Đập vào mắt, chỉ là mặt sàn trống trơn chứ chẳng hề xuất hiện cảnh tượng nào đáng sợ như cái xác nằm dưới gầm giường.
Du Tưu không biết nên cảm thấy thất vọng hay là điều gì khác. Cậu ngồi lại trên giường, thần sắc dần trầm xuống, lạnh nhạt xen chút chán ghét. Một lúc lâu sau, cậu đi chân trần bước xuống đất, đến phòng tắm rửa mặt.
Vài phút sau, thanh niên dùng khăn lau khô mặt. Trong lúc vô tình liếc nhìn vào gương trên bồn rửa, chỉ thấy sắc mặt mình tái nhợt, nhưng đôi môi lại đỏ đến mức như sắp thối rữa nhìn y như một yêu tinh vừa hút no tinh khí.
“Flander, anh đang ở đây sao?”
Du Tưu khẽ thì thầm với gương. Cậu hơi hé miệng, để lộ đầu lưỡi sưng đỏ nhè nhẹ.
Đó là hậu quả bị cái tên đàn ông cả ngày cứ quấn lấy lm để lại. Dù đã ba ngày không có ai đụng tới, nhưng vẫn còn giữ nguyên cái vẻ vừa chướng mắt vừa lẳng lơ ấy.
Cứ như bị một con chó điên hung hăng đánh dấu.
Cậu đưa lòng bàn tay trắng bệch chạm lên đầu lưỡi, cảm nhận được một chút đau âm ỉ.
Du Tưu mím môi lại, rửa sạch tay, rồi nhíu mày lẩm bẩm:
“Flander, anh làm đau em.”
Dứt lời, cậu xoay người rời đi. Khi vừa bước tới cửa, một âm thanh rất nhỏ khẽ vang lên như là tiếng một con chó điên đang đói bụng bị thứ gì đó dụ dỗ đến phát điên, muốn lao tới nhưng lại không thể.
Nhưng âm thanh ấy chỉ vang lên thoáng qua rồi biến mất, Du Tưu cũng không quay đầu lại mà chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng tắm.
Một lúc lâu sau, từ trong gương bỗng vang lên một tiếng vỡ thật lớn. Những mảnh vỡ trên sàn xoay quanh bởi làn khói đen lượn lờ vài vòng, sau đó trôi đi lại chui vào tấm thảm phòng ngủ.
---
Du Tưu xuống lầu dùng bữa sáng. Quản gia Cartel đứng bên cạnh.
“Quản gia Cartel, ông có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Thanh niên đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng, sau đó nhìn về phía quản gia.
“Thiếu gia Khắc Hơi Đốn đã chết.”
Cái gì?
Du Tưu hơi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Cartel đã nói tiếp:
“Đêm đó, người cãi nhau với Du thiếu gia chính là thiếu gia Khắc Hơi Đốn của gia tộc Xá Ngói.”
“Chỉ mới mười phút trước, gia tộc Xá Ngói gửi tin đến. Họ nói Khắc Hơi Đốn bị bẻ gãy tứ chi và hộp sọ, chết chìm trong bồn tắm…”
“Cho nên, bọn họ cho rằng là chúng ta ra tay.”
Du Tưu tiện tay ném tờ khăn giấy vào thùng rác dưới bàn. Vì đang nói chuyện với quản gia, cậu không để ý tờ khăn giấy kia giữa đường như bị thứ gì đó nuốt chửng, đã biến mất không dấu vết.
“Đúng vậy, họ đang đòi một lời giải thích.”
Cartel tiếp lời.
“Gia tộc Xá Ngói chỉ có một dòng chính là Khắc Hơi Đốn. Thế lực của họ tại M quốc chỉ sau Mạc Sâm mà thôi.”
“Hiện giờ, tiên sinh đã mất thì gia tộc Mạc Sâm như rắn mất đầu, Tư Nhĩ Ma không còn sự kiềm chế của giáo phụ đang dậy sóng ngầm dữ dội.”
“Du thiếu gia, họ muốn Mạc Sâm giao nộp cậu.”
Nghe đến đây, Du Tưu đương nhiên hiểu rõ ý của Cartel. Cậu hơi nhướn mày, nhoẻn miệng cười nhẹ:
“Cho nên ông đồng ý rồi sao, quản gia Cartel?”
“Cậu hiểu nhầm rồi, Du thiếu gia.”
Cartel lắc đầu.
“Tôi không thể đồng ý, cũng không có tư cách đồng ý.”
Ông nhìn người thanh niên xinh đẹp ngạo nghễ trước mặt, nói tiếp:
“Chuyện đi hay ở của cậu, chỉ có tiên sinh mới có thể quyết định. Tôi chỉ là cấp dưới.”
“Nhưng anh ấy chết rồi.”
Du Tưu đứng dậy, nhìn ra cửa sổ.
“Nhưng tiên sinh đã trở lại. Dưới một hình thức khác. Cậu hẳn cũng cảm nhận được rồi, đúng không, Du thiếu gia?”
Vừa dứt lời, một đội nam nữ mặc đồ đen, đeo mặt nạ xuất hiện.
Du Tưu biết, bọn họ là “K” tổ chức bí mật trung thành tuyệt đối với giáo phụ.
Flander từng kể với cậu rằng, toàn bộ thành viên của tổ chức đều được anh ta chọn từ trại trẻ mồ côi, nuôi dạy và huấn luyện từ nhỏ.
Không rõ bằng cách nào, nhưng Flander đã khiến bọn họ trung thành tuyệt đối. “K” không chỉ có sức mạnh khủng khiếp, mà còn là một đám fan cuồng tận tụy của giáo phụ.
Họ xem Flander là “cha tái sinh”, vừa sùng bái vừa tôn kính anh. Đồng thời cũng rất coi thường người được gọi là “mẹ” chính là Du Tưu.
“Du thiếu gia, tôi hy vọng có thể nhờ cậu phối hợp với nhóm ‘K’ để nhanh chóng tìm ra tiên sinh.”
“Dù không rõ vì sao tiên sinh đã trở lại mà vẫn chưa xuất hiện, nhưng tôi đoán tám phần là có liên quan đến cậu.”
“Nếu sau đó cậu vẫn muốn quay lại Z quốc, tôi sẽ lo liệu chuyện này.”
Lời Cartel khiến trong mắt Du Tưu lóe lên vẻ khó chịu. Cậu liếc nhìn cầu thang, dường như thấy được thứ gì đó đang ẩn nấp ở hướng ấy.
“Chỉ e lúc đó Flander sẽ không đồng ý.”
“Còn nữa quản gia Cartel, ông có phải nghĩ rằng hiện tại chỉ có Flander trở về mới giải được cục diện này không?”
Vừa nói, cậu bước lên bậc cầu thang. Trên khuôn mặt mọi người đều thoáng qua vẻ kinh ngạc, Du Tưu lại chậm rãi nói tiếp:
“Các ông quá lệ thuộc vào Flander rồi.”
Là cấp dưới đủ tư cách, khi mất đi người lãnh đạo, vẫn phải biết cách xử lý độc lập mọi việc. Dù là Cartel hay tổ chức “K”, đều đã quá lâu chìm trong ánh hào quang của giáo phụ.
Lâu dần, chỉ còn lại sức mạnh tứ chi. Mà khi mất đi Flander thì tức là mất đi “bộ não”, tất cả chỉ còn biết dùng sức mạnh thô để lao về phía trước.
---
Du Tưu dừng trước cửa phòng ngủ. Khi tất cả thành viên “K” đã lên lầu, cậu mới đẩy cửa bước vào.
Có lẽ tất cả người trong gia tộc Mạc Sâm đều là điên, nên dễ dàng chấp nhận việc Flander trở lại theo cách này như là lẽ đương nhiên.
Nhưng nếu Flander thật sự biến thành…
Thanh niên đứng bên mép giường, lông mi cụp xuống che đi cảm xúc trong mắt.
Gương mặt trắng mịn tinh xảo dưới ánh nắng hắt qua cửa sổ ánh lên sắc bạc mê người. Mái tóc dài rũ xuống vai khẽ lay động, như có ngón tay nào đó đang nhẹ nhàng đùa nghịch.
Phía sau, thành viên “K” đã bắt đầu lục soát khắp phòng.
Xem ra, ai cũng tin rằng Flander đang trốn trong căn phòng này.
Trốn trong nơi từng là tổ ấm tình yêu của họ.
“Ra ngoài đi.”
Khi chiếc gối trên giường bị lật tung, Du Tưu ngước mắt nhìn cô gái đang cầm nó.
“Tôi dựa vào cái gì…”
Người phụ nữ theo bản năng định phản bác, nhưng khi đối diện với ánh mắt đen sâu của thanh niên, cô lại nghẹn họng.
Đó là ánh mắt như thế nào vậy? Lạnh lẽo, u ám, tối tăm, lãnh đạm… tựa như ánh mắt của giáo phụ.
Sao có thể là ánh mắt của một “bình hoa giáo mẫu” chứ?! Cái này…
Không chỉ cô ta, những thành viên “K” khác cũng đều bị khí thế của cậu làm cho sững sờ. Mọi người im lặng liếc nhau, rồi lần lượt rút lui.
Khi cửa phòng ngủ đóng lại, Du Tưu cúi người, đầu ngón tay lướt trên mặt giường.
“Flander, anh đang ở đây đúng không?”
Giọng cậu rất nhỏ, mềm mại, như một con thú nhỏ đang nũng nịu mà mang theo chút yếu ớt đáng thương.
“Mọi người đều bắt nạt em… chẳng ai coi em là giáo mẫu cả.”
Rầm!
Tiếng nuốt khan đầy đè nén vang lên, người đàn ông chưa từng thấy dáng vẻ yếu mềm như vậy của cậu thì hoàn toàn không thể nhịn được nữa.
Hơi thở anh phả sát vào da, gần đến mức mặt đối mặt và dường như chỉ thiếu chút nữa là gọi lên:
“Tưu Tưu.”
Tưu Tưu, Tưu Tưu, bảo bối của anh… Anh yêu em biết bao…
“Flander, họ nói thi thể của anh tự chạy, có thật không? Anh chạy đi đâu vậy?”
Du Tưu vừa nói vừa bước dọc theo mép giường. Rồi không biết phát hiện được gì, cậu dừng lại.
Ngón tay chạm vào một điểm nhô lên như phím ấn ẩn dưới nệm, ánh mắt cậu khẽ động mà ấn nhẹ.
Chỉ thấy một khe hở nhỏ hé ra, rồi chậm rãi mở rộng.
Cuối cùng, lộ ra một thi thể mặt trắng nhợt đang mỉm cười.
Ngay lúc này, cái xác đó còn đang mở mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Bảo bối à, em tìm được anh rồi.”
---
Giải thích thêm:
Yểm là một dạng thi thể biến dị, tương tự cương thi trong văn hóa Á Đông. Nhưng vì đây là bối cảnh phương Tây nên không gọi cương thi, mà sẽ phát triển theo hướng “quỷ có thân thể vật lý tạm thời”. Hiện tại, Flander đang trong giai đoạn biến đổi từ người chết sang trạng thái bán quỷ, có năng lực quỷ nhưng chưa hoàn toàn mất thể xác. Khi cơ thể mục rữa, hắn sẽ thành hung thần lệ quỷ, tồn tại không có thực thể.
Quỷ — không chỗ không ở, thiên biến vạn hóa. Là tồn tại gần với “thần” nhất.