si ngốc)"

"Giờ nhìn lại thấy bác chủ lựa chọn nguyện vọng đều rất có chủ đích… Càng khiến tôi cảm thấy mình không có cơ hội được chọn… Nhưng không hiểu sao, khi thấy bài ‘lễ tạ thần’ kia, tôi còn vui hơn cả nếu nguyện vọng của mình được thực hiện."

"Tôi cũng vậy, nước mắt tụi tôi dễ rơi lắm… Cái ảnh bọn nhỏ ngồi xổm bên thư viện đợi nó khánh thành thật sự làm tôi cay mắt muốn khóc…"

"Bảo sao bác chủ mất tích lâu như vậy, đoán mệnh cũng vắng, thì ra là đang làm mấy chuyện này."

"Hu hu hu hu tôi thật sự thấy hổ thẹn, có người chỉ muốn đọc sách mà không được, có người lại để nguyên sách đóng bụi suốt 5 năm không đọc nổi một trang [hình ảnh]"

"Tôi đã đóng gói gửi hết đống sách mới chưa bóc của mình, còn kèm theo thiệp chúc mừng. Hy vọng các em học thật giỏi, đọc thật nhiều sách, sau này có thể bước chân đến những nơi thật xa."

Tôi không tiếp tục xem hết phần phản hồi nữa, bản thân cũng chẳng để tâm quá nhiều đến lời khen chê của người khác.

Tùy ý chọn thêm vài người bạn trên mạng để hoàn thành nguyện vọng của họ xong, tôi rốt cuộc cũng được về nhà, ôm gối ngủ một giấc thật sâu.

Câu chuyện này xem như đã khép lại. Hằng tuần, hệ thống vẫn gửi cho tôi báo cáo tình hình gần đây của Dụ Diên – có vẻ cậu ấy đã bắt đầu quen, cuộc sống đại học cũng khá ổn.

Tiểu Từ, vẫn luôn hỗ trợ tôi âm thầm, nay đầy vẻ đắc ý, nói:

【 Ký chủ à, giá trị từ thiện của cô lại tăng vọt! Có vẻ sau khi cô giúp trường học kia, tương lai sẽ có rất nhiều nhân tài xuất thân từ đó! 】

Thật ra tôi cũng thấy vậy.

Phần lớn học sinh trong ngôi trường ấy đều có khí vận rất sáng, đặc biệt là Từ Hiểu – khí vận đỏ cam trên người cô bé cực kỳ hiếm thấy, y hệt cái tên của bé vậy —— như tia sáng đầu tiên rực rỡ nhất nơi chân trời.

“Tụi nhỏ sau này cũng sẽ quay lại phụng sự ngôi trường đó.” Tôi cuộn chăn lại, khẽ lẩm bẩm, “Làm người tốt thật sự rất mệt. Mình nên cho bản thân nghỉ phép một chút.”

【 Nhưng ký chủ à, bản chất cô vốn đã là người tốt rồi, nếu không tôi cũng không thể nào chọn được cô. 】

Tôi cũng chẳng keo kiệt lời khen dành cho Tiểu Từ:

【 Cậu mới là hệ thống tuyệt nhất, Tiểu Từ. Nếu không có cậu chỉ dẫn, thật sự tôi chẳng làm được bao nhiêu chuyện như vậy đâu. 】

Ngoài năng lực nhìn thấy khí vận của người khác, tôi chỉ là một sinh viên hết sức bình thường.

Tôi từng tự hỏi về ý nghĩa tồn tại của Tiểu Từ. Nó giống như sản phẩm của một nền văn minh cấp cao nào đó, có mục tiêu rõ ràng nhưng vẫn rất linh hoạt, uyển chuyển. Nó làm mọi việc thuần túy vì lòng tốt, hoàn toàn không có tư tâm.

Thậm chí, nó là người chọn tôi.

Hệ thống như Tiểu Từ chắc chắn sẽ phóng đại lòng tham trong con người. Dù sao, không phải ai sở hữu khối tài sản kếch xù cũng có thể thờ ơ, lại còn một lòng giúp nó tăng chỉ số "giá trị từ thiện".

Nhưng tôi thì khác. Tôi biết rất rõ mình đang sống không thiếu tiền, vì thế lòng mới thanh thản.

Hơn nữa, việc làm từ thiện này vốn dĩ trùng khớp với mục tiêu "tích công đức" của tôi.

Nếu Tiểu Từ có một hình mẫu lý tưởng để ràng buộc ký chủ, tôi có lẽ là người khớp hoàn hảo với cái khuôn ấy.

Đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ, cái bánh xe quay định mệnh kia vốn dĩ không có lựa chọn nào khác – xác suất tôi trúng ô "Từ thiện gia" từ đầu đến cuối chính là 100%.

Nhưng tôi cũng không hỏi thêm gì. Tôi không thích truy đến cùng. Tôi làm vì tôi thích, vì tôi thấy có ý nghĩa – thế là đủ rồi.

Khi nghèo thì lo bản thân, khi giàu phải nghĩ đến thiên hạ.

Làm người thường như tôi, đôi lúc cũng có ảo tưởng trung nhị muốn cứu rỗi thế giới – tất cả là bởi vì, tôi đã từng nhận được lòng tốt từ thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play