Sự nghiệp bác chủ hứa nguyện của tôi vẫn đang tiếp tục.

Sau lần trước được dẫn dắt bởi sự việc kia, hiện tại tôi đã thiết lập ba hướng hỗ trợ chính:
– Một phần dành cho các vùng núi nghèo khó.
– Một phần giúp đỡ trẻ em thất học.
– Và một phần dành riêng cho những người phụ nữ chịu bất công.

Mỗi tháng, tôi đều kiên trì giúp đỡ một số lượng lớn người.

Tết đến, tôi mang theo cả đống quà Tết đi thăm Lâm Như Lam cùng lũ trẻ. Thu Vân và Dụ Diên biết được, cũng chủ động xin đi cùng.

Hai người họ bây giờ khí sắc đều đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt hồng hào, ánh mắt rạng rỡ.

Chúng tôi đi từng nhà một, đến thăm các học sinh mà tôi từng trợ giúp. Cuối cùng, dừng lại ở nhà Từ Hiểu.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là năm nay, nhà Từ Hiểu đã thay đổi hoàn toàn.

“Là anh trai cán bộ mới của thôn giúp chúng em sửa nhà đó,” Từ Hiểu bây giờ cũng trắng trẻo lên nhiều, ôm lấy quyển sách, cười ngọt ngào với chúng tôi, “Năm nay trong thôn có mấy anh sinh viên quay lại rồi, họ đều là người từ thôn này thi đậu ra ngoài, nên muốn về quê góp sức xây dựng.”

Lâm Như Lam xoa đầu cô bé: “Sau này con cũng sẽ trở thành người giỏi như vậy.”

“Về quê xây dựng, phát triển kinh tế quê hương…” Tôi lâm vào trầm tư.

Dụ Diên quay sang nhìn tôi: “Sau khi tốt nghiệp, em cũng có thể giúp chị. Chị cần em đến đâu, em sẽ đến đó.”

Thu Vân cũng mỉm cười nhẹ: “Nếu chị muốn giúp họ nói chuyện, em sẵn sàng mang toàn bộ tích lũy của mình ra.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh mà sâu sắc, nhưng lại mơ hồ có chút… đối đầu, như thể giương cung bạt kiếm trong âm thầm.

“Ha ha ha ha, không cần tranh!” Tôi vỗ vai hai người, cười nói, “Một người là tương lai nhà khoa học lớn, một người là ảnh hậu tương lai, cứ dốc sức theo đuổi giấc mơ của mình là đủ rồi, chuyện bên này có tôi lo.”

Không hẹn mà cùng, ánh mắt mọi người đều dịu dàng hẳn đi.

Trong thôn bắt đầu có tuyết rơi, bay lất phất như tơ liễu.

Chúng tôi cùng nhau đi đến nhà thôn trưởng mới nhậm chức, định chúc Tết anh ta một câu.

Ngoài cửa nhà thôn trưởng có mấy chàng trai trẻ đang đứng ngẩng đầu ngắm tuyết. Một người trong số đó đang nhăn mặt, than thở:

“Anh à, ý tưởng cho dự án này thì hay thật, nhưng giai đoạn đầu lấy đâu ra vốn? Làm hồi sinh kinh tế nông thôn, lại đặt cái tên công ty cục mịch như vậy, chắc chỉ có làm từ thiện thì người ta mới móc tiền ra đầu tư thôi……”

Một cậu khác còn chưa kịp trả lời.

Đoàng ——

Trong thôn có đứa nhỏ đốt pháo, làm mấy người họ đều bị giật mình. Vừa quay đầu lại, liền thấy chúng tôi.

Tuyết đầu mùa, báo hiệu một năm đại cát.

“Tết vui vẻ,” tôi cười rạng rỡ, mắt cong như trăng non, “Hãy hướng tôi hứa một điều ước đi.”

—— “Tôi tới đầu tư cho các anh đây.”

— HẾT —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play