Bang!

Thanh niên lập tức vung tay tát vào mặt yểm, sau đó lùi lại rồi như thể ghét bỏ, cũng như đang né tránh.

Nhưng Flander còn nhanh hơn. Anh từ khe hở bò ra, vươn tay ôm lấy eo người kia.

“Bảo bối Tưu Tưu, em muốn đi đâu hả?”

Cho dù đã trở thành yểm, dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn tuấn mỹ như xưa. Ngũ quan anh mang nét quý tộc M quốc với góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, khuôn mặt vừa dã tính vừa ưu nhã.

Đôi môi mỏng có màu hơi nhạt, đôi mắt xanh lục dài hẹp u tối khiến người ta say mê như vực sâu, nguy hiểm mà thần bí.

Lúc này, làn da trắng xanh lạnh lẽo lại càng khiến anh mang thêm vài phần tà dị và ma mị, khiến người đàn ông này dù là một con quái vật, lại càng thêm quyến rũ khó cưỡng.

“Buông tay.”

Du Tưu chỉ hơi ngạc nhiên chớp mắt, sau đó sắc mặt lập tức bình tĩnh trở lại. Không có chút hoảng loạn hay sợ hãi như người thường khi đối mặt với những thứ quái dị.

Cậu nắm lấy cổ tay anh, muốn gỡ cánh tay đang siết chặt eo mình ra nhưng ngay sau đó, từng làn khí đen quấn quanh khe tay dường như hút sạch mọi sức lực.

“Flander!”

Bị đè lên giường, từng động tác giãy giụa của Du Tưu đều bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.

Flander lúc này càng càn rỡ và bá đạo hơn khi còn sống, anh nâng cằm người yêu lên, gần như chạm vào môi cậu mà thì thầm:

“Bảo bối… anh muốn ăn em… she…”

“Anh…”

Đồng tử Du Tưu co lại…

Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra động tác của anh đột nhiên dừng lại. Cậu mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới, thấy nơi đó… hoàn toàn không có động tĩnh gì.

“A~”

Ban đầu hơi sững sờ, sau đó cậu bật cười. Du Tưu dùng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa liếc xuống vùng đó, rồi lại nhìn lên mặt Flander, trêu:

“Không được à, chó điên.”

Nghe vậy, ánh mắt Flander lập tức trở nên nguy hiểm. Anh nhìn cậu chằm chằm, môi mỏng khẽ cong lên.

“Bảo bối à, không sao. Dù anh không lên được… thì vẫn còn những thứ khác.”

Nụ cười của Du Tưu khựng lại. Cậu ý thức được cái gọi là “những thứ khác” của anh là gì, đuôi mắt cậu ửng đỏ.

Cậu quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt lại.

“Xuống đi, Flander.”

“Anh chưa muốn xuống mà, bảo bối Tưu Tưu.”

Flander cúi người, ngửi lấy mùi hương trên người cậu với mặt đầy si mê. Thấy cậu không thèm để ý, anh cũng không giận mà ngược lại còn kéo tay cậu lên vỗ vào mặt mình.

“Bên này cũng cần một chút nha? Tưu Tưu à, làm cho cân đối đi.”

“Anh không sợ cái thân xác này bị đánh hỏng à?”

Du Tưu mở mắt, giọng vẫn bình thản.

“Flander, thả em ra.”

“Bảo bối không đánh à? Hay muốn đánh chỗ khác?”

Người đàn ông cố tình giả vờ không nghe, vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cậu.

“Flander, anh đã chết rồi, chúng ta đến đây…”

“Hư——”

Flander lập tức nhìn thẳng vào cậu đang nằm trên giường, đưa ngón trỏ lên môi, vẻ mặt trở nên âm trầm.

“Bảo bối Tưu Tưu, suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Không khí lạnh lẽo lan tràn, Du Tưu cảm thấy một luồng khí âm u dâng lên từ mũi chân đến đỉnh đầu.

Cậu định rút tay lại, nhưng cổ tay bị anh giữ chặt, lực đạo lớn đến mức làn da trắng mịn bị ép đến đỏ bừng.

“Flander.”

“Anh đây, bảo bối.”

Flander nheo mắt, nghiêng đầu, lấy gò má lạnh lẽo cọ nhẹ lên tay cậu, khẽ nói:

“Bảo bối Tưu Tưu, em chỉ có thể là của anh. Dù còn sống hay đã chết… Anh cũng sẽ bám lấy em… mãi mãi, mãi mãi…”

“Tiên sinh.”

Quản gia Cartel nhìn người đàn ông từ trên lầu bước xuống với gương mặt bình tĩnh, dường như đã đoán trước được.

Ông ra hiệu cho các thành viên “K” rút lui, sau đó tiến đến trước mặt anh.

“Mời bác sĩ đến xem qua.”

Flander ngồi xuống ghế sofa, cởi áo ra, để lộ phần ngực bị thương nghiêm trọng.

Đó là vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của anh, viên đạn gần như xuyên thủng tim. Tình huống phát sinh bất ngờ, nhưng anh lại chẳng thấy ngạc nhiên.

Bởi vì, trước khi rời khỏi trang viên thì Flander đã biết… mình sẽ không thể trở về như một con người.

Có điều, anh không ngờ mình sẽ tồn tại theo cách này.

Tuy đáng ra phải thấy vui… nhưng từ thái độ Du Tưu đối với anh, anh nhận ra rằng là dù có trả giá bằng cả mạng sống… anh vẫn không đổi lại được hồi đáp như mong muốn.

Xem ra, cái câu “nuôi đồ chơi đến cuối sẽ được đền đáp” đúng là nói xạo.

“Vâng, tiên sinh.”

Cartel gật đầu, xoay người rời đi. Một lát sau, ông trở lại cùng một vị bác sĩ sắc mặt trắng bệch.

Vị bác sĩ kia, khi chạm mắt với Flander đang ngồi trên sofa thì lập tức bị dọa đến run rẩy. Nhưng rất nhanh đã cố kìm nén cảm xúc hoảng loạn, bắt đầu kiểm tra.

Hơn mười phút sau, bác sĩ cẩn trọng nhìn báo cáo trong tay, rồi ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm ngay vào ánh mắt của Flander. Cả người ông ta lập tức cứng đờ.

“Giáo… giáo phụ…”

“Nói đi, kết quả kiểm tra.”

Flander chống tay lên cằm, mắt nhìn người bác sĩ đang run lẩy bẩy, môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nửa giờ sau, anh trở lại phòng ngủ. Đứng trước cửa, nụ cười trên môi còn chưa tắt thì khi cúi đầu nhìn thấy cánh tay đen sẫm của mình, liền khựng lại. Nhớ đến kết quả kiểm tra vừa rồi, sắc mặt anh trầm xuống.

Nhưng khi đẩy cửa vào, ánh mắt anh chạm đến hình bóng thanh niên trên giường, thần sắc liền dịu đi.

Ánh nhìn anh, như băng tan thành nước, từ lạnh lẽo chuyển sang dịu dàng.

“Bảo bối à, anh trở về rồi đây.”

Nghe tiếng anh, Du Tưu khẽ nâng mắt, đôi con ngươi phủ hơi nước phản chiếu bóng hình cao lớn của người đàn ông. Hàng mi run run hai cái, cậu chậm rãi mở miệng:

“…Flander, lấy đồ của anh ra đi.”

Trên người cậu phủ đầy sương đen đến mức gần như tràn cả căn phòng.

Cậu bị giam chặt trên giường, không thể cử động.

Tất nhiên, cái gọi là “giam”… không đơn giản chỉ là bị trói.

Nếu không, hiện tại Du Tưu đã không đỏ mắt trừng anh như vậy.

“Bảo bối à, nghĩ kỹ chưa? Có muốn giữ lại không?”

Flander ngồi ở mép giường, bàn tay vuốt nhẹ lớp vải ướt đẫm mồ hôi của cậu, từ vai trượt dần xuống như thể trấn an, lại như đánh dấu lãnh địa.

Du Tưu nhắm mắt, cắn môi không nói gì.

“Bảo bối Tưu Tưu, đừng giận, ngoan nào.”

Flander cúi người, thu hết làn sương đen trên người cậu, sau đó ôm lấy eo cậu rồi kéo vào lòng.

“Rõ ràng em từng nói… sẽ không rời bỏ anh, đúng không?”

“Sao vừa làm một đám tang thôi, mà Tưu Tưu đã đổi ý rồi?”

“…Flander.”

Du Tưu vùi đầu trong ngực anh, ngẩng mặt lên.

“Hửm?”

Flander cúi đầu, liền bị cậu cắn mạnh vào cằm.

Răng cắm vào da lạnh băng, đông cứng. Dù đã đâm thủng, cũng không thấy máu, chỉ để lại hai dấu răng nhợt nhạt.

Flander hơi sững lại, sau đó bật cười, nâng mặt người trong lòng lên:

“…Em đang đánh dấu anh sao? Thích quá đi ~ thật sự rất thích ~”

Thấy vẻ mặt anh vui sướng đến mức nhìn là biết, Du Tưu quay mặt đi có vẻ như không muốn nhìn tiếp. Nhưng tên quái vật kia cứ cố bám lấy không tha.

Flander chỉ vào cổ họng mình:

“Bảo bối Tưu Tưu, cắn thêm phát nữa đi.”

Du Tưu nghiêng đầu, liếc một cái rồi quay mặt đi, giọng lạnh tanh:

“…Đồ điên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play