Tôi trời sinh có khả năng nhìn thấy khí vận của người khác.

Khí đen kịt nghĩa là vận xui đầy mình; đỏ rực thì là người đang thời vận lên nhưng tâm địa không tốt; còn ai có khí kim nhạt nhạt hay mây tím lượn lờ quanh thân, thì kiểu gì về sau cũng gặp thời đổi vận.

Nhưng có lẽ vì kỹ năng này quá nghịch thiên nên vận may của tôi thì lại… thảm hết chỗ nói.

Tiền trong túi có thể tự rơi mất, gửi ngân hàng thì gặp trục trặc máy nuốt tiền, tìm được công việc lương cao chắc chắn công ty phá sản, đầu tư vào quỹ thì rớt giá thảm hại.

Trừ khi tôi tiêu hết sạch tiền, chứ không thì kiểu gì cũng không giữ nổi đồng nào.

Xem ra kiếp này muốn làm người giàu cũng chẳng được, thôi vậy.

Tôi an ủi bản thân như thế rồi đi khắp nơi tìm thầy học đạo. Sư phụ nhìn tôi rồi nói: “Con có một đôi Thiên Nhãn, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng của ngũ tệ tam khuyết*, giờ chỉ mất tiền thôi là còn nhẹ đấy.”

(*Ngũ tệ tam khuyết: năm cái yếu, ba cái thiếu – chỉ vận số không đủ đầy, dễ gặp khổ)

Tôi sụ mặt: “…… Còn cách nào cứu vãn không?”

Nhìn sư phụ vừa mới thành niên kia lắc đầu không nể nang: “Không có.”

Dừng lại một chút, ông ấy lại nói: “Làm nhiều việc tốt vào, tích công đức đi.”

Thế là tôi nghe lời, ngoan ngoãn làm nghề bói toán trên mạng. Giá rẻ, chỉ mười đồng một lần, dù có khách cũng chỉ đủ ăn đỡ đói.

Cho đến một ngày, tôi trói định một hệ thống.

——【Chúc mừng bạn! Trở thành người dùng may mắn thứ 888 được lựa chọn, hệ thống đang quay số dành cho bạn!】

Tôi chăm chú nhìn bảng quay. Trên đó toàn mấy hệ thống màu mè: “Đại gia số một”, “Tổng tài bá đạo”, “Chủ đảo tỷ phú”…

Từ ngày phát hiện mình có thể nhìn thấy khí vận của người khác, tôi cũng chẳng còn là người duy vật chủ nghĩa cứng nhắc nữa. Những chuyện vượt ngoài khoa học kiểu gì tôi cũng chấp nhận được. Bây giờ mà có người ngoài hành tinh nhảy ra trước mặt tôi, tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

Huống chi tôi là mọt tiểu thuyết chính hiệu, đặc biệt mê thể loại hệ thống. Không ngờ có ngày cái “bàn tay vàng” ấy cũng đến lượt mình?

Tôi nhìn chằm chằm bảng quay, mắt càng lúc càng sáng rỡ, háo hức chờ nó dừng lại. Kết quả…

【Từ thiện gia】

Tôi: “?”

【Chúc mừng bạn! Từ giờ chính thức trói định hệ thống Đại Từ Thiện Gia! Hệ thống sẽ bảo đảm mỗi tháng bạn nhận được một khoản tiền nhập vào tài khoản!】

Tôi còn chưa kịp đếm xem có bao nhiêu số 0 thì đã nghe giọng hệ thống đổi tông, hớn hở nói tiếp:

【Chào bạn! Tôi là Tiểu Từ! Tiền tháng này đã vào tài khoản của bạn, nhưng mà — không được dùng cho bản thân, chỉ được dùng để giúp người khác thôi nhé!】

Tôi: “…… 6.”

Tiền không được tiêu cho mình, vậy dù có cho tôi một tỷ thì cũng có ích gì chứ?!

Dường như nghe được tiếng lòng của tôi, hệ thống rất nhiệt tình an ủi:

【Ký chủ đừng buồn, tuy không được dùng tiền của hệ thống cho bản thân, nhưng bản thân cô vốn cũng không giữ được tiền mà, nên cũng không mất mát gì đâu!】

Tôi đơ ra: “…… An ủi cũng khéo thật đấy.”

【Hơn nữa, khi trói định hệ thống, cô sẽ được bảo vệ khỏi ảnh hưởng của Thiên Nhãn. Chỉ cần điểm từ thiện đủ cao, đến khi hệ thống tổng kết, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi mặt trái của Thiên Nhãn!】

Nó nói rất hăng, tôi nghe mà xúc động đến nghẹn họng.

Nói cách khác, tuy tôi không được tiêu tiền của hệ thống cho bản thân, nhưng trong thời gian này, tôi có thể… giữ được tiền?

Nếu tôi có thể giữ được tiền, thì đây chẳng phải bước đầu tiên để tôi trở thành người có tiền sao?

“Tiểu Từ, tôi có một câu hỏi,” tôi đầy mong chờ, “Tôi đọc tiểu thuyết thấy ai tiêu tiền cũng được phần thưởng, vậy tôi có được phản hồi gì không?”

【Ai da~ Tất nhiên là không có rồi!】Tiểu Từ nói, 【Làm từ thiện không được mong hồi báo mà!】

Tôi: “……”

Lý là vậy, nhưng sao nghe vẫn thấy sai sai?

Từ thiện cần tích tiểu thành đại. Lần đầu tiên ký chủ tiêu tiền giúp người, giới hạn chỉ được giúp một người, và số tiền là...】

Số tiền giới hạn: 1 triệu.

Hệ thống nói một câu, làm trái tim nghèo khó của tôi run rẩy.

Tôi hít sâu một hơi: “Một triệu thì một triệu.”

Nếu đã xác định mục tiêu là làm từ thiện, thì không thể giống như ruồi mất đầu mà chạy loạn khắp nơi.

Trước hết, các loại quỹ từ thiện lớn quá xa vời với tôi. Tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, hạn mức mỗi tháng cũng không cao, cùng lắm đủ mua vài phần cơm trưa tình thương, sau đó giúp riêng vài học sinh, ngoài ra không nghĩ nhiều thêm.

Theo lời Tiểu Từ, chỉ số từ thiện được tính toán rất phức tạp, phải xét đến mức độ người nhận tiền sau này đóng góp cho xã hội — nói cách khác, tiền phải dùng “đúng chỗ”, mà lần đầu tiên còn chỉ được giúp duy nhất một người, nên càng không thể qua loa.

Tôi suy nghĩ khá lâu, quyết định bước đầu tiên là lập một tài khoản trên mạng.

Thả câu trước, tìm được người phù hợp rồi tính sau.

Tiểu Từ nói, tất cả tiền dùng cho sự nghiệp từ thiện đều được hỗ trợ chi trả, vậy nên quản lý tài khoản cũng không tốn xu nào của tôi.

Dựa vào “sức mạnh đồng tiền”, tôi nhanh chóng được xác minh danh tính.

—— “Vãn Vãn Có Cá”, blogger chuyên nhận lời nguyện.

Nhìn ảnh đại diện chỉnh chu, tôi đăng bài đầu tiên lên Weibo.

“Gần đây mọi người có tâm nguyện gì không? Comment để lại, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên ba người để dâng quà cảm ơn thần linh~”

Tôi mua một chút lượt hiển thị, đẩy bài viết lên kênh phổ biến, rồi ngồi chờ người đến comment.

Bình luận đầu tiên xuất hiện.

“Vãn Vãn Có Cá??? Không phải là cái blogger bói toán kia à?”

Tôi tên Vu Tiện Vãn, vốn dĩ đúng là một blogger đoán mệnh nhỏ có chút tiếng trên mạng — nhờ ơn sư phụ dạy dỗ.

Ngoài đôi Thiên Nhãn ra thì tôi cũng chẳng có năng lực nào khác, học hành thì nửa vời, nên cũng chỉ biết xem mệnh đơn giản, thu mười đồng nghe cho vui tai.

Tôi hơi ngại, trả lời lại: “Đúng rồi, là tôi đây. Gần đây đang cân nhắc đổi nghề.”

Cũng may tài khoản cũ của tôi vẫn còn chút tương tác, nên bài đăng này dần dần có thêm bình luận.

“Đến làm chứng! Bác chủ đoán chuẩn cực kỳ, để tôi hứa nguyện cái đã. Tôi chỉ cần trúng đơn xe thôi, không đòi hỏi gì cao [doge].”

“Tôi muốn cái máy sấy tóc XX! Đắt quá nên vẫn chưa dám mua orz.”

“Tôi muốn giảm 20 ký! Mà thôi, 10 ký cũng được!”

“Bác chủ! Sao hôm nay không xem mệnh nữa mà chuyển qua nhận nguyện vọng rồi? Vậy cho tôi hứa nguyện nhé, chị đoán thử nhân duyên cho tôi được không?”

……

Thông báo hiện lên liên tục, tôi nhanh chóng lướt qua danh sách nguyện vọng của cư dân mạng.

Đa số mong muốn đều rất đơn giản: một bữa ăn, một món đồ thích lâu rồi. Một số thì đùa: biệt thự, siêu xe, trực thăng. Cũng không ít người hỏi tôi còn xem mệnh không.

Rõ ràng là ai cũng chỉ coi đây như một trò vui, không ai nghĩ nghiêm túc.

Tôi đang đọc thì ánh mắt dừng lại ở một bình luận:

“Muốn học đại học. (ps: hứa nguyện thay cậu phục vụ bên cạnh.)”

Bài đăng có định vị cùng thành phố, là ở gần khu đại học chỗ tôi.

Tôi vào trang cá nhân người này, thấy trước đó cô ấy đăng ảnh đang uống trà chiều ở một quán cà phê gần trường.

Tôi nhắn tin hỏi thăm vài câu, đối phương có vẻ hơi hoảng, cảnh giác rõ ràng, lúc đầu còn tưởng tôi là kẻ lừa đảo. Nhưng bị tôi thuyết phục xong thì lập tức hào hứng hẳn lên.

“Là trưởng quán nói cho tôi biết. Cậu phục vụ kia tên là Dụ Diên, vốn có thể vào Đại học Nam Thành, nhưng nhà xảy ra chuyện, nợ nần chồng chất, giờ phải làm mấy công việc một lúc để trả nợ.”

Người kia rất nhiệt tình: “Tôi thấy tiếc cho cậu ấy lắm, mấy ngày nay đều là cậu ấy giữ quán hoạt động. Vừa hay tôi lướt thấy bài của chị, liền hỏi thử cậu ấy có nguyện vọng gì, cậu ấy nói là muốn học đại học. Nhưng chắc vì học phí và đủ thứ linh tinh nên không dám nghĩ đến…”

Tôi không đọc tiếp nữa, đứng dậy, đeo ba lô.

【Ký chủ, ngài định đi đâu vậy?】

“Làm việc tốt thôi.” Tôi không quay đầu lại, “Đi xem một chút đã.”

Trực giác của tôi luôn rất chính xác — ví dụ như giữa đống bình luận, tôi lại chỉ nhìn trúng cái đó. Cũng như lúc này đây, nó nói với tôi: đi xem đi, không sai được đâu.

Mười phút sau, tôi đứng trước cửa tiệm cà phê, rồi ánh mắt không chệch chút nào rơi lên một thiếu niên gầy gò.

Vì trên đầu cậu ấy là khí kim rực rỡ.

Chỉ tiếc, luồng khí màu vàng óng ánh ấy lại bị lớp khí đen và đỏ quỷ quyệt bao vây chặt chẽ. Ánh sáng kim nhạt giãy giụa mãi mà không thoát ra nổi.

Tiệm cà phê sắp đóng cửa, chân trời bên ngoài là hoàng hôn đỏ như máu, cả con phố vắng tanh.

Tôi hơi nhíu mày.

Huyết quang tai ương… Xem ra tối nay tôi phải theo sát cậu ta.

Tôi chưa vội bước vào, mà đứng ngoài cửa, liên hệ vài người quen.

Làm nghề bói toán, kiểu gì cũng biết mấy nhân vật đủ loại — chẳng hạn như nhóm tay đấm có tiếng trong vùng này.

Thua người chứ không thể thua khí thế. Đã ra tay là phải đủ lực.

Khi tôi đang gấp rút gọi điện, thì bên trong, Dụ Diên đã cởi đồng phục, đóng cửa tiệm, rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng chỉ đi được vài bước, đã thấy từ ngõ nhỏ bên cạnh có mấy người đàn ông lực lưỡng bước ra, mặt mày không mấy thiện ý, từ từ vây lấy cậu ấy.

“Dụ Diên, bọn tao đã quá nương tay với mày rồi đấy…”

“Ba mày nợ tụi tao bao nhiêu lâu rồi hả? Lần nào cũng nói chờ thêm vài ngày, mày thấy trên đời này ai làm ăn kiểu đó?”

“Hồng tỷ gọi đích danh mày đi bồi cả đêm. Bà ấy thích kiểu trai trẻ như mày nhất, chỉ cần làm bà ấy vui, mấy chục triệu có là gì?”

“…… Mày nên biết điều một chút.”

Dụ Diên có gương mặt rất trẻ và sáng sủa, lông mi dài, da trắng, nhưng ánh mắt lại u ám đến đáng sợ, như đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn chút ánh sáng nào.

Mẹ mất vì bệnh, cha thì nghiện cờ bạc, bán hết tài sản rồi bỏ nhà đi biệt. Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy gắng gượng vì mẹ, vì tương lai, cố cầm cự từng ngày — cho đến khi số tiền cuối cùng để chữa bệnh cho mẹ cũng bị cha mang đi đánh bạc nốt.

Cậu ấy, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“Cậu ấy nợ các người bao nhiêu tiền?” — đột nhiên, giọng một cô gái vang lên.

Dụ Diên quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ đeo khẩu trang, mắt cong cong, đang mỉm cười nhìn cậu.

—— sau lưng cô, là một nhóm tay đấm trông còn đáng sợ hơn đám đòi nợ kia gấp mấy lần.

Một người nhấc gậy điện lên: “Tiểu thư bọn tôi sẽ trả tiền giúp cậu ấy, đều là người văn minh, nói chuyện thôi, không cần động tay động chân, hiểu chưa?”

Dụ Diên: “……”

Đám đòi nợ: “……”

Nửa tiếng sau, đám đòi nợ cười tươi rói rời đi. Nhóm tay đấm cũng rút sau khi vui vẻ trò chuyện vài câu với tôi, chỉ còn lại tôi và Dụ Diên đứng lại.

Cậu ấy nợ 300.000.

Tôi nhìn khí vận đỏ đen trên đầu Dụ Diên đang dần tản đi, cảm thấy khoản này không lỗ chút nào.

“Cậu ăn cơm chưa?” – Tôi hỏi rất tự nhiên, “Tôi hơi đói, đi ăn với tôi một bữa nhé.”

Cuối cùng thì cậu ấy cũng tỉnh lại từ trạng thái bàng hoàng. Ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “…… Rốt cuộc cô là ai?”

“Tôi —— chẳng phải đã nói rồi sao,” tôi chớp mắt, “Tôi là bác chủ hứa nguyện mà, cậu trúng thưởng rồi!”

Cậu ấy sững người: “Nhưng tôi đâu có hứa nguyện gì đâu.”

Huống chi, trên đời này thật sự có chuyện như vậy sao?
Thật sự sẽ có người đột nhiên xuất hiện, cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng ——
Một chuyện may mắn kinh người, xác suất cực thấp như thế, liệu có thể xảy ra với mình thật sao?

Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy xem:
“Nhìn đi, cậu là người trúng nguyện vọng đó nha. Tôi là bác chủ nhận nguyện vọng chính quy, cậu phải tin tôi chứ!”

Giao diện Weibo hiển thị rõ ràng, tên tài khoản, xác minh chính chủ nổi bật vô cùng.

“Vãn Vãn Có Cá……” Cậu ấy lẩm bẩm đọc tên tôi, hàng mi thật dài rũ xuống, còn đậm hơn cả con gái.

“Giờ cậu tin tôi rồi đúng không?” – Tôi vỗ vỗ vai cậu, “Tôi sẽ giúp cậu vào đại học. Chúng tôi, bác chủ chuyên nhận nguyện vọng, phương châm là một chữ: chân thành!”

—— Và có tiền.

“Nợ nần cậu không cần lo, học phí cũng không cần nghĩ. Tôi sẽ thông qua con đường hợp pháp để giúp cậu hoàn thành bốn năm đại học. Trong thời gian đó, nếu có gặp khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

Dụ Diên không từ chối: “Tôi sẽ viết giấy nợ cho cô.”

Lúc đầu tôi định nói khỏi cần, dù sao cũng đâu phải tiêu tiền của tôi. Nhưng nghĩ lại, vẫn gật đầu: “Không cần lãi suất.”

“Cô……” Cậu ấy như do dự một chút, rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nghiêm túc nhìn tôi:
“Nếu cô cần tôi làm gì, tôi đều đồng ý.”

Tôi ngẩn ra: “Làm gì là làm gì?”

“…… Không cần làm gì thật sao?” Tai cậu hơi ửng hồng, dường như điều sắp nói ra khiến cậu rất khó xử, “Tôi chẳng có gì để trả, mà tiền thì… chắc cũng rất lâu mới có thể hoàn lại.”

Kết hợp với mấy lời vừa rồi của đám đòi nợ, tôi cuối cùng cũng hiểu ý cậu. Chớp chớp mắt, đầu óc khựng lại hai giây.

Nhưng khi kịp phản ứng, tôi vội vàng giải thích:
“Tôi là bác chủ nhận nguyện vọng chính quy, cậu là người được chọn! Nguyện vọng thì không cần trả giá gì cả! Chỉ cần cậu trúng là có quyền được giúp, cậu chỉ cần tiếp nhận vận may này là được rồi!”

Tuy trước kia tôi là blogger đoán mệnh, nhưng tôi cũng là thanh niên năm tốt tuân thủ pháp luật!

“Chỉ là… nếu cậu muốn xác minh thân phận người trúng thưởng, thì tôi sẽ gửi tin nhắn mã hóa riêng cho cậu, yên tâm đi!”

Tôi mời Dụ Diên ăn tối. Không phải gì xa hoa, chỉ là quán hoành thánh bình dân thôi.

Nhưng bát hoành thánh nóng hổi, hơi nước nghi ngút. Tôi nhìn cậu ấy lặng lẽ ăn, rồi mơ hồ thấy có giọt nước lăn trên má cậu.

Cậu ấy không dừng lại, không phát ra tiếng nào, nhưng nước mắt thì cứ thế không ngừng rơi xuống.

Người ra người vào trong tiệm hoành thánh tấp nập, nhưng trên đầu Dụ Diên, luồng khí vàng càng lúc càng sáng rõ, thậm chí bắt đầu lấp lánh ánh sáng trong suốt, lấn át mọi màu sắc trong tiệm.

【Cậu ấy sau này sẽ trở thành một người rất tốt.】
Tiểu Từ bỗng nhiên lên tiếng, giọng có chút kinh ngạc:
【Chỉ số từ thiện lần này cao kinh khủng! Ký chủ à, ánh mắt cậu thật quá tốt, người đầu tiên chọn đã là một người sẽ có đóng góp to lớn cho xã hội!】

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm đáp lại trong lòng:
“Vậy thì tốt rồi.”

Tiệm ăn ồn ào náo nhiệt, nhưng giữa tôi và Dụ Diên lại là một khoảng lặng ăn ý.

Tôi cúi đầu, giả vờ không thấy cậu đang khóc, cố tỏ ra là một bác chủ đơn thuần ngốc ngốc, có tiền, thích làm việc tốt.

—— “…… Cảm ơn.”

Lúc giọt nước mắt cuối cùng im lặng rơi xuống, tôi nghe thấy giọng nói của Dụ Diên.

Rất nhỏ, nhưng rất chân thành.


Sau khi nhận được sự đồng ý của Dụ Diên, tôi đăng chuyện giúp cậu ấy lên trang cá nhân.

@VãnVãnCóCá: Rút thăm nguyện vọng đã kết thúc, phản hồi lễ tạ thần ~ [kèm hình ảnh]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play