Kẽo kẹt ~
Là tiếng gió thổi khiến tấm ván cũ mục kêu lên. Âm thanh ấy vang giữa trang viên hoa lệ rộng lớn khiến người ta thấy rờn rợn, có chút bất thường.
Cửa sổ và cửa phòng đều đóng kín, thanh niên đang ngủ say, không biết đang mơ thấy gì mà giữa hai mày khẽ nhíu lại, nhìn mà khiến người ta không khỏi thương xót.
Thịch thịch thịch!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, ban đầu nhẹ nhàng rồi dần dần mạnh hơn, dồn dập hơn.
Du Tưu mở mắt, mượn ánh đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường nhìn về phía cánh cửa.
Thịch thịch thịch!
Âm thanh lại lần nữa vang lên, như thể muốn khẳng định cho cậu biết là đây không phải ảo giác.
“Ai đó?”
Du Tưu ngồi dậy, lên tiếng hỏi.
Nhưng bên ngoài không có ai trả lời. Cậu vừa định nằm xuống, chuẩn bị trở lại giấc ngủ thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới:
“Bảo bối à, cho anh vào với…”
Cái… gì?!
Sắc mặt Du Tưu lập tức cứng đờ, cậu sững người nhìn về phía cửa, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Bảo bối ơi, Tưu Tưu? Mau mở cửa đi, cho chồng vào ~”
Giọng nói mang theo từ tính dịu dàng, yêu mị như mê hoặc, đúng là giọng của Flander nhưng tên điên đó chẳng phải…
“Bảo bối ơi?”
Có lẽ vì bên trong mãi chưa mở cửa, thanh âm ngoài kia bắt đầu trở nên trầm thấp mà kéo dài, mang theo khí lạnh xuyên thấu màng tai như gió chui vào tận xương.
Du Tưu lấy lại tinh thần, bước xuống giường. Dù chân trần đạp lên thảm lông mềm mại, cậu vẫn cảm thấy một cơn lạnh âm ẩm quấn quanh mắt cá chân.
Tiến đến trước cửa, cậu thử hỏi:
“Flander?”
“Bảo bối ơi, Tưu Tưu, mở cửa cho anh mà.”
Giọng nói nghe như đang vỗ về, càng lúc càng dịu dàng, ngọt ngào đến phát lạnh như rót từng dòng mật đặc quánh vào tai.
Đầu ngón tay Du Tưu chạm lên then cửa, trong ánh mắt đen nhánh hiện lên thứ cảm xúc không rõ tên. Dưới tiếng gọi dịu êm kia, cậu đẩy cửa hé một khe mà nhìn ra hành lang ngoài.
Không có ai cả.
Là ảo giác… hay là…
Ngay lúc ấy, nơi khoé mắt bỗng cảm thấy ẩm ướt như có giọt nước mưa nhỏ xuống.
Du Tưu cụp mắt, giơ tay lau mặt, nhưng vừa mới đưa tay lên thì vành tai đã bị ai đó ngậm lấy, theo sau là một tiếng thì thầm quỷ dị sát bên tai:
“Bảo bối à, em là của anh.”
Cơ thể cậu cứng lại. Khi ánh mắt vừa chậm rãi nhìn về phía sau, đã bắt gặp khuôn mặt u ám kia đang nở nụ cười nhạt với mình ——
Flander!!!
“Du thiếu gia, ngài đã tỉnh chưa?”
Giọng quản gia Cartel từ ngoài phòng vọng vào, như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, khiến mọi thứ vỡ vụn thành bong bóng hư không.
Là mơ?
Du Tưu thở dốc, gương mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, nhàn nhạt ửng đỏ. Cậu ngồi yên một lúc rồi mới đứng dậy, ra mở cửa.
“Quản gia Cartel, có chuyện gì sao?”
“Du thiếu gia, tôi thấy ngài đã đặt vé máy bay về Z quốc sớm nhất… ngài đang định rời khỏi Tư Nhĩ Ma sao?”
“Dĩ nhiên. Tôi còn ở lại đây làm gì nữa?”
Du Tưu nhìn thẳng vào đôi mắt xám sâu của Cartel, khí thế không hề yếu đi.
“Du thiếu gia, e rằng ngài không thể rời đi.”
Cartel nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến. Là người từng đi theo giáo phụ bao năm, ông giống như chim ưng già đầy kinh nghiệm. Dù bề ngoài mang dáng vẻ ôn hòa của một quý ông trung niên, nhưng khi nghiêm mặt thì lại tỏa ra áp lực không ai dám coi thường.
Nhưng có lẽ là do ở cùng tên điên Flander quá lâu, nên Du Tưu giờ hoàn toàn miễn dịch với áp lực. Cậu thậm chí còn nhướng mày, vẻ hứng thú:
“Vì sao? Chẳng lẽ tôi cũng bị tính là một phần di sản của anh ta? Còn phải xem ai là người cuối cùng nắm được thế lực nhà Mạc Sâm mới được rời đi?”
“Không ai có thể phân chia tài sản của giáo phụ.”
Cartel lắc đầu.
“Du thiếu gia, ngài nên hiểu rõ tấm lòng của tiên sinh. Cả gia tộc Mạc Sâm đều là của ngài. Nếu ngài muốn trở về Z quốc, dĩ nhiên là được. Nhưng ít nhất… hãy đợi thêm một thời gian.”
“Phải đợi bao lâu? Một năm? Hai năm?”
Du Tưu mỉm cười nhạt, cậu tưởng Cartel sẽ đưa ra lý do nào đó hợp tình hợp lý để giữ chân mình, nhưng không ngờ lại nghe ông ta nói bằng giọng trầm nặng pha lẫn bất lực:
“Đợi khi tìm được thi thể của tiên sinh.”
…Cái gì?
Du Tưu nhíu mày nhìn ông ta, Cartel tiếp tục nói:
“Tối qua, thi thể của tiên sinh đã bò ra khỏi quan tài và rồi biến mất. Tất cả thiết bị giám sát trong trang viên đều không ghi lại được bất cứ hình ảnh nào.”
“Ý ông là... thi thể tự mình bò ra khỏi quan tài rồi chạy khắp nơi trong trang viên? Mà giám sát cũng không thấy gì?”
Du Tưu dừng lại một chút, hỏi tiếp:
“Vậy làm sao các người biết thi thể ấy tự mình rời đi?”
“…Bởi vì chúng tôi tận mắt nhìn thấy.”
Cartel hít một hơi sâu, như nhớ lại cảnh tượng đêm qua:
“Lúc bốn giờ sáng, tiên sinh bò ra khỏi quan tài rồi đi thẳng lên lầu. Chúng tôi đuổi theo nhưng tốc độ của tiên sinh quá nhanh, thoắt cái đã biến mất.”
“Lúc đó, động tĩnh rất lớn nhưng Du thiếu gia ngài lại không bị đánh thức. Tôi đã gõ cửa rất lâu mà không ai mở. Thậm chí sau đó, cánh cửa phòng còn không thể mở ra được… cho đến tận vừa nãy.”
“…Ông đang đùa tôi sao, quản gia Cartel?”
Lời ông nói khiến cả tam quan của một người bình thường cũng muốn tan vỡ. Du Tưu nắm chặt tay, khóe môi giật giật.
“Đừng nói với tôi tên đó giả chết để lừa tôi?”
“Du thiếu gia, ngài biết rõ vị trí của tiên sinh trong thế lực toàn M quốc rồi mà. Giờ tang lễ còn chưa xong mà thi thể lại mất tích. Nếu chuyện này lộ ra thì cả Tư Nhĩ Ma sẽ đại loạn. Mà ngài là người duy nhất có liên hệ trực tiếp, cũng sẽ không thể rời khỏi đây.”
“Chẳng lẽ nếu tôi ở lại, thì sẽ tìm được thi thể sao?”
Du Tưu lùi một bước, dựa lưng vào tường.
“Tôi chỉ là người bình thường, không phải đạo sĩ cũng chẳng phải vu sư.”
“Tiên sinh… sẽ tự tìm đến ngài.”
Lời này khiến Du Tưu khựng lại, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ nghi ngờ.
“Đây không phải cách hay.”
“Nhưng là cách hiệu quả nhất, và cũng là duy nhất.”
Cartel nói, rồi cúi đầu thêm:
“Xin lỗi, Du thiếu gia. Tôi sẽ thay ngài hủy vé bay ba ngày sau. Vì an toàn nên trước khi tìm thấy thi thể tiên sinh, mong ngài đừng rời khỏi trang viên.”
…
Lại là như vậy.
Quản gia rời đi, Du Tưu đứng một mình trước cửa.
Bên ngoài thì lễ độ, bên trong chẳng ai thật lòng xem cậu ra gì.
Nếu đã chết rồi, thì cứ ngoan ngoãn nằm trong hòm đi không được sao?
“Đồ chó má. Chết rồi còn muốn làm trò.”
Du Tưu nghiến răng mắng một câu, rồi quay lại mép giường ngồi xuống. Im lặng một lúc, ký ức về giấc mơ lại hiện về.
Hay đó không phải mơ?
Nếu đúng là tên đó… nếu thật sự đã biến thành thi thể mà vẫn giữ ý thức, vậy thì anh ta sẽ tìm đến mình. Mà nếu đã tìm… tại sao chưa thấy? Hay anh ta đang trốn?
Nếu trốn, thì sẽ trốn ở…
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Du Tưu cảm thấy dưới gầm giường thoảng qua một luồng lạnh lẽo.
Cậu hơi do dự rồi cúi người, tay lần mò mép giường rồi chậm rãi luồn vào bên dưới. Tiếng thở cũng theo bản năng mà nhẹ lại…