“Dĩ nhiên là khó rồi! Phải nằm trong top mười toàn khóa mới được miễn toàn bộ học phí, còn nếu chỉ vào top hai mươi thì chỉ được miễn một nửa thôi.”

Winnie siết chặt nắm tay, kiên định nói:

“Tôi nhất định phải đạt thành tích thật tốt! Trong ba hạng đầu còn có học bổng giá trị rất cao nữa đấy!”

Hàng mi La Vi khẽ rung, cả khối có hơn hai trăm người, muốn lọt vào top mười… đúng là không dễ chút nào.

Nhưng nghĩ đến mức học phí đắt đỏ, La Vi cảm thấy… cố gắng một chút cũng không phải là không thể.

Học viện Sheria tổng cộng giảng dạy bảy môn học: Dược tề học, Ma văn học, Thần chú ngữ, Thuật luyện kim, Chiêm tinh học, Kiếm thuật và Kỵ thuật, mỗi ngày chỉ học một môn.

Cô đã từng học qua Dược tề học và Ma văn học độ khó không cao lắm.

Hơn nữa, sau khi chứng kiến tính khoa học của môn Ma văn học, La Vi đã bắt đầu tự động "phiên dịch" tên các môn học trong đầu theo cách hiểu của mình.

Dược tề học chính là môn sinh học, Ma văn học tương đương với toán học, còn Ma chú ngữ hẳn là một dạng ngoại ngữ.
Thuật luyện kim thì rõ ràng là hóa học.

Chiêm tinh học, thực chất là thiên văn học cổ đại, vậy nên xếp vào môn vật lý.

Hai môn cuối cùng: Kiếm thuật chính là thể dục, còn Kỵ thuật thì chẳng khác nào học lái xe, chỉ là không lái ô tô, mà cưỡi ngựa, và trường cũng chẳng phát bằng lái.

Toán, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, sinh học và giáo dục thể chất, ngôi trường này thiên về khoa học rất nhiều, và có thể thấy đây là một trường khoa học.

Nhưng cũng tốt thôi, kiếp trước cô vốn là học sinh khối tự nhiên, trừ Kiếm thuật và Kỵ thuật ra, mấy môn còn lại muốn đạt điểm cao thì không khó.

Chỉ có điều, nếu muốn thực hiện được kế hoạch ấy, cô phải nhanh chóng bán được công thức dệt len lông cừu.

Sau khi bán được, việc đầu tiên là mua một con ngựa tốt, bất kể là để che giấu thân phận thật, hay để giành điểm cao trong môn Kỵ thuật, đều cần thiết như nhau.

“Winnie, cậu có biết thương hội dệt len lớn nhất ở Sheria là nhà nào không?”

...

Học viện Ma pháp Sheria được đặt theo tên thành Sheria, thủ phủ của Công quốc Lenkos

Thành Sheria nằm ở vùng đông nam của lục địa Tây Nguyên, khí hậu ấm áp ẩm ướt, địa hình bằng phẳng rộng rãi, thương nghiệp khá phát triển.

“Phía bắc là nhà thờ, trên núi phía tây là lâu đài của thành chủ Sheria, chính giữa là quảng trường Sheria, còn phía nam chính là khu chợ của chúng ta đó!”

“Cô đừng coi thường mấy con phố này nhé,” Winnie hào hứng nói,

“Mỗi ngày đều có thương nhân từ khắp nơi đổ về trao đổi hàng hóa, từ nam chí bắc, trên trời dưới biển, chỉ có thứ cô không muốn mua, chứ chẳng có thứ gì là không thể mua được!”

“Đó, hai cửa tiệm sát nhau đằng trước chính là cửa hàng vải của nhà tớ đấy!” Winnie vui vẻ chỉ tay, “Một nửa số vải trong đó là len cashmere hẳn hoi nhé!”

“Dù nhà tớ không phải là thương hội dệt len lớn nhất ở Sheria, nhưng cũng chẳng thua kém là bao đâu! Hơn nữa vải len của nhà tớ giá cả phải chăng, buôn bán thật thà, không chèn ép ai cả!”

Winnie là bạn cùng lớp với Balk Harkins  con trai của Barton Harkins, thương nhân đứng thứ hai về dệt len ở Sheria. Trên đường đi, Balk lải nhải không ngừng:

Cậu là một thiếu niên hoạt bát, cởi mở, trên gương mặt lấm tấm vài nốt tàn nhang đối xứng. Mỗi khi cười, lại để lộ hai chiếc răng cửa to nổi bật.

Tuy Balk cũng xuất thân dân thường, nhưng gia đình làm nghề buôn bán đã nhiều đời, khá giả hơn người. Trang phục và dáng vẻ của cậu ta trông chỉnh tề, bảnh bao hơn Winnie không ít.

Khi La Vi hỏi Winnie về các thương nhân dệt len ở Sheria, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Balk, và lập tức giới thiệu cậu cho La Vi.

La Vi đang rất cần tiền, nên thực ra việc có phải là thương nhân dệt len lớn nhất hay không cũng chẳng quan trọng đối với cô.

Cô đi thẳng vào vấn đề, nói với Balk rằng mình đang nắm giữ một công thức bí mật về kỹ nghệ dệt len, và muốn hợp tác làm ăn với cậu ta.

Vốn rất thạo đàm phán, La Vi còn nói thẳng với Balk rằng nếu cậu không có ý định làm vụ làm ăn này, thì cô sẽ đi tìm thương nhân khác trong thành.

Balk nghe xong thì cuống cả lên. Cậu vốn quyết chí phát dương quang đại sản nghiệp gia tộc, nỗ lực trở thành thương nhân số một Sheria, sao có thể để một vụ làm ăn tự tìm đến cửa rồi lại để tuột khỏi tay chứ?

Cậu lập tức gửi tin báo cho cha, mời La Vi và Winnie đến cửa tiệm của gia đình để bàn bạc kỹ hơn về chuyện hợp tác.

Chuyện lớn như vậy, cậu đâu thể tự mình quyết định được.

Barton Harkins đã chờ sẵn trong tiệm. Tuy ông không mấy tin rằng một tiểu thư quý tộc lại có thể nắm giữ công thức bí mật nào thực sự hữu dụng, nhưng dù sao cũng là người do con trai mình mời đến, ông vẫn sẵn lòng gặp mặt một lần.

Hơn nữa, cô lại là một tiểu thư quý tộc! 

Nếu Balk có thể giành được tình bạn của tiểu thư quý tộc, hoặc nếu cậu ta táo bạo hơn một chút, chiếm được trái tim của cô ấy, thì gia đình họ từ nay sẽ bước vào tầng lớp thượng lưu rồi!

Barton kích động đi đi lại lại trong cửa tiệm. Ông đã tốn bao nhiêu công sức để đưa con trai mình vào học tại học viện ma pháp Sheria, chẳng phải vì muốn cậu ta kết giao với những người quý tộc sao?

Một năm rồi, suốt một năm trời, cuối cùng con trai ông cũng có thể mời được một tiểu thư quý tộc đến nhà làm khách.

Barton gần như không kìm được cảm xúc, nước mắt ứa ra.

“Cha ơi!”

Ngoài cửa, tiếng Balk vang lên vui mừng.

Barton vội vã ra cửa để chào đón vị tiểu thư quý tộc.

Trong tầm mắt ông, con trai mình đứng nghiêng người dẫn đường phía trước, phía sau là hai thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Trong đó có một cô gái đặc biệt nổi bật. Cô có mái tóc đen nhánh và đôi mắt sâu đen, làn da trắng mịn như ngọc, chiếc cổ dài duyên dáng nâng đỡ một khuôn mặt xinh đẹp, giống như một con thiên nga trắng cao quý!

Các đường nét trên khuôn mặt cô thật tinh xảo, vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc, thân hình thanh thoát, sống lưng thẳng tắp, ngay cả từng bước đi cũng mang một nhịp điệu đặc biệt.

Barton nhìn xuống chân cô, mới nhận ra rằng cô nhẹ nhàng nhấc vạt váy thêu chỉ vàng lên, đi nhón chân trên những viên đá lát đường ẩm ướt.

Không sai, cô gái này chắc chắn chính là tiểu thư quý tộc mà con trai ông đã nói đến!

Chỉ có nữ quyến của gia đình quý tộc mới đi giày cao gót, nhón chân như vậy khi ra ngoài.

Barton nhiệt tình tiến lên đón tiếp:
“Xin mời vào, xin mời vào! Tiểu thư quý giá, xin hỏi người tên gọi là gì?”

La Vi trên mặt nở một nụ cười nhẹ:

“Chào ngài Harkins, tôi tên là La Vi.”

Cô nâng vạt váy, bước lên những bậc thềm sạch sẽ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khắp các con phố đều đầy phân không ai dọn dẹp, lại còn có người hất nước ra ngoài, mỗi bước đi đều khiến cô suýt nôn vì phải dẫm lên vũng bùn lầy.

Barton rất tinh ý mời La Vi lên lầu, đồng thời dặn dò người làm trong tiệm mau chóng đốt hương và dâng lên hoa quả tươi ngon nhất.

Vừa rồi tiểu thư quý tộc kia đưa tay che mũi, chắc hẳn là thấy mùi bên dưới khó chịu.

Chẳng mấy chốc, mấy người họ an vị trong phòng khách trên lầu hai, bắt đầu cuộc thương thảo trong bầu không khí thân thiện.

“Thưa cô La Vi, nghe Balk nói rằng cô đang nắm giữ một công thức bí truyền liên quan đến kỹ thuật dệt len?”

Tuy tiểu thư quý tộc chưa từng tiết lộ họ, nhưng Barton cũng không dám gọi thẳng tên nàng, mà lúng túng gọi là “ La Vi tiểu thư”. 

Bên trên La Vi có giới thiệu họ tên nhưng vì tên cô trong thế giới này bị kỳ lạ ấy, nên ông Barton không nghĩ đó là cả họ và tên.

“Đúng vậy, đây là bí quyết gia truyền của gia tộc tôi, vốn dĩ không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng, vải len ở Sheria thật sự quá thô ráp và nặng nề, khiến tôi mặc vào là thấy khó chịu khắp người.”

La Vi khẽ chạm vào cổ mình, như thể vừa bị cổ áo len cọ vào gây ngứa, chau mày than phiền.

“Vâng, vâng, vải len của chúng tôi quả thực có phần thô ráp,” Barton nở nụ cười lấy lòng, song trong lòng lại thầm không cho là đúng.

Vải dệt từ lông cừu vốn dĩ đã dày và gây ngứa, làm gì có quý tộc nào lại mặc nó sát bên trong cơ thể chứ?

Chẳng lẽ vị tiểu thư này cố tình đến đây để bắt bẻ?

“Vì vậy, tôi muốn bàn với ông một vụ làm ăn.” Sau khi than phiền xong, La Vi đi thẳng vào vấn đề. “Ông hãy dùng công thức tôi cung cấp để dệt ra loại vải len khiến tôi hài lòng, rồi may thành trang phục cho tôi. Tôi sẽ trả cho ông một khoản thù lao hậu hĩnh.”

“Chuyện này…” Barton ngập ngừng, “tiểu thư cần bao nhiêu vải len?”

Nếu chỉ mở một dây chuyền sản xuất riêng cho mình nàng, thì thương vụ này e là không đáng để đầu tư.

“Nếu mỗi ngày một chiếc áo len, thì chắc cần khoảng năm mươi thước vải!”

“Một thước là…”

“Bốn mươi thước, cần đến mười lăm cân lông cừu,” La Vi hơi ngẩng cằm lên. “Tôi có thể trả trước cho ông một trăm đồng vàng. Mỗi chiếc áo len hoàn thành, tôi sẽ thanh toán theo giá mười đồng bạc một chiếc.”

Cô đã tìm hiểu từ trước, hiện tại một chiếc áo len thông thường chỉ có giá khoảng sáu mươi đồng đồng, còn mức giá cô đưa ra cao gấp hơn mười lần  Barton nhất định sẽ xiêu lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play