Theo tiến trình lễ tang, hôm nay lẽ ra là ngày thi thể giáo phụ Tư Nhĩ Ma được đưa đến khu mộ. Trời âm u, ngay trước cổng lớn của trang viên đã có rất nhiều người tụ tập chờ đợi.

Ngoài các thành viên từ các tầng lớp khác nhau đến tiễn đưa, còn có rất nhiều phóng viên và người phụ trách phỏng vấn chực sẵn.

Không biết có phải trùng hợp hay không, để phù hợp với bầu không khí căng thẳng nặng nề nên bầu trời hôm nay cũng u ám đến lạ. Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi, mây đen tích tụ ngày càng dày đặc, cuối cùng đổ mưa lớn.

Cũng chính trong cơn mưa, cánh cổng đóng chặt cuối cùng cũng mở ra. Mọi người trông thấy, người đầu tiên xuất hiện là một đội người hầu mặc đồ đen, theo sau là vệ sĩ, rồi đến các thành viên “K” vốn không công khai danh tính với bên ngoài.

Theo lẽ thường, quan tài màu đen của giáo phụ lẽ ra phải nằm ở trung tâm đoàn người, được bao quanh bởi những vòng hoa và bó hoa, mới đúng là thứ đáng chú ý nhất.

Nhưng khoảnh khắc người ôm di ảnh, một mỹ nhân phương Đông với đôi mắt rủ xuống bước ra, ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn về phía ấy, thật sâu đắm chìm trong khung cảnh mê hoặc đó.

Cậu thật sự quá đẹp. Như viên ngọc trai thuần khiết nhất, long lanh nhất.

Eo nhỏ chân dài, dáng người cao gầy, rõ ràng toàn thân mặc đồ đen tang lễ, vậy mà vẫn giống như giữa núi tuyết lặng lẽ nở ra đóa lan ngọc thuần khiết nhất.

Không cần cố ý quyến rũ, chỉ cần đứng đó mà theo đoàn người chậm rãi tiến tới thì cậu đã là một cảnh đẹp không ai có thể sánh được.

Rầm.

Không kiềm chế được mà nuốt nước bọt, có thể thấy được trong làn mưa bụi mịn, đôi môi đỏ hồng của người kia giống như cánh hoa hồng vừa đón giọt sương sớm, diễm lệ đến mê hoặc lòng người.

Cho dù khoảng cách khá xa, ánh sáng âm u không thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh, chỉ một cái nhấc tay hay xoay đầu của cậu cũng đã khiến không ít người phát cuồng.

Đây chính là tiểu giáo mẫu kia sao?

Đội ngũ tiễn đưa người chết bước đi chậm rãi, người dự lễ một bên vừa suy nghĩ, một bên không ngừng dõi theo bóng dáng ấy.

“Cậu thấy rất đau lòng sao?”

Vài tiếng sau, Du Tưu đứng trước mộ bia, rũ hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ. Khi nghe thấy tiếng hỏi, cậu ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một quý tộc tóc dài với dáng vẻ anh tuấn.

“Tôi là Kha Duy Tư nhé tiểu giáo mẫu.”

Kha Duy Tư đẩy gọng kính, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, đồng thời tháo găng tay đen bên phải mà vươn tay về phía Du Tưu.

Du Tưu liếc nhìn đầu ngón tay của người kia rồi khẽ rút lại ánh mắt.

Cậu cũng không dại gì mà học theo đám chó điên đi bắt tay bừa. Ai biết được tên Flander chẳng phải người chẳng phải quỷ kia lại sẽ phát điên kiểu gì?

Nghĩ vậy, cậu cảm nhận được luồng khí lạnh quanh hông dường như lại mạnh hơn nên bèn nhíu mày, định tìm chỗ tránh mưa. Nhưng rất nhanh sau đó, một chiếc dù xanh nhạt liền mở ra trên đầu cậu.

“Có lẽ cậu không nhớ, chiếc dù này là do cậu từng cho tôi mượn đấy.”

Thấy người kia vì lời mình nói mà khựng lại bước chân, Kha Duy Tư thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn giơ dù đến gần, thân hình cao lớn từ phía sau gần như ôm trọn thanh niên trong vòng tay.

“Tưu Tưu à, thật ra tôi gặp cậu còn sớm hơn cả Flander Mạc Sâm.”

“Đừng gọi như vậy.”

Du Tưu xoay người. Ý định ban đầu là muốn cảnh cáo người này, nhưng hình như Kha Duy Tư lại hiểu lầm điều gì mà nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

“Được rồi, vậy tôi gọi cậu là tiểu giáo mẫu nhé?”

Ánh mắt hắn nhìn cậu dịu dàng như đang dỗ một chú mèo con giương nanh múa vuốt, dù nó có hung dữ đến mấy thì trong mắt người này cũng chỉ là đang làm nũng.

“Tôi không phải.”

Du Tưu nói, rồi định rời đi. Cậu biết rõ, cái tên chó điên nào đó chắc chắn đang đứng ở một nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh đã theo dõi mọi việc.

“Cậu thật sự thích Flander Mạc Sâm sao?”

Kha Duy Tư giữ lấy cổ tay cậu.

“…Buông tay.”

Du Tưu ánh mắt khẽ lay động, cậu giãy giụa một chút nhưng không thoát ra được, bèn lạnh mặt nhìn thẳng hắn ta.

“Đừng giận nhé xinh đẹp yêu quý. Tôi không có ý gì khác. Chỉ là… Flander đã chết. Còn cậu với thân phận giáo mẫu, sớm muộn cũng sẽ bị các thế lực trong Tư Nhĩ Ma nhắm vào để tranh đoạt di sản. Cậu cần một người che chở…”

Ánh mắt sau thấu kính của Kha Duy Tư ánh lên sự khẩn thiết.

“Tôi có thể thay thế anh ta yêu thương cậu, Tưu Tưu à, viên ngọc quý… nên xin cậu suy nghĩ thử…”

“Kha Duy Tư tiên sinh, hành vi của ngài… có hơi quá rồi đó?”

Không biết từ bao giờ, quản gia Cartel đã đứng sau lưng Kha Duy Tư, súng trong tay ông ta đã nhắm thẳng vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay Du Tưu.

“Ngài không nên mạo phạm giáo mẫu của Tư Nhĩ Ma.”

Súng gỗ loại cao cấp không chỉ lực công kích mạnh mà còn cực kỳ im lặng khi bắn. Tới khi Kha Duy Tư cảm thấy đau, hắn mới phát hiện ra mình đã trúng đạn.

Tuy nhiên, hắn ta không tức giận hay tỏ vẻ bất ngờ. Chỉ lặng lẽ buông tay, kéo phần tay áo bị dính máu ra xa khỏi thanh niên.

“Là tôi sai.”

Kha Duy Tư không cãi lại Cartel, ánh mắt vẫn dừng trên người Du Tưu. Khi bắt gặp đôi mắt trong veo như ngọc của cậu, hắn ta hạ giọng nói khẽ.

“Hôm nay là tôi đường đột. Hy vọng… không khiến tiểu giáo mẫu sợ hãi.”

“Nhưng những gì tôi nói là thật lòng. Tôi có thể thay thế anh ta yêu cậu.”

---

“Bảo bối à, lại đây.”

Trên đường tránh khỏi đám đông, đi vào khu vực mộ địa vắng vẻ, Du Tưu không ngoài dự đoán đã gặp Flander Mạc Sâm đang sắp phát điên.

Cậu vừa nhấc chân bước đến gần, đã bị ôm chặt vào lòng bằng vòng tay siết lấy eo.

Ngay sau đó, tay cậu bị kéo lên, lòng bàn tay mở ra và một khẩu M94 mini màu bạc được đặt vào đó.

“Cái này là…”

“Lần sau, nếu có thứ gì dơ bẩn dám lại gần em thì dùng cái này bắn xuyên đầu hắn!”

Flander khẽ cắn vành tai cậu mà thì thầm, đồng thời đan chặt tay vào tay cậu, bao phủ luôn cả khẩu súng gỗ nhỏ gọn ấy.

“Anh đưa thứ này cho em, không sợ em dùng nó để trốn à?”

Du Tưu đưa tay còn lại sờ quanh thắt lưng, định lôi ra thứ gì đó lạnh lạnh kề sát bên người. Nhưng sờ mãi không tới, đành từ bỏ.

“Anh sẽ không để bảo bối có cơ hội đó đâu.”

Flander nhìn thấy động tác của cậu thì lập tức nắm lấy bàn tay còn lại, mân mê lòng bàn tay cậu như đang thưởng thức.

“Bảo bối à, em đang tìm gì thế?”

“Sương đen của anh vẫn còn trên người em.”

Du Tưu liếc nhìn hành động của anh.

“Đừng nói với em là anh lại quên rồi nhé? Giống như hôm qua… rõ ràng chúng ta cùng ở tầng hầm đó và đã nhìn thấy…”

“Không có quên, sao mà quên được? Đó là đồ của anh mà.”

Flander cắt ngang lời cậu, rồi buông tay ra. Ngay sau đó, anh đưa tay túm lấy sợi hắc khí đang quấn bên eo trắng như tuyết của cậu, niết một chút rồi nhét vào miệng.

“…Vậy bước tiếp theo anh tính sao?”

Du Tưu hỏi, ánh mắt hướng về phía những người trong nghĩa trang. Cậu ngẩng cằm, ý bảo rằng có rất nhiều người đang chờ phân chia tài sản của anh.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ thu lưới. Kế tiếp cứ ngồi xem là được.”

Trong mắt Flander thoáng hiện lên sự bất ngờ. Anh thật sự không ngờ cậu lại quan tâm đến chuyện này. Nhưng điều đó khiến anh rất vui, nên tiếp tục nói.

“Bảo bối à, yên tâm, tất cả những thứ của anh đều là của em. Bọn họ không lấy được một xu nào đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play