“Kẻ điên sao? Anh sẽ coi như bảo bối đang khen anh đi.”

Flander nghiêng đầu, bẻ cằm thanh niên để đối diện với mình, đôi mắt xanh u tối nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

“Tưu Tưu, những lời em nói trước đó… anh đều nghe được.”

Cái gì?

Du Tưu hơi sững lại, sắc mặt thay đổi trong chớp mắt.

“Anh sẽ dạy dỗ lại bọn họ đàng hoàng.”

Nghe anh nói vậy, Du Tưu mới nhớ ra lúc trước để dụ Flander xuất hiện thì cậu đã cố tình làm vài chuyện. Cậu cụp mắt, như muốn nhấn mạnh hoặc là chứng minh điều gì đó, thì thầm:

“Em không có ý bảo anh trút giận thay đâu.”

“Nhưng anh lại rất thích trút giận thay bảo bối.”

Flander cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.

“Hơn nữa, chuyện đó… cũng nên để anh làm cho em.”

“Tưu Tưu của anh, là bảo bối của anh, là người anh nâng niu. Là giáo mẫu tôn quý nhất của Tư Nhĩ Ma, chứ không phải thứ để đám tôm tép kia tùy tiện động vào.”

“Dù có là đám anh một tay anh huấn luyện ra, cái đội K gì đó?”

Du Tưu ngẩng đầu, thản nhiên lên tiếng.

“Bảo bối là viên minh châu phương Đông của anh mà.”

Flander mỉm cười rạng rỡ, tay đang vòng qua eo người kia nhẹ nhàng vuốt ve, rồi tựa đầu vào vai cậu.

“Không gì có thể so sánh với em được.”

Do góc độ nên Du Tưu không nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của anh lúc này đã biến thành đỏ rực, tràn đầy sát ý, lạnh lùng và nguy hiểm.

“Người chọc vào em là Khắc Hơi Đốn đúng không? Xử lý thế nào rồi?”

Du Tưu thấy ánh mắt anh có chút đờ đẫn, liền nói tiếp: “Chính là thiếu gia nhà Xá Ngói, người gây chuyện với em tối qua ở tang lễ ấy.”

“À… Là hắn à… Không phải anh ra tay, chắc là người bên các gia tộc khác nhịn không được mà nhào vô quậy.”

Flander nói xong, tay lại bắt đầu sờ soạng người trong lòng.

“Anh chắc chắn không phải anh làm?”

Du Tưu nắm lấy tay anh đang mò vào ngực mình.

“Đương nhiên rồi. Nếu là anh làm thì sao có thể không nhớ? Hơn nữa, nếu thật sự là anh làm, chắc chắn sẽ tranh công với Tưu Tưu ngay.”

Flander giữ lấy tay cậu, khẽ gãi vào lòng bàn tay như đang dỗ dành mèo con.

“…Em biết rồi.”

Du Tưu rút tay về, nhìn về phía tủ quần áo.

“Lấy lại quần áo của em đi, Flander.”

Sợ anh từ chối, cậu nói thêm một câu.

“Trừ khi anh muốn nhìn em mặc váy rồi xem anh xử lý cấp dưới.”

Câu đó khiến Flander nghẹn lời, nuốt mấy chữ định phản bác vào bụng, chỉ đành bất lực nhìn người kia mà lẩm bẩm.

“Bảo bối Tưu Tưu… Em đúng là…”

Trong đại sảnh của trang viên vẫn còn đặt quan tài. Vì quản gia Cartel đã tuyên bố hôm nay đóng cửa, từ chối khách viếng nên cũng không có thêm ai lui tới.

Giờ đây, người còn đứng trong đại sảnh đều là thuộc hạ thân tín của gia tộc Mạc Sâm và một vài người hầu. Phía trước, ngoại trừ quản gia Cartel, còn có toàn bộ thành viên đội “K”.

Hiện tại, họ cùng nhau nhìn về phía thanh niên được Flander dìu xuống từ trên lầu, ánh mắt ngập tràn kính ngưỡng và sùng bái.

Là giáo phụ!

Thật sự là giáo phụ!

Ngài còn sống!

Sự hưng phấn và vui mừng lan rộng trên từng khuôn mặt. Cho đến khi ánh mắt tối tăm của Flander quét qua, mọi người mới như bị dội gáo nước lạnh, đồng loạt cứng đờ người. Nỗi sợ hãi muộn màng trào dâng trong lòng họ.

Giáo phụ nổi giận… là vì cái gì?

Chẳng lẽ là… vì cậu ấy…

Mọi ánh mắt như có như không dừng lại trên người thanh niên bị họ bỏ qua trước đó, ánh mắt mang theo sự soi xét.

Ngoại trừ vài người từng tiếp xúc với Du Tưu trước đó lập tức cúi đầu, thể hiện sự cung kính, những người còn lại dường như chỉ xem cậu là người mà giáo phụ cưng chiều.

Đúng vậy, là cưng chiều. Chứ không phải… bạn đời của Flander.

“Các người… đang nhìn cái gì thế?”

Flander cười mà như không cười, chậm rãi quét mắt nhìn toàn bộ thuộc hạ.

Mọi người đồng loạt nín thở, không ai dám mở miệng trả lời.

“Cartel, ông đang nhìn gì vậy?”

Bị điểm danh, quản gia Cartel bước ra từ đám người rồi lập tức dâng lên khẩu súng gỗ bằng cả hai tay.

“Là chúng tôi vô lễ với thiếu gia Du, mong tiên sinh trách phạt.”

Đoàng!

Một phát súng xuyên thủng cánh tay Cartel.

Flander xoay khẩu súng trong tay, nhắm ngay vào “Đầu Một” của đội K.

“Phải cho người dưới biết, giáo mẫu là ai.”

Lại một tiếng súng nổ vang, viên đạn ghim vào chân Đầu Một. Hắn lảo đảo một chút nhưng vẫn giữ được thăng bằng, trầm giọng đáp:

“Tôi đã rõ, giáo phụ.”

Thành viên đội K được xếp hạng theo sức mạnh, lấy số thứ tự làm tên gọi. Đầu Một là người mạnh nhất, kế đó là Nhị, Tam… Người phụ nữ từng giao tiếp với Flander trước đây chính là Linh Tám.

Du Tưu lặng lẽ liếc mắt nhìn Linh Tám, thu hết vẻ bất mãn và không cam lòng còn chưa kịp che giấu trên mặt cô ta.

“Đưa súng cho em, Flander.”

“Sao vậy, bảo bối? Em muốn chơi à?”

Đối với Flander, hay bất kỳ ai ở Tư Nhĩ Ma thì Du Tưu chỉ là một người bình thường gan hơi lớn một chút.

Khác chăng là, người thường này có một gương mặt xinh đẹp hiếm thấy, nhờ đó được giáo phụ sủng ái.

Nhưng ở nơi nguy hiểm thế này, nhan sắc thôi thì chẳng đủ. Không có ai bảo vệ, kiểu gì cũng bị xé xác ra từng mảnh.

Vậy nên,

Để tồn tại, cậu buộc phải trở thành con chim trong lồng.

“Ừ, em muốn chơi. Anh đưa cho em không, Flander?”

Du Tưu cụp mắt mỉm cười, nụ cười ấy khiến Flander ngây ra như thể bị mê hoặc.

“Vậy anh dạy em nhé bảo bối, như thế này…”

Flander nắm lấy tay cậu, hướng dẫn từng chút, đồng thời hờ hững để nòng súng nhắm ngay vị trí trước ngực.

“Giáo phụ! Ngài…”

Thấy vậy, có người bắt đầu bối rối, ánh mắt dao động giữa hai người.

“Bảo bối à, đúng rồi, ấn chỗ này là sẽ phanh một tiếng.”

Flander lo chăm chú dạy người yêu, chẳng thèm để ý ai xung quanh.

“Vậy sao…”

Du Tưu một tay nắm khẩu súng, một tay đặt lên vai trái Flander.

“Em có thể thử chứ?”

Lúc này cậu dịu dàng lạ thường, ánh mắt long lanh như đang ngập tràn niềm vui. Flander nhìn vào đôi mắt ấy, như thấy một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích, vừa đáng yêu lại dễ dỗ.

“Tất nhiên rồi, bảo bối muốn nhắm vào đâu?”

Flander vốn định cùng cậu thử bắn một lần, nhưng ngay giây sau…

Anh thấy cậu… nhắm thẳng vào mình.

“Nhắm vào chỗ này.”

Du Tưu dứt lời, bóp cò dứt khoát. Viên đạn bay thẳng, xuyên qua ngực người đàn ông.

“Giáo phụ!”

“…Ra ngoài hết.”

Flander siết chặt bàn tay đang giữ lấy tay Du Tưu, cất tiếng trầm trầm rồi sau đó xoay người, ôm chặt người vào lòng, đưa lưng về phía đám đông.

“Ra ngoài hết đi.”

Cartel lạnh mặt ra lệnh. Ông cùng Đầu Một nhìn nhau rồi nhanh chóng đưa tất cả rút lui khỏi đại sảnh.

Chỉ còn lại Flander và Du Tưu.

“Bảo bối à… em thật là tàn nhẫn.”

Flander nói bằng giọng đầy ai oán.

“Sợ gì chứ? Dù sao giờ anh cũng đâu có chết được nữa.”

Du Tưu mở nắp đạn ra nhìn.

“Chỉ có ba viên thôi… tiếc thật, không đủ để thưởng mỗi tay anh một phát.”

“Bảo bối biết dùng súng à?”

Flander nhìn động tác thuần thục của cậu, ánh mắt khẽ động. Anh nửa đùa nửa thật.

“Z quốc đâu cho dân thường xài súng? Chẳng lẽ bảo bối là phần tử ngoài vòng pháp luật, đến Tư Nhĩ Ma không phải du học mà là trốn truy nã?”

“Flander, em chỉ là một người bình thường bị anh nhốt trong trang viên Tư Nhĩ Ma thôi.”

Du Tưu tiện tay vứt khẩu súng xuống đất, cúi người sát vào môi anh, nói khẽ:

“Một con chim trong lồng, cá trong chậu.”

Flander nín thở, đồng tử co rút vì phấn khích.

Bảo bối… Tưu Tưu của anh…

Đến cuối cùng còn bao nhiêu điều mà anh chưa biết?

Anh biết rõ, Tưu Tưu của anh chính là viên minh châu phương Đông, kiêu hãnh và mạnh mẽ.

Chỉ có cậu mới có thể thuần phục anh, kiểm soát anh, trói chặt con quái vật như anh.

Chỉ có Du Tưu… mới là ái và dục, là tất cả của Flander.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play