Đêm khuya, trong trang viên nhà họ Mạc Sâm, đèn đuốc vẫn sáng trưng, người đến kẻ đi không ngớt. Khắp nơi đều treo lụa trắng, giăng kín cửa sổ, mái hiên, dọc theo các hành lang.
Dưới ánh đèn mờ mờ, vòng hoa phủ kín chân tường, từng chồng từng chồng cúc vàng chất đầy mặt đất tạo thành một khung cảnh u tĩnh, thê lương.
Ngay giữa khung cảnh ấy, nổi bật nhất là chiếc quan tài đen tuyền đặt giữa đại sảnh.
Nắp quan tài không khép kín. Từ kẽ hở hẹp, có thể lờ mờ thấy bên trong là một làn da trắng nhợt.
Ngay lúc này, một thanh niên tóc đen đứng bên cạnh quan tài, đối diện với di ảnh đặt trên bàn thờ.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, nhưng đôi mắt xanh lục khảm trong khung ảnh lại như có linh hồn, ánh nhìn xuyên thấu mà quấn chặt lấy cậu trai đứng trước, mang theo si mê, tham lam, khát khao, và điên cuồng vì những điều không thể có được.
Cứ như thể, cho dù đã chết thì chủ nhân của ánh mắt kia vẫn nhất quyết không buông tha cậu, muốn dây dưa mãi mãi, không rời không bỏ.
Thật ra thì, bất kể là nam hay nữ thì người nào cũng khó lòng không động lòng trước vẻ ngoài của Du Tưu.
Mỹ nhân phương Đông này đúng là hiếm thấy tại đất nước M quốc rộng lớn.
Làn da trắng như tuyết, ngũ quan mềm mại tinh xảo, dáng người cao gầy thanh mảnh, khí chất thanh tao. Đôi mắt màu nâu nhạt, trong hốc mắt còn đọng lại vệt lệ.
Chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn, phối với quần đen đơn giản, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ, mông cong cùng đôi chân dài. Đôi tay buông thõng hai bên, đầu ngón tay mang sắc hồng phớt nhẹ.
Khi cậu bước đi, khí chất chẳng khác nào một chú mèo kiêu ngạo mà duyên dáng, sống động và yêu kiều.
Cậu là Du Tưu, du mỹ nhân, một du học sinh đến từ phương Đông.
Nghe nói, ngay từ ánh nhìn đầu tiên là chủ nhân của trang viên, “Giáo phụ đại nhân” Flander Mạc Sâm đã bị cậu làm cho tâm hồn bay mất. Rồi thì dùng hết mưu mô dụ dỗ, bao nhiêu lời dối trá cũng chỉ để giữ cậu bên mình.
Tiếc là, giáo phụ tôn quý ấy bây giờ đã trở thành một thi thể lạnh ngắt, chẳng còn cơ hội ôm mỹ nhân trong lòng nữa.
“Du thiếu gia, đêm đã khuya rồi. Ngài nên nghỉ ngơi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lý.”
Quản gia Cartel bước tới bên cạnh, giọng nói hòa nhã quan tâm.
“…Ừm.”
Du Tưu dời mắt khỏi di ảnh, hơi gật đầu rồi xoay người đi lên lầu. Nhưng khi vừa đến giữa cầu thang thì cậu đã bị chặn lại.
“Tiểu giáo mẫu.” một thanh niên tóc vàng cười khẩy: “Nghe nói hôm đó giáo phụ xảy ra chuyện là do chọc giận cậu, rồi định mua 'Lam sắc đáy biển' để dỗ dành nhưng không ngờ lại trúng mai phục ở buổi đấu giá.”
“Anh muốn nói gì?”
Ánh mắt Du Tưu lạnh đi, nhìn thẳng vào đối phương. Khi nói chuyện, đôi môi đỏ mọng vô tình lộ ra hàm răng trắng đều.khiến người khác nhất thời ngây người.
“Tôi nghĩ… tiểu giáo mẫu, cậu nên hiểu rõ.”
“Hiểu rõ cái gì?”
Cậu khẽ cười, ánh mắt đảo qua đám người xung quanh đang đầy ác ý.
“Anh cũng nói rồi đấy, là Flander chọc tôi tức giận trước. Vậy anh ta phải tìm cách dỗ tôi là đúng rồi. Còn chuyện trúng mai phục mà chết, đó là do xui xẻo. Chẳng lẽ muốn đổ lỗi cho tôi à?”
A…
Dù đã từng nghe đồn thanh niên này là do giáo phụ ép buộc mà giữ lại, nhưng đứng giữa địa bàn nhà chồng đã chết mà nói ra những lời vô tình như vậy, chẳng lẽ cậu ta không sợ bị fan cuồng của giáo phụ nã một phát súng vào đầu sao?
“Tiểu giáo mẫu, lời này của cậu…”
“Tôi tên là Du Tưu, không phải giáo mẫu gì hết.”
Vẻ mặt cậu hơi mất kiên nhẫn, hàng mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt như lưỡi dao lạnh quét ngang mặt đối phương.
“Đủ rồi, Khắc Uy Đốn thiếu gia. Du thiếu gia bây giờ là chủ nhân trang viên. Nếu cậu còn cố tình mạo phạm, đừng trách tôi không nể mặt.”
Quản gia Cartel đứng ra ngăn lại đúng lúc. Là người đi theo Flander nhiều năm, ông ta giờ xem như người đại diện duy nhất của giáo phụ trong trang viên.
Bị ngăn lại, Khắc Uy Đốn cuối cùng cũng tránh ra. Du Tưu liếc nhìn quản gia một cái, rồi bước nhanh lên tầng.
Lên tới lầu ba, vừa mở cánh cửa phòng ngủ mà cậu từng bị giam giữ cùng tên điên kia, đầu ngón tay Du Tưu bất giác run lên.
Cậu hít thở sâu vài cái mới bước vào trong. Khi ánh mắt lướt tới chiếc giường lớn quen thuộc, hàng mi khẽ co lại.
> “Bảo bối ơi, Tưu Tưu, mở ra thêm chút nữa… em sẽ thích…”
> “Bảo bối à, có phải rất sung sướng không? Em có yêu cảm giác này không?”
> “Yêu cảm giác này chính là yêu anh.”
> “Tưu Tưu… bảo bối của anh, em là của anh và anh cũng là của em…”
> “Từ thân thể bắt đầu cũng được… yêu anh đi, Tưu Tưu…”
“Đồ điên.”
Du Tưu thấp giọng mắng, lướt qua giường mà ngồi xuống sofa rồi lập tức mở điện thoại, tra vé máy bay về nước nhanh nhất có thể.
Một năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi nơi này.
Còn về Đại học Lam Kiều? Đợi thêm một thời gian nữa sẽ làm đơn thôi học.
Chuyến bay sớm nhất là 10 giờ sáng ba ngày sau, cậu nhanh chóng đặt vé. Xong xuôi, cậu tắt điện thoại, định tìm quần áo đi tắm.
Nhưng vừa mở tủ, cậu mới nhớ: Flander đã lén đổi toàn bộ đồ của cậu thành váy nữ, chỉ vì hôm đó cậu không chịu cho anh ta…
May mà vẫn còn giấu được một bộ, nếu không thì đúng là phải mặc váy đi chịu tang cho tên điên ấy.
Du Tưu nhắm mắt thở dài, soát lại thêm lần nữa, cuối cùng cũng đành mặc một chiếc áo khoác nam mềm mại mỏng nhẹ. May là vải tơ tằm nên mặc vào ngủ cũng tạm được.
Cậu xả nước ấm, cởi đồ, nằm vào bồn tắm. Tứ chi thả lỏng, mắt nửa mở, không còn lo nửa đêm bị chó điên nào xông vào cắn xé, tâm trạng cũng dịu xuống.
Bọt nước đọng trên hàng mi mảnh, trong hơi nước ấm làm cậu bắt đầu buồn ngủ.
Vù ——
Một làn khí lạnh bất ngờ ập tới, lướt ngang mặt, rồi luồn xuống dưới làn nước.
Cậu rùng mình, mở mắt ra thì phát hiện cửa phòng tắm vốn đã đóng chặt không biết từ khi nào bị hé mở.
Ban đầu cậu định kết thúc việc tắm, mặc áo rời đi. Nhưng khi chân cọ vào đáy bồn, lại chạm phải một mảng lạnh lẽo kỳ lạ.
Cái gì thế?
Cậu cúi đầu nhìn kỹ xuống đáy nước thì không thấy gì bất thường.
Có lẽ là ảo giác?
Du Tưu chống tay đứng dậy, lau khô người rồi khoác áo vào rồi rời khỏi phòng tắm.
Ra ngoài, cậu đứng giữa giường và sofa do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn chọn giường.
Nhưng nằm xuống rồi, trong đầu lại không tránh khỏi những hình ảnh ái muội từng xảy ra, cuồng loạn, quấn quýt, xoay vòng tuy chưa từng đi tới cuối cùng, nhưng sự cố chấp và bá đạo của giáo phụ đã khiến cậu phải nếm trải hết sức lực và thủ đoạn của anh ta.
Vì vậy, mỗi khi đối diện với đôi mắt xanh lục ấy thì tay chân Du Tưu lại mềm nhũn, chỉ muốn bỏ chạy.
“Flander, không bao giờ gặp lại.”
Hai tay siết chặt góc chăn, Du Tưu nhìn lên trần nhà. Ánh mắt lay động, rất lâu sau mới thì thầm nói.
Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt cậu không rõ nét mà chỉ thấy đôi mắt khép dần, ý thức dần rơi vào giấc mộng ngọt ngào.
Phòng ngủ trở nên yên tĩnh hoàn toàn. Chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ vang lên.
Khoảng vài phút sau, một giọng nói trầm thấp mờ tối bỗng vang lên:
> “Anh không cho phép đâu, Tưu Tưu…”
---
Chú thích thế giới:
"Yểm" là một sinh vật nằm giữa cương thi và quỷ. Chu kỳ sinh mệnh ngắn, khi thân thể mục rữa hoàn toàn sẽ biến mất. Có thể xem là sản phẩm thất bại trong quá trình chuyển hóa thành cương thi.
Không sợ ánh sáng mặt trời, có thể điều khiển một phần quỷ khí nhưng không thể như quỷ mà biến hóa hoặc di chuyển tự do. Sợ những nơi nóng ẩm, dễ khiến cơ thể hư thối nhanh chóng.
Tác giả thiết lập: Thân thể là giam cầm. Một khi thân xác hoàn toàn tan rã, công sẽ trở thành hung thần lệ quỷ thực sự.