Chương 1: Xuyên Không Thành Quý Tộc Giả
【Tải về Biên Niên Sử Garland thành công, vui lòng xác nhận đăng nhập】
【Tự động xác nhận, đăng nhập thành công】
【Chúc bạn có một hành trình vui vẻ】
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa bất ngờ bùng lên, nuốt trọn cả căn phòng trong nháy mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, La Vi phát hiện mọi thứ trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Chiếc bàn máy tính biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một chiếc bàn dài bày đầy đĩa đựng các loại hương liệu đủ màu đủ dạng.
Mùi hương đậm đặc của các loại gia vị hoà vào làn gió ẩm ướt, ào ạt tràn vào khoang mũi, khiến cô như chợt quay lại những năm tháng du học ở châu Âu.
Khi đó để kiếm sống, mỗi đêm cô đều phải đi làm thêm tại nhà hàng Tây.
Ngày nào cũng phải xay nguyên một chậu lớn đầy bột gia vị. Sau này thì…
“La Vi!”
Một tiếng gọi lớn vang lên, kéo cô ra khỏi dòng ký ức. La Vi giật mình ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng này mang đậm phong cách Gothic châu Âu vào cuối thời Trung Cổ.
Cửa sổ cao vút, tường dày sừng sững, nền đất ẩm lạnh. Trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm pha lê chạm khắc tinh xảo.
Trong lớp học, những thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi đang ngay ngắn ngồi vào bàn. Trước bục giảng là một người đàn ông tóc vàng khoảng ba, bốn mươi tuổi—trông hệt như một giáo sư.
“La Vi!” Người đàn ông tóc vàng lại gọi cô, giọng lạnh lùng và nghiêm khắc. “Mời em đứng dậy trả lời câu hỏi.”
Ánh mắt ông ta dán chặt vào cô, không hề che giấu vẻ nghi ngờ trong ánh nhìn.
Nghi ngờ?
Đồng tử La Vi co lại. Một cơn hoảng loạn mãnh liệt trào dâng trong lòng—một cảm giác xa lạ đột ngột tràn ngập não bộ, khiến cô nghẹt thở.
Cùng lúc với cơn hoảng loạn đang cuộn trào, những mảnh ký ức hỗn loạn cũng lần lượt hiện lên trong đầu cô.
La Vi nhớ ra rồi—chủ nhân thật sự của cơ thể này từng giả mạo thân phận tiểu thư quý tộc để vào học viện. Nhưng sau đó, vì tranh giành ký túc xá, cô ta đã đắc tội với một tiểu thư quý tộc chính hiệu.
Và hiện tại… mọi chuyện đang diễn ra chính là màn trả thù của tiểu thư kia.
Cô ta đã nhìn thấu thân phận giả mạo của “La Vi” và muốn vạch trần cô ngay trong tiết học đầu tiên—bắt cô lộ rõ bộ mặt thật trước toàn trường.
Và người đàn ông tóc vàng kia chính là giáo sư phụ trách tiết học này — Giáo sư Phil.
Chính ông ta cũng đã nghe theo lời gợi ý của vị tiểu thư quý tộc kia, cố ý gọi nguyên chủ đứng dậy trả lời câu hỏi.
Tiết học hôm nay là môn Dược tề học, nội dung giảng dạy xoay quanh những loại hương liệu cơ bản thường dùng trong giới quý tộc.
Câu hỏi mà Giáo sư Phil đưa ra cũng chính là một vấn đề liên quan đến hương liệu.
Thế nhưng nguyên chủ trước kia vốn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ loại hương liệu đắt tiền nào.
Chỉ vừa nghe thấy câu hỏi thôi mà hồn vía đã bay mất, huống hồ là phải đứng dậy trả lời.
Còn lý do vì sao cô lại sợ hãi đến thế—là bởi vì, nếu một dân thường bị phát hiện mạo danh quý tộc, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp: sẽ bị bắt giữ, tra tấn dã man, rồi xử giảo giữa phố chợ để răn đe!
Chỉ nghĩ đến những hình phạt tra tấn tàn khốc thời Trung Cổ, La Vi không khỏi rùng mình, hít mạnh một hơi lạnh sống lưng.
La Vi nhanh chóng trấn tĩnh lại, cô đứng dậy, nhìn về phía Giáo sư Phil, lễ độ mở miệng:
“Xin lỗi Giáo sư Phil, vừa rồi em hơi mất tập trung một chút, thầy có thể lặp lại câu hỏi được không ạ?”
Ngay lúc đó, từ phía trước bên phải truyền đến một tiếng cười khẩy đầy châm chọc.
Một nữ sinh đi cùng vị tiểu thư quý tộc kia lên tiếng mỉa mai:
“Cô ta không phải mất tập trung đâu, rõ ràng là không biết gì mới đúng chứ!”
Ngay sau lời mỉa mai đó, cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Ngay cả hương liệu cơ bản cũng không nhận ra, La Vi thật sự là quý tộc sao?”
“Không giống đâu…”
Tiếng xì xào lan khắp phòng học như sóng gợn.
“Im lặng!” – Giáo sư Phil gõ mạnh tay xuống mặt bàn, ánh mắt nghiêm khắc quét qua lớp, rồi quay trở lại với La Vi.
“La Vi, hãy nhận diện loại hương liệu trên bàn, đồng thời trình bày ngắn gọn về công dụng của nó.”
“Vâng ạ.” – La Vi nhẹ giọng đáp, cụp mắt xuống, ánh nhìn lần nữa dừng lại trên đĩa hương liệu trước mặt.
Thì là, húng quế ngọt, mùi tây, xô thơm, hương thảo… tất cả đều là những loại gia vị quen thuộc trong ẩm thực phương Tây.
Mấy trăm năm trước, những loại hương liệu này có thể được xem là vô cùng đắt đỏ, quý hiếm.
Thế nhưng vài trăm năm sau, trong thời hiện đại, chúng đã được gieo trồng khắp nơi trên thế giới, từ Âu sang Á—sớm trở nên rẻ mạt và phổ biến như rau thơm ngoài chợ.
Chỉ mong rằng trong thế giới này, tên gọi của những loại hương liệu ấy vẫn chưa thay đổi.
Cô hít sâu lấy lại bình tĩnh, rồi chậm rãi đưa tay gạt nhẹ từng loại hương liệu, lần lượt đọc tên và công dụng của chúng một cách rõ ràng, rành mạch.
“Thì là – vị cay ngọt, dùng trong nấu ăn có thể chữa đau dạ dày và mất ngủ;
Húng quế ngọt – có thể dùng làm rau ăn kèm trong các món.”
“Ngò tây – gia vị tạo hương, có thể ăn sống;
Xô thơm – hương thơm nồng, dùng để nấu ăn hoặc chiết xuất tạo hương.”
……
“Vỏ quả vanilla – chính là quả của cây Vani, hương thơm đậm đà, độc đáo. Có thể dùng trong thực phẩm, cũng như để điều chế và cố định mùi hương.”
“Còn cái ở dưới cùng này…”
La Vi nhẹ nhàng gạt đám thảo mộc ra, liền thấy một khối màu vàng nhạt như bơ sữa, trong lòng khẽ thở phào.
Xem ra vị tiểu thư quý tộc kia cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng cô không phải quý tộc, nếu không đã chẳng dùng thứ này để thử cô.
“Đây là nhũ hương – là nhựa cây của cây oliu và cây nhũ hương, có tác dụng giảm đau và kháng khuẩn.”
Cô thu tay về, ngẩng đầu nhìn lên:
“Thưa giáo sư, câu trả lời của em có chính xác không ạ?”
Cả phòng học im phăng phắc, lặng như tờ.
La Vi khẽ nhíu mày chẳng lẽ tên gọi của những loại hương liệu này khác với những gì cô biết?
Mãi một lúc sau, cô mới nghe thấy giọng của Giáo sư Phil vang lên.
“Những loại hương liệu này, em đều đã nếm qua rồi sao?”
“Thưa giáo sư, những thứ này chẳng phải đều là gia vị rất phổ biến sao?” — La Vi mỉm cười,
“Chỉ có điều… nhũ hương thì em chưa từng ăn. Nó có mùi dược liệu, dùng để xông hương hay điều chế tinh dầu thì sẽ thích hợp hơn một chút.”
Điều này thì dĩ nhiên Phil biết rõ — dù gì ông cũng xuất thân từ giới quý tộc. Nhưng ngay cả ông, cũng không thể phung phí đến mức dùng những loại hương liệu này làm gia vị nấu ăn thường ngày.
Còn nhũ hương — đó là một loại hương liệu vô cùng quý giá, thông thường chỉ được dùng trong các nghi lễ tế thần, vì tương truyền đó là mùi hương gần với thần linh nhất...
Khoan đã trong danh sách dược liệu cơ bản, làm gì có nhũ hương?
Giáo sư Phil chợt bừng tỉnh, vội vàng sải bước đến cạnh bàn của La Vi:
“Cho tôi xem khay hương liệu của em một chút được không?”
La Vi lùi lại nửa bước, nhấc tay ra hiệu:
“Xin mời.”
Phil nhấc miếng nhựa thơm màu vàng nhạt từ khay lên, đưa lên mũi ngửi, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Đúng là nhũ hương rồi,” cuối cùng ông đặt nó trở lại vào khay, nói:
“Có lẽ là lúc tôi phân loại dược liệu đã sơ ý để lẫn vào. Rất xin lỗi, La Vi. Buổi học hôm nay, tôi cộng cho em mười điểm, được chứ?”
“Vâng, thưa giáo sư.”
Phil cầm theo miếng nhũ hương trở lại bục giảng, cúi đầu xuống, cẩn thận ghi chép điều gì đó vào sổ điểm.
Ngay khi La Vi vừa ngồi xuống, vị tiểu thư quý tộc ở hàng ghế phía trước bỗng quay đầu lại, dùng đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng quan sát cô, như thể đang đánh giá một món đồ có giá trị chưa rõ.
La Vi chạm phải ánh mắt của cô ta, liền phát hiện ra một điều thú vị.
Vị tiểu thư quý tộc tên là Athena ấy có mái tóc dài óng ánh màu vàng kim chói mắt, trùng hợp thay màu tóc đó giống hệt với thầy Phil.
Nửa tiết học sau trôi qua một cách yên ả đến mức hơi nhàm chán, học sinh trong lớp ai nấy đều gà gật như sắp ngủ gục.
La Vi thì cụp mắt như thể đang ngẩn người, nhưng thực ra lại đang âm thầm sắp xếp những ký ức mới vừa hiện lên trong đầu.
Thân thể này nguyên là của một cô gái xuất thân ngư dân. Ngôi làng chài nơi nàng sinh sống từng bị hải tặc tàn sát, nàng may mắn trốn thoát và được vài hiệp sĩ cứu giúp.
Trong số đó, có một nữ hiệp sĩ tốt bụng đã trao cho nàng một bức thư tiến cử nhập học cùng ít đồng vàng, bảo nàng đến ngôi trường này để theo học.
Nguyên chủ có dung mạo xuất chúng, trên đường đến trường đã suýt bị cưỡng bức mấy lần. Để tự bảo vệ bản thân, nàng bèn liều lĩnh giả mạo thân phận quý tộc.
Chỉ tiếc rằng quyết định bốc đồng ấy… cuối cùng lại lấy đi mạng sống của nàng.
Trong ký ức, vì không trả lời được câu hỏi của Giáo sư Phil trong buổi học hôm nay, nguyên chủ đã khiến các bạn học sinh sinh nghi.
Bọn họ liền báo cho Giáo hội, khiến nàng bị Giáo hội sai người bắt giam vào ngục. Không chịu nổi tra khảo, nàng đã khai ra thân phận thật của mình.
Thân phận bại lộ, nguyên chủ ban đầu bị binh lính trói bằng dây thừng, áp giải đi diễu phố để bêu riếu. Sau đó còn bị treo trên cổng thành suốt bảy ngày bảy đêm, hứng chịu vô số lời mắng nhiếc nhục mạ.
Dân thường thì thi nhau hắt nước bẩn, ném lá rau thối lên người nàng, còn những bạn học trước kia thì kéo nhau đến xem trò cười, chỉ trỏ bình phẩm, trên mặt là vẻ khinh bỉ không chút che giấu.
Cuối cùng, nàng bị giải lên giá treo cổ giữa chợ, và chết trong tư thế bị treo cổ.
Trước khi chết, nàng đã hiến dâng linh hồn mình cho tà thần, hy vọng tà thần có thể thay đổi thế giới này và thay đổi cả tương lai của nàng.
Không biết liệu tà thần có thật sự nhận được lời hiến tế của cô ấy hay không, nhưng rõ ràng nó đã để La Vi xuyên tới đúng ngày thân phận bị vạch trần.
La Vi nửa khép mắt, trong đầu chậm rãi ôn lại những ký ức về ngôi trường này.
Học viện Ma pháp Sheria — được xây dựng bằng vốn đầu tư chung của nhiều quốc gia, mang theo một lý niệm giáo dục hết sức tiên tiến: phá bỏ thành kiến giai cấp, bồi dưỡng những nhân tài ưu tú nhất toàn đại lục.
Tiếc thay, mặc dù học viện luôn nhấn mạnh khẩu hiệu “mọi học viên đều bình đẳng, bất kể xuất thân”, nhưng trên thực tế, tầng lớp quý tộc ở đây vẫn vô cùng coi thường thường dân. Giữa hai bên tồn tại ranh giới rạch ròi, không ai thật sự tin vào lời nói ấy.
Thân phận thật sự là thường dân, nhưng nguyên chủ lại cả gan mạo danh quý tộc, bước chân vào thế giới của những kẻ cao sang. Thế nhưng nàng không thể nào hòa nhập nổi với lối sống và quy tắc ngầm của họ, chuyện bị vạch trần chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cuộc thử thách ngày hôm nay—chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.
Ít nhất, Athena chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Trong ký ức của nguyên chủ, Athena vào thời điểm này thực ra đã cho người điều tra lai lịch của cô. Chỉ là nguyên chủ bại lộ quá nhanh, đến mức những nước cờ dự phòng cũng chưa kịp phát huy tác dụng.