Nếu không có hậu thuẫn vững chắc và con bài bảo toàn tính mạng để chống lưng cho sự kiêu ngạo, thì tốt nhất là nên đóng vai một vị thánh mẫu đầy lòng nhân ái.
Như vậy còn có thể che giấu phần khí thế mà cô còn thiếu, ngụy trang nó thành điểm yếu trong tính cách.
Hơn nữa, tầng lớp quý tộc luôn có vòng tròn riêng của họ. Một khi cô cố chen chân vào, sẽ nhanh chóng bị bại lộ. Muốn gây dựng thế lực, cô chỉ có thể tìm đến dân thường.
Vì vậy, tính cách của cô nhất định phải được dân thường yêu mến, phải thân thiện với họ, giành lấy sự ủng hộ từ họ.
Kẻ cô độc không phải là quý tộc, chỉ khi có người ủng hộ, cô mới thật sự giống một quý tộc đích thực.
Dĩ nhiên, muốn giả làm quý tộc không chỉ cần sự ủng hộ, mà còn cần rất nhiều thứ khác nữa.
Chẳng hạn như tiền bạc, lãnh địa, tri thức và lễ nghi.
Giới quý tộc là gia đình có tước hiệu cha truyền con nối hoặc dòng máu hoàng gia. Họ đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ và nền tảng gia tộc vững chắc qua kế thừa qua nhiều thế hệ.
Vì vậy, cô còn phải làm cho mình trở nên giàu có kiếm thật nhiều tiền, mua thêm nhà cửa và đất đai, thì mới có thể duy trì những chi tiêu xa hoa hằng ngày xứng với thân phận một quý tộc.
Tiếp đó, cô còn phải mở mang tri thức, hiểu rõ văn hóa nơi đây, tốt nhất là có thể ghi nhớ toàn bộ sách trong thư viện vào đầu mình, và đạt hạng nhất trong tất cả các môn học.
Cuối cùng là lễ nghi.
Điều này thì đơn giản, cô có thể tham khảo nghi lễ của Trung Hoa cổ đại, biết đâu lại trông còn giống quý tộc hơn cả đám quý tộc kia.
Tóm lại, hình tượng cô xây dựng chính là một tiểu thư quý tộc khiêm tốn, bí ẩn và ôn hòa.
Dưới ánh trăng, La Vi ngồi dậy, khắc lên đầu giường tám chữ: Nhân từ khoan dung, ôn hòa thuần thiện.
Nhân từ nhưng không nhu nhược, thuần thiện nhưng không ngờ nghệch.
Mỗi sáng trước khi rời giường đều phải đọc một lần, luôn ghi nhớ vai diễn của chính mình.
Ngoài cửa sổ, một con quạ mắt đỏ lặng lẽ dõi theo, thu trọn từng động tác khắc chữ của cô vào trong tầm mắt.
Một lúc sau, nó vỗ cánh bay đi, hướng về phía bên kia của học viện.
“Chad, anh đã từng thấy ký hiệu này bao giờ chưa?”
Dưới ánh nến, chàng thiếu niên khôi ngô vẽ lại tám ký hiệu mà con quạ đã nhìn thấy lên tờ giấy da, vẻ mặt lộ rõ nét hoang mang.
Chàng trai tên Chad lắc đầu: “Thần chưa từng thấy bao giờ, điện hạ, nhưng trông nó có vẻ giống một loại văn tự nào đó.”
“Văn tự ư?” Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ u tối. “Chẳng lẽ vị hoàng tỷ của ta thật sự đã tìm được một Vu nữ?”
Chad lập tức cúi đầu thật thấp.
“Anh nghĩ cách đi, đêm nay phải giết ả cho ta,” trong mắt thiếu niên ánh lên sát ý lạnh lùng. “Nhớ kỹ, phải ngụy trang thành một vụ tai nạn.”
“Tuân lệnh.”
Nửa đêm, La Vi bỗng giật mình tỉnh giấc.
Cô mơ thấy một con nhện độc bò từ trong chăn lên mặt mình, rồi cắn cô một cái.
Cảm giác trong mơ quá đỗi chân thực khiến cô hoảng hốt bật dậy. Nào ngờ vừa ngồi lên, cô thực sự trông thấy một con nhện to lông lá đang bò trên chăn.
La Vi giật mình, từ từ dán chặt ánh mắt vào con nhện lớn.
Con nhện khẽ nhấc đôi chân đầy lông gai, hai con mắt tròn xoe, đen láy và lạnh lẽo tựa thủy tinh dường như cũng đang chăm chăm nhìn lại cô.
“Thật là đáng yêu quá!”
Sau vài giây chăm chú quan sát, La Vi rốt cuộc không kìm được nữa.
Cô vội xoay người lấy một chiếc cốc, nhẹ nhàng úp con nhện lại.
Sinh vật nhỏ đáng yêu thế này, nhất định phải nuôi cho thật tốt.
...
Hôm sau, trong tiết học Ma Chú.
Vì ôm ấp khát vọng trở thành pháp sư, các học sinh cấp sơ cấp đã có mặt từ rất sớm, sôi nổi thảo luận đủ loại phép thuật trong lớp học.
Phòng học của lớp Ma Chú vừa rộng vừa trống trải, diện tích lớn gấp đôi lớp Ma Văn, trông chẳng khác nào một gian phòng cầu nguyện.
Nửa đầu phòng học được sắp xếp bàn ghế chỉnh tề, còn nửa sau thì bỏ trống, không rõ dùng để làm gì.
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông từ tháp đồng hồ vang lên. Đúng lúc đó, một phụ nữ xinh đẹp với vóc dáng đẫy đà và vẻ mặt lạnh lùng bước vào lớp theo từng nhịp chuông.
Dưới cánh tay bà là một bó cành cây, trên tay ôm một quyển sách bìa bạc dày cộm như một khối gạch. Khí chất nghiêm khắc, không chút nụ cười khiến người ta vừa nhìn đã thấy e dè.
Lũ học trò trong lớp lập tức im bặt, căng thẳng dõi theo từng cử động của bà.
Người phụ nữ đặt quyển sách bạc xuống bàn đánh "rầm" một tiếng, ánh mắt sắc như dao quét qua khắp căn phòng.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phụ trách dạy các ngươi ma chú ngữ. Các ngươi có thể gọi ta là ‘Giáo mẫu’ hoặc ‘Giáo sư’, gọi thế nào tùy ý.”
“Quên mất, ta tên là Udullah Moses.”
Giới thiệu xong, bà liền ném bó cành cây xuống cho đám học sinh phía dưới.
“Mỗi người một cây đũa phép, chuyền xuống dưới.”
Đám học sinh nhanh nhẹn chuyền tay nhau số đũa phép, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong đợi.
Giáo sư Moses liếc nhìn bọn họ một cái: “Đây là đũa phép làm từ Ma Linh Mộc, sẽ là vũ khí pháp thuật của các em trong năm học đầu tiên.”
“Wow, là Ma Linh Mộc thật sao!”
“Trời ơi, thật sự là Ma Linh Mộc à?”
Cả lớp đồng loạt trầm trồ, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ phấn khích.
Ma Linh Mộc ư?
La Vi tò mò quan sát nhánh gỗ màu đen trong tay. Lá đã bị gỡ bỏ, thân cành trơ trụi như một sợi dây thép mảnh, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.
Chẳng phải chỉ là một cành cây bình thường thôi sao?
Cô thậm chí còn ngờ rằng Giáo sư Moses vừa tiện tay nhặt nó từ vườn về, rồi đặt cho một cái tên nghe thật hoa mỹ.
“Được rồi, tất cả im lặng.”
Lớp học lập tức trở lại vẻ trật tự vốn có.
Giáo sư Moses cực kỳ không ưa tiếng ồn hỗn tạp. Bà mở quyển sách ma thuật bìa bạc ra, trầm giọng nói:
“Hôm nay tôi sẽ dạy các em câu chú đầu tiên trong bộ Hỏa Long Thuật — Hỏa Diễm Chú.”
“Nghe cho kỹ, tôi đọc một câu, các em lặp lại một câu.”
Bà cất giọng, thốt ra một chuỗi âm tiết với nhịp điệu kỳ lạ:
"Aro Luo Vasilixi..."
Đám học sinh lập tức đồng thanh lặp lại: "Aroroa..."
"Solofa Lahashi..."
"Solofa..."
…
“Rất tốt.” Sau nửa giờ giảng dạy, Giáo sư Moses hài lòng gật đầu. “Bây giờ, hãy cầm đũa phép lên, lui ra phía sau lớp học xếp thành vòng tròn, bắt đầu luyện tập ma chú.”
“Ai là người đầu tiên phóng ra được lửa, người đó sẽ được tan học trước.”
“Những người có thể vào được ngôi trường này đều là những đứa trẻ có năng khiếu pháp thuật. Tôi tin rằng các em đều có thể làm được.”
Chỉ đôi ba câu nói, mà cả đám học sinh như được tiếp thêm sinh lực, ai nấy đều phấn khích đến đỏ bừng cả mặt.
La Vi bị ép phải cùng bọn họ xếp thành một vòng tròn lớn. Nhìn đám bạn hăng hái niệm chú như thể đang ra chiến trường, cô chỉ thấy da đầu tê rần.
Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ.
Âm thanh niệm chú xung quanh mỗi lúc một lớn, mỗi lần đọc lại còn phải vung mạnh nhánh cây một cái. La Vi cảm thấy mình từ năm tám tuổi đến giờ chưa từng làm điều gì “trẻ trâu” đến mức này.
Nhưng ai nấy đều đang chăm chú niệm chú, nếu cô không làm theo thì lại lạc lõng.
La Vi đành miễn cưỡng giơ cây gậy lên, cắn răng nhập hội, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm những âm thanh vô nghĩa theo họ.
Niệm gần một tiếng đồng hồ, cổ họng cô khô rát đến mức như sắp bốc khói.
Âm thanh xung quanh cũng dần chuyển từ cao vút đầy khí thế sang khàn đặc, nghẹn ngào; vẻ hưng phấn trên gương mặt mọi người cũng từ từ tắt lịm.
La Vi vô cùng hoài nghi, nếu cả bọn đều không phóng ra được ngọn lửa, chẳng lẽ sẽ phải đứng đây niệm chú suốt cả ngày?
Ban đầu cô còn ôm hy vọng rằng thế giới này biết đâu thật sự tồn tại phép thuật, nhưng đến giờ thì ảo tưởng ấy đã hoàn toàn tan vỡ.
Đôi chân đứng quá lâu đã bắt đầu tê cứng, La Vi liếc mắt quan sát xung quanh, rồi lặng lẽ bắt đầu cử động đôi chân để thư giãn.
Để tiết kiệm sức, cô cầm cây gậy nhỏ, hòa vào đám đông với vẻ mặt vô cảm, miệng chỉ mấp máy mà chẳng phát ra âm thanh nào.
Chỉ là cô không nhận ra, Giáo sư Moses đã rời khỏi bục giảng và đang tiến đến ngay phía sau lưng mình.
Vì sao bà lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ miệng học sinh này?
Giáo sư Moses khẽ nhíu mày, tiến thêm một bước về phía cô.
La Vi liếc thấy bóng bà tiến lại thì giật mình hoảng hốt, vội vàng giơ cao cây gậy lên, lắp bắp niệm chú với tốc độ chóng mặt.
"Aloro..."
Vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Giáo sư Moses dần dịu lại, bà cảm nhận được một luồng dao động ma lực yếu ớt.
Đứa trẻ này… sắp thành công rồi.
“Vù” một tiếng, một luồng lửa sáng rực lóe lên, thắp bừng không khí.
Tiếng hét kinh hãi lập tức vang lên khắp bốn phía.
La Vi giật mình ngẩng đầu nhìn, tiếc là luồng lửa tắt quá nhanh, trong không khí chỉ còn lơ lửng một làn khói trắng mỏng manh.
Vừa rồi… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cây đũa phép của cô… đang bốc khói sao?
“Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
Giáo sư Moses khẽ lắc đầu, rút từ tay áo ra một cây đũa phép bằng bạc chạm trổ tinh xảo, rồi bước vào giữa vòng tròn các học sinh đang đứng.
“Nhìn cho kỹ tôi chỉ làm mẫu một lần.”
Bà giơ cao cây đũa phép to cỡ ngón cái, ánh mắt trở nên sắc bén, đầy tập trung:
“Hỏa Diễm Thuật!”
Một khối cầu lửa to bằng quả bóng rổ bùng cháy dữ dội, lơ lửng giữa không trung, cách ba mét vẫn cảm nhận rõ hơi nóng hừng hực tỏa ra từ nó.
Đôi mắt La Vi chậm rãi mở to, cả người như bị sét đánh ngang tai — “Ầm” một tiếng, thế giới quan của cô vỡ vụn.
Thế giới này… thật sự có ma pháp!