“Ngoài ra, tôi còn cần một số khăn choàng và áo khoác làm từ len cừu. Khăn choàng hai đồng vàng một chiếc, áo khoác bảy đồng vàng một chiếc.”

“Khăn choàng cứ làm trước hai mươi chiếc, áo khoác cũng làm mười cái.”

Barton nhanh chóng đếm ngón tay nhẩm tính giá cả: một thước vải cần đến mười lăm cân lông cừu, năm mươi thước là gần tám trăm cân. Giá lông cừu thì rẻ, tám trăm cân cũng chỉ đáng khoảng năm mươi đồng bạc.

Một chiếc áo len mười đồng bạc, mỗi ngày một chiếc, ba năm là tròn một trăm đồng vàng. Cộng thêm số khăn choàng và áo khoác, tổng cộng cũng đã hơn hai trăm đồng vàng.

Trừ đi chi phí, ông ta vẫn có thể lãi ròng hai trăm đồng vàng, tức hai triệu đồng đồng. Hai triệu!

Hai triệu đồng đồng đủ để ông ta mua bốn căn biệt thự có vườn tại Vương thành Kolens rồi!

Barton tính đến mức tim đập thình thịch, phải biết rằng cửa tiệm của ông hiện tại cả năm chỉ lãi được vỏn vẹn hai mươi đồng vàng, còn tiền công một ngày cho thợ cũng chỉ bảy mươi đồng đồng.

Đây quả thực là một con số khổng lồ, một thương vụ có thể kiếm được khoản lợi nhuận bằng mười năm làm ăn!

Hơi thở của Barton trở nên dồn dập, ông gần như không tin vào tai mình nữa.

“La Vi tiểu thư, lời cô nói là thật chứ? Thật sự sẽ trả cho chúng tôi theo mức giá này sao?”

Nếu giá thành cao như vậy, dù công thức của cô có tệ hại đến đâu, ông ta cũng có thể xoay xở để làm ra sản phẩm. 

“Tôi xưa nay nói một là một,” La Vi ngả người ra sau tựa lưng, “nhưng tôi còn hai điều kiện.”

“Cô cứ nói, cô cứ nói.” Giờ đây, Barton nhìn La Vi chẳng khác nào nhìn thấy Thần Tài trên trời giáng thế, mà lời Thần Tài ban ra, đương nhiên phải lắng nghe cho thật kỹ.

“Thứ nhất, ông phải tuyệt đối tuân theo công thức tôi cung cấp để xử lý lông cừu. Nếu không làm được điều này, thì chúng ta chấm dứt hợp tác.”

“Thứ hai, mức giá tôi đưa ra là giá mua đứt. Những chiếc áo len được sản xuất chỉ được phép bán cho một mình tôi. Ông không được phép bán ra ngoài, cũng không được tiết lộ công thức của tôi, kể cả khi sau này tôi rời khỏi Sheria.”

Hễ bước vào bàn đàm phán, La Vi liền toát ra khí thế kinh người, mang theo một áp lực mạnh mẽ khiến người khác khó lòng thở nổi. Ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi dao trong mắt cô khiến Barton cũng phải nghẹn lời.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Barton lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ quả nhiên là quý tộc, khí thế tỏa ra từ khắp người, chỉ nhìn một cái mà ông đã muốn quỳ xuống.

Những yêu cầu của La Vi, dĩ nhiên ông hoàn toàn hiểu rõ.

Công thức là của vị tiểu thư quý tộc này, tiền cũng do nàng bỏ ra, còn ông chẳng qua chỉ là thợ may riêng tạm thời, làm quần áo cho nàng trong một khoảng thời gian mà thôi.

Quý tộc mà, từ trước đến nay, những thứ tốt đẹp nhất luôn chỉ để dành cho riêng họ dùng.

“Tốt, nếu ngài Harkins đã đồng ý dứt khoát như vậy, thì tôi yên tâm giao công thức lại cho ông rồi,” La Vi mỉm cười nhã nhặn. “Ông là cha của Balk, tôi tin vào nhân cách của ông.”

Barton liếc nhìn Balk, trao cho cậu một ánh mắt đầy ý tán thưởng  “Làm tốt lắm.”

Balk lập tức ưỡn thẳng lưng, đầy kiêu hãnh!

Tuy vậy, cậu khẽ gãi gáy, thầm nghĩ: hôm nay mới là lần đầu tiên gặp La Vi tiểu thư, vậy mà cô ấy đã tin tưởng cậu đến thế sao?

La Vi lấy ra cuộn da cừu đã chép lại cẩn thận, trao cho Barton: “Nếu có chỗ nào không hiểu, ông có thể hỏi tôi ngay bây giờ.”

“Đợi đến khi ông xác nhận có thể dệt được loại vải tôi yêu cầu, chúng ta sẽ soạn thảo hợp đồng và tôi sẽ thanh toán tiền đặt cọc.”

Balk mở cuộn da cừu ra, nín thở chăm chú nhìn vào.

Trên cuộn da cừu không chỉ có phần thuyết minh bằng chữ, mà các bước quan trọng còn được minh họa bằng hình vẽ. Nhìn lướt qua đã thấy rõ ràng sinh động, rất dễ hiểu.

Cuộn công thức này trải dài kín cả ba tờ da cừu.

Tờ đầu tiên ghi chép về quy trình xử lý nguyên liệu lông cừu, cách dùng các công đoạn phức tạp để khiến lông trở nên mềm mại và trắng sạch. Những dung môi khử nhờn và phương pháp tẩy rửa được nhắc tới bên trong đều là những thứ ông chưa từng nghe thấy bao giờ.

Tờ thứ hai trình bày khái quát kỹ thuật rút sợi từ lông cừu, thậm chí có thể se sợi len mảnh đến mức mịn như tơ. Những dụng cụ được đề cập trong đó, ông cũng chưa từng thấy bao giờ.

Tờ thứ ba ghi lại một số kỹ thuật dệt máy, có thể dệt ra các loại vải với độ dày khác nhau cùng muôn hình vạn trạng hoa văn.

Đây đâu chỉ là một công thức bí truyền, rõ ràng là cả một quyển bí kíp dệt may hoàn chỉnh!

Chỉ cần tùy tiện chọn ra một công đoạn trong đó thôi, cũng đủ để họ kiếm bộn tiền, đúng là một bí kíp quý giá vô giá!

Barton nhìn La Vi đầy xúc động, như thể vừa bị chiếc bánh từ trên trời rơi trúng đầu đến choáng váng, nói năng lắp bắp: “Những… những công thức quý giá thế này thật sự để tôi xem sao? Chuyện này… thật sự khó tin quá! Cô không sợ tôi đánh cắp chúng à?”

La Vi nghiêng người tựa vào ghế, tay chống cằm, vẻ mặt thờ ơ như chẳng mấy hứng thú: “Với tôi, cũng chỉ là mấy tờ giấy mà thôi.”

“Huống hồ, thứ ghi trên đó cũng chỉ là vài điều đơn giản. Dù thật sự có bị mất, với tôi cũng chẳng tổn thất gì đáng kể.”

“Ngài Harkins, ông là một thương nhân, tôi tin ông hiểu rõ điều gì mới thực sự đem lại lợi ích lớn nhất.”

Barton gật đầu mạnh mẽ: “Xin cô yên tâm, cửa tiệm Harkins tuyệt đối sẽ không khiến cô thất vọng.”

La Vi mỉm cười thân thiện: “Ông Harkins là người đáng để gửi gắm.”

Cô chỉnh lại tà váy rồi đứng dậy: “Cũng không còn sớm nữa, đợi khi nào ông làm xong vải mẫu , hãy liên lạc lại với tôi.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ hoàn thành trong thời gian nhanh nhất có thể.” Barton vội vàng đứng dậy theo, tiễn họ xuống lầu.

“Cha, sao La Vi tiểu thư lại muốn chúng ta làm quần áo cho cô ấy nhỉ?”

Balk thắc mắc: “Cô ấy bảo người hầu trong nhà mang đến trực tiếp chẳng phải tiện hơn sao?”

“Con biết gì chứ,” Barton quở trách, “một người cao quý như La Vi tiểu thư sao có thể dùng thứ vải tồn kho chất đống được?”

“Cô ấy thay một bộ quần áo mỗi ngày, chẳng lẽ bắt người hầu trong nhà đến đưa đồ mỗi ngày sao?”

"Nếu lãnh thổ của cô ấy cách đây hàng ngàn dặm thì sao? Cần bao nhiêu nhân lực và tài nguyên để giao quần áo?"

“Người ta tuy xuất thân quý tộc, nhưng đâu phải kẻ ngốc.”

Balk bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Thấy con trai ủ rũ, Barton lại không nỡ, khẽ thở dài: “Con trai của ta, con phải hiểu, chúng ta là thương nhân.”

“Bất kể cô ấy tiếp cận chúng ta vì mục đích gì, chỉ cần mang lại lợi ích, thì chúng ta đều nên nên tôn trọng cô ấy.”

Balk ngẩng đầu lên: “Con hiểu rồi, thưa cha. Tôn trọng cô ấy nghĩa là không được nghi ngờ quyết định của cô ấy. Cô ấy là vị khách cao quý nhất của chúng ta!”

Barton xoa đầu cậu: “Không phải khách, mà là quý nhân.”

Những công thức đó, dù không thể sao chép, chỉ cần nhìn qua một lần cũng đã thu được lợi ích vô cùng.

Balk khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
“Phải rồi, cô Charlie đó có phải là bạn cùng lớp của con không?”

“Vâng, chúng con học cùng một lớp.”

“Con nên cảm ơn cô ấy tử tế, bình thường cũng nên tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn một chút. Đầu óc cô ấy linh hoạt hơn con đấy.”
Ánh mắt Barton ánh lên vẻ toan tính.

Balk đồng tình nói: “Winnie đúng là thông minh hơn con thật, thành tích của cô ấy còn nằm trong top mười toàn khối đấy!”

Barton lắc đầu, quay người trở lại nghiên cứu bản công thức.
Đêm đến, trăng tròn lơ lửng trên cao.

La Vi nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt được.

Cô đã giao kỹ thuật dệt len đi rồi. Tuy trong thời gian ngắn chưa thể chế tạo được máy móc cải tiến, nhưng vải mẫu từ lông cừu thì vẫn có thể dùng công cụ và nhân lực hiện có để làm ra được.

Nếu cửa tiệm Harkins làm gấp cả đêm, thì trong vòng ba ngày là có thể dệt được một mảnh vải thô to cỡ lòng bàn tay vừa kịp trước buổi học cưỡi ngựa một ngày.

Nhưng cô không chắc đối phương có đi đúng hướng như mình dự tính hay không. Nếu sau khi nhìn thấy chất lượng của tấm vải mẫu mà Barton vẫn không động lòng, thì vở kịch này của cô e là khó mà diễn tiếp được.

Chưa nói đến chuyện cô không có nổi một đồng trong khoản đặt cọc một trăm đồng vàng, cho dù có đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không định bỏ ra.

Cô đến là để kiếm tiền, chứ không phải để tiêu tiền.
Mọi chuyện giờ phụ thuộc vào việc Barton có biết điều hay không.

Trong đầu La Vi lướt qua từng cảnh trong ngày hôm nay, câu trả lời trong lớp Ma Văn, cuộc trò chuyện với Athena, gặp gỡ Winnie và Balk, rồi thương lượng làm ăn với thương nhân vải vóc Barton...

Cô chợt nhận ra mình đã mắc một sai lầm, đó là thái độ đối nhân xử thế hôm nay của cô… quá đỗi kiêu ngạo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play