“Gia tộc Xá Ngói sau khi biết chúng ta từ chối giao Du thiếu gia ra thì liền bắt đầu liên hợp với các gia tộc khác, tính toán chia chác tài sản của Mạc Sâm.”

Cartel nói đến đây thì khựng lại, rồi mới tiếp tục.

“Một chi thứ của nhà Mạc Sâm cũng đã nhúng tay vào, dự định nội ứng ngoại hợp. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là tòa cao ốc Uy Hải.”

“Thưa ngài, đây là tấm ảnh chụp hiện trường lúc Khắc Hơi Đốn… tử vong.”

Flander rũ mắt nhìn xuống. Trong ảnh là thi thể bị tàn phá kinh khủng: tứ chi đứt lìa, sọ vỡ nát. Có thể nói là chết vừa thảm, vừa kỳ dị.

“Qua điều tra, cái chết của thiếu gia Khắc Hơi Đốn… không phải do các gia tộc khác gây ra.”

“Hơn nữa, người chúng ta cử đi thăm dò hiện trường cũng xác nhận: chỉ dựa vào nhân lực, trong tình huống căn phòng hoàn toàn không có ai khác thì không thể nào khiến một người trưởng thành… chết lặng lẽ đến vậy.”

“Cartel, xem ra ông với bảo bối nghĩ giống nhau, đều cho là tôi ra tay?”

Flander buông tấm ảnh xuống, hỏi với vẻ thú vị như thể đang đùa.

“…Xem ra ý của Du thiếu gia cũng tương tự tôi.”

Nghe anh nói vậy, Cartel sững ra một lúc rồi khóe môi như vô thức nhếch lên một chút.

“Cartel, ông rất muốn để bảo bối rời xa tôi, đúng không?”

Bắt được nét thay đổi rất nhỏ trên gương mặt kia, Flander thả lỏng người rồi tựa vào lưng ghế sofa, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Ngài cũng biết rõ mà, Du thiếu gia không thích hợp ở lại Tư Nhĩ Ma. Cậu ấy quá yếu nên nếu muốn trở thành giáo mẫu thì chưa đủ điều kiện cần thiết.”

Giọng của Cartel vừa nói vừa pha chút coi thường, nhưng với người hiểu ông ta như Flander thì biết rõ, tên quản gia lạnh nhạt này thực chất là đang cố bảo vệ Tưu Tưu.

Vì Cartel không đoán được vị trí của Du Tưu trong lòng Flander, lại thấy cậu chỉ là người thường mà bị giam giữ ở nơi nguy hiểm mà chẳng hề tự nguyện, nên mới cố tình khích tướng để hy vọng Flander sẽ thả cậu về Z quốc.

“Nhưng Cartel, ông cũng đâu thật sự muốn em ấy rời đi, đúng không? Ông vẫn luôn thử thách em ấy và kiểm tra em ấy.”

“Giống như chuyện cãi vã với Khắc Hơi Đốn đêm đó, ông cũng không đứng ra ngay lập tức… vì ông muốn xem liệu tiểu giáo mẫu trẻ tuổi kia có đủ khả năng kế thừa Mạc Sâm không.”

“Ông thật sự rất thích wm ấy.”

Flander nói xong, ánh mắt dời xuống cánh tay Cartel.

“Tôi biết, bảo bối của tôi rất mê người, rất dễ khiến người ta phải lòng. Nhưng Cartel, đừng quên thân phận của ông là quản gia trang viên, là cấp dưới của anh.”

“Đã là cấp dưới trung thành, sao lại có thể chen vào chuyện nhân duyên của chủ nhân?”

Không khí dần trở nên ngột ngạt. Dưới áp lực đè nén, Cartel cuối cùng vẫn nghiêm túc cúi đầu trước giáo phụ.

“Tôi đã hiểu, thưa ngài.”

Flander vẫn chưa công bố ra ngoài rằng mình chưa chết, chắc hẳn là đang muốn thả câu.

Du Tưu nghĩ như vậy nên vừa đi vừa thong thả bước dọc hành lang trang viên. Cậu lướt mắt nhìn qua từng bức tranh sơn dầu treo hai bên tường, đến khúc rẽ thì hơi khựng lại một chút.

Có gì đó ở đó.

Trong mắt phản chiếu chỉ là một mảng đen kịt. Cậu nhấc chân, khẽ lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó một luồng hắc khí bất ngờ phóng ra, bao trùm lấy toàn thân, lôi cậu về phía nơi nào đó không rõ.

“Flander?”

Bị hắc khí kéo xuống một nơi giống như tầng hầm, Du Tưu mở miệng gọi. Cậu không hiểu nổi, lại không biết người đàn ông định phát điên kiểu gì.

“Bảo bối… Bảo bối…”

Tiếng đáp khàn khàn vang vọng khắp không gian tối đen. Luồng hắc khí ban nãy nghe được giọng cậu thì bắt đầu tụ lại, giữa không trung dần hình thành hình người.

“Bảo bối, anh nhớ em lắm…”

Hình người dang rộng hai tay, ôm lấy Du Tưu, như một con chó lớn dụi dụi mà ngửi ngửi. Nhưng rồi khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ trắng nõn của cậu thì nó lập tức nổi điên.

“Bảo bối, em để ai chạm vào em? Sao em có thể để người khác chạm vào em?”

“Em là của anh! Là của anh!! Anh sẽ giết hắn! Xé xác hắn! Vặn gãy từng ngón tay, nghiền nát từng khúc xương…”

“Bảo bối, Tưu Tưu, em…”

“Làm ầm cái gì, chẳng phải anh cắn sao? Flander.”

Du Tưu nhìn thẳng vào đôi đồng tử đỏ rực liên tục lóe sáng của hình người, lạnh nhạt nói.

“Mất trí rồi? Hay là thiếu đánh?”

Có lẽ Flander im lặng hơi lâu, Du Tưu nhịn không được mở miệng giục.

“Nói chuyện đi.”

“…Tưu Tưu, đừng hung dữ với anh. Là anh làm… anh quên mất.”

Flander vòng tay ôm eo cậu, cúi đầu tựa lên vai cậu. Sau đó, anh hé miệng rồi dùng đầu lưỡi liếm sạch vệt đỏ kia như thể đang thanh tẩy.

Phải làm sạch sẽ, sạch sẽ hoàn toàn!

“Cái đó là gì vậy?”

Khi người đàn ông đã yên tĩnh lại, Du Tưu đánh giá hoàn cảnh xung quanh thì mới phát hiện ra thì ra bên dưới trang viên còn có cả không gian thế này.

Ánh mắt cậu bỗng bị một tia sáng đỏ sậm hấp dẫn. Cậu bước tới, phát hiện ánh sáng phát ra từ một cái bình đen được buộc dây xung quanh.

Bà Thấp La.

Gần như cùng lúc cậu nhận ra vật đó là gì, trong không khí liền dâng lên mùi máu tanh khó hiểu.

Hơn nữa, mùi máu đó ngày càng đặc quánh như thể sắp tràn ra ngoài.

“Bảo bối à, em đang nhìn gì vậy?”

Một làn khí lạnh lướt qua tai, Du Tưu nghiêng đầu thì nhìn thấy Flander đang đứng cách cậu vài bước, cổ xoay hẳn về phía sau, toàn bộ khuôn mặt nhìn thẳng vào cậu dù thân thể chưa xoay lại.

“Flander, cái này là anh mời tới à?”

“…Chắc vậy.”

Flander trả lời, mắt đỏ nhấp nháy rồi từ từ nhìn về phía cái đàn đen.

“Mỗi ngày anh đều cho nó uống máu… nhưng… nó là thứ vô dụng.”

“Anh cầu nguyện điều gì?”

Du Tưu nhíu mày, định đưa tay chạm vào cái bình nhưng lập tức bị giữ lại.

“Bảo bối à, thứ này dơ lắm.”

Flander bao lấy tay cậu, nhét ngón tay vào miệng mình, vừa nhìn vào mắt cậu vừa thì thầm:

“Bảo bối à, nhìn anh đi.”

Du Tưu hơi ngừng lại. Cậu nắm tay bên hông siết lại một lúc rồi thả ra, sau đó quay đầu đi mà khẽ nói.

“Em muốn ra ngoài, Flander.”

……

Dưới sự dẫn dắt của hắc khí, khi khó khăn lắm mới rời khỏi mê lộ rồi về được phía trên, Du Tưu phát hiện ra tất cả người hầu trong trang viên đều biến mất.

Suốt dọc đường không gặp ai. Đến tận đại sảnh, cậu mới thấy mọi người đang tụ tập ở đó.

“Du thiếu gia!”

Người đầu tiên phát hiện ra cậu kinh hô một tiếng. Ngay sau đó, Flander với gương mặt tối tăm cũng bước ra.

“Bảo bối, em đi đâu vậy?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm người kia, trong lòng đè nén dục vọng lẫn điên cuồng, cố gắng giữ bình tĩnh khi tiến đến gần cậu như thể sợ cậu sẽ chạy mất.

“Có chuyện gì vậy?”

Du Tưu liếc một vòng, nhìn những người hầu đang mang vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, và ánh mắt phức tạp của Cartel vừa bước ra sau.

“Một giờ trước, anh phát hiện bảo bối không thấy đâu. Anh đã tìm khắp trang viên mà vẫn không thấy em.”

“Tưu Tưu, bảo bối của anh, rốt cuộc em đi đâu vậy?”

Flander ôm chặt lấy cậu, cảm nhận được cơ thể ấm áp chân thật trong lòng, sự bứt rứt trong anh mới dần dịu xuống. Anh cúi đầu, trán chạm trán với cậu.

“Có phải em chạy trốn rồi lại luyến tiếc anh nên quay về đúng không?”

“Flander…”

Dường như đoán ra điều gì, sắc mặt Du Tưu bỗng trở nên phức tạp.

“Ừ?”

Flander cười đáp lời.

“Vừa rồi… em vẫn luôn ở bên anh mà.”

Lời nói của cậu khiến anh sững lại, định nói gì đó thì lại nghe cậu lên tiếng trước.

“Tại sao anh lại thỉnh Bà Thấp La?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play