Giáo sư Mike là một người thầy khoan dung.
Dù ông đã nhìn ra sự căng thẳng giữa hai người, nhưng vẫn không có ý định can thiệp.

Mấy chuyện cãi vã giữa lũ trẻ, trong mắt một người lớn tuổi như ông, chỉ là những trò con nít và buồn cười mà thôi.

Về phần La Vi có trả lời được câu hỏi này hay không, thật ra ông cũng không đặt nhiều hy vọng.

Dù sao thì, với trình độ hiện tại của các em, câu hỏi này đúng là hơi khó, không trả lời được cũng là điều bình thường.

“La Vi, em có sẵn lòng trả lời câu hỏi này không?”

Giáo sư Mike đã sớm chuẩn bị tâm lý để nghe một lời từ chối.

La Vi đã sớm nhẩm ra đáp án trong đầu. Nghe thầy hỏi, cô liền đứng dậy:

“Đáp án là: căn bậc hai của ba trừ một nhân với căn bậc hai của sáu — xấp xỉ khoảng 1.8 inch.”

“Nếu em không muốn thì cũng khô… Khoan đã.”
Ánh mắt Giáo sư Mike bỗng sáng lên, chăm chú nhìn cô:
“Em vừa nói gì? Nói lại đáp án của em một lần nữa?”

Vina suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Ha ha ha, căn bậc hai của ba á? Thế mà cũng gọi là đáp án sao?

Không biết làm toán mà còn dám trả lời bừa, lần này thì Giáo sư Mike chắc chắn sẽ nổi giận.

Cô ta nhìn La Vi với ánh mắt đầy vẻ thương hại giả tạo.

La Vi chẳng buồn để tâm đến Vina. Cô nghiêm túc trả lời Giáo sư Mike:

“Đáp án của em là: căn bậc hai của ba trừ một, nhân với căn bậc hai của sáu — xấp xỉ khoảng 1.8 inch.”

Thành thật mà nói, trong lòng cô cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì cô không biết trình độ toán học ở thế giới này đã phát triển đến mức nào.

Tuy vậy, châu Âu thời Trung Cổ vẫn đã có khái niệm về số căn bậc hai, chỉ là cách đọc ở mỗi vùng có phần khác nhau.

Cách nói “căn bậc hai của một con số” là phổ biến nhất — nên cô quyết định dùng cách này để thay thế cho căn ba.

Đôi mắt của Giáo sư Mike càng lúc càng sáng rực:
“Em biết tính căn bậc hai và cả số tam giác sao?”

Xem ra đáp án của cô là đúng. La Vi thở phào nhẹ nhõm, khiêm tốn đáp:
“May mắn được học qua một chút, vẫn còn nhớ sơ sơ ạ.”

“Cô bé của tôi, em khiêm tốn quá rồi.” Giáo sư Mike tán thưởng,

“Ta đã từng dạy rất nhiều học sinh, nhưng phần lớn bọn họ chỉ biết cắm đầu vẽ hình, chẳng hiểu nổi cách tính toán thực sự.”

La Vi không tiện đáp lại câu đó, chỉ giữ nguyên nụ cười trên môi.

Giáo sư Mike càng nhìn càng hài lòng:
“Cô bé ngoan, em ngồi xuống đi.”

Ông lại đưa mắt nhìn những người còn lại: “Đáp án của La Vi là chính xác, còn ai giải ra được không?”

Vẻ mặt của Vina đầy kinh ngạc, vì sao La Vi lại biết được đáp án, rõ ràng cô  còn chưa hề động đến bút.

Cô ta không cam lòng, cất giọng chất vấn:

“Giáo sư, ngài không định hỏi xem làm sao La Vi lại ra được đáp án à? Em còn chẳng thấy cô ấy dùng sa bàn để tính toán gì cả.”

Nghe cô ta nói vậy, các sinh viên trong lớp đều rướn cổ nhìn về phía sa bàn của La Vi.

“Đúng là không có dấu vết gì thật! La Vi tính nhẩm à? Giỏi quá đi mất!”

“La Vi nhất định là thiên tài rồi!”

“Không hổ là tiểu thư nhà quý tộc…”

Vina tức đến nghiến chặt răng, suýt nữa cắn nát cả hàm. Cô ta vốn muốn mọi người nghi ngờ La Vi, chứ đâu phải để họ khen ngợi cô !

Giáo sư Mike liếc nhìn Vina bằng ánh mắt thất vọng, rồi gọi La Vi:
“Cô bé ngoan, em có thể chia sẻ với cả lớp cách em giải bài này được không?”

La Vi khẽ gật đầu, thần sắc điềm tĩnh:

“Muốn đặt hình ngôi sao sáu cánh vào trong hình vuông để tính độ dài đoạn thẳng lớn nhất, thực chất là phải tìm ra hình lục giác đều lớn nhất có thể nằm trọn trong hình vuông.”

“Trước tiên, phải xác định đường chéo dài nhất của ngôi sao sáu cánh, rồi để một trong những đường chéo đó trùng với đường chéo của hình vuông. Khi đó, một cạnh của ngôi sao sáu cánh sẽ tạo thành góc mười lăm độ so với cạnh của hình vuông.”

“Dựa vào tỷ lệ trong tam giác, có thể tính ra độ dài cạnh của hình lục giác đều, cũng chính là khoảng cách từ tâm ngôi sao sáu cánh đến sáu đỉnh của nó.”

“Một nửa khoảng cách này chia cho căn bậc hai của ba rồi nhân với hai, hoặc trực tiếp chia cho căn ba, là sẽ ra độ dài đoạn thẳng của ngôi sao sáu cánh sau khi thu nhỏ.”

Trong lớp vang lên những tiếng “soạt soạt” khe khẽ, các sinh viên vội vã dùng que tính vạch qua vạch lại trên sa bàn.

Thì ra là vậy, thì ra phải tính như thế này!

Một nửa số người lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, nửa còn lại thì vò đầu bứt tai đầy khổ sở.

Thế nhưng đến bước cuối cùng, rất nhiều người lại trở nên hoang mang, bối rối không hiểu gì.

Phương pháp thì đã hiểu, nhưng khoảng cách từ tâm ngôi sao sáu cánh đến sáu đỉnh của nó rốt cuộc phải tính thế nào đây?

Giáo sư Mike thấy vậy, khẽ nhếch môi cười đầy tinh quái:
“Không tính ra được phải không? Không tính được mới đúng đấy.”

“Bài này vốn dĩ không phải để các em giải ra đáp án, mà là để dẫn dắt vào kiến thức toán học mà tôi sắp giảng.”

“Tam giác số, và khai phương số.”

Đám học sinh: “!!!”

Họ u oán nhìn về phía Mike, than thở:
“Giáo sư, ngài thật là... quá đáng rồi đó!”

Giáo sư Mike bật cười ha hả:

“Tôi là một giáo sư có khiếu hài hước mà! Nào, mau ngồi nghiêm chỉnh lại đi, các em tôi sẽ tiếp tục bài giảng đây.”

Các sinh viên lập tức ngồi ngay ngắn, tay cầm lấy que gỗ nhỏ, nghiêm túc nhìn lên tấm bảng gỗ.

Vina cũng lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt u ám.

Cô ta không thể hiểu nổi, La Vi rõ ràng chỉ là một dân thường, tại sao lại có thể biết nhiều thứ đến thế?

Chẳng lẽ… cô  thật sự là người của giới quý tộc?

Tan học, La Vi bước ra khỏi lớp, phía sau liền có một cái “đuôi nhỏ” lẽo đẽo bám theo.

Đi được một đoạn, cô đành bất lực quay đầu lại:
“Vina, rốt cuộc cô muốn gì?”

Vina nhìn cô với ánh mắt phức tạp:
“Cô thật sự là quý tộc sao? Cô đến từ quốc gia nào, gia tộc mang tước vị gì?”

La Vi giữ vẻ lạnh nhạt:
“Vina, hỏi như thế là rất vô lễ.”

“Câm miệng!” Vina nghiến răng, khuôn mặt thoáng hiện vẻ hằn học, rõ ràng lại nhớ tới những lời La Vi đã mắng mình hôm qua.

La Vi không buồn đáp lại, xoay người bước thẳng về phía nhà ăn.

Ánh nắng giữa trưa có phần chói gắt. Một nhóm thiếu niên thiếu nữ tràn đầy sức sống vừa nói cười ríu rít vừa đi dọc theo con đường rợp bóng cây, cùng nhau hướng về nhà ăn của 

"Lạch cạch--"

Những đồng xu bằng đồng rơi vãi khắp mặt đất, một số lăn theo con đường dốc, lăn tít vào bụi cỏ bên đường.

“A!” — Cô gái hoảng hốt cúi người nhặt đồng xu, mồ hôi túa ra giữa dòng người qua lại tấp nập, luống cuống nói,

“Xin lỗi, làm ơn tránh một chút… đồng xu của tôi rơi mất rồi… Phiền ngài nhấc chân lên một chút, đồng xu bị ngài giẫm phải… Cảm ơn, thật sự xin lỗi…”

Một đồng xu lăn đến cạnh chân La Vi, bị cô khẽ đưa chân ra chặn lại.

Cô nhìn thiếu nữ kia một thoáng, rồi cúi xuống nhặt đồng xu lên, bước tới:
“Của cô—”

“A, xin lỗi! Tôi có cản đường cô không ạ?” — Thấy tà váy lộng lẫy trước mặt, thiếu nữ hoảng hốt đứng bật dậy nhường đường, cuống quýt nói —

“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

La Vi mím nhẹ môi, đưa đồng xu ra:
“Tôi chỉ muốn nói, đồng xu của cô trả lại cho cô đấy.”

Thiếu nữ ngẩng phắt đầu lên, tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt như thể vừa gặp chuyện gì hết sức kinh ngạc.

Nhìn rõ gương mặt của thiếu nữ, La Vi cũng sững người trong chốc lát.

Trong ký ức bảy ngày cuối cùng của nguyên chủ, đây là người duy nhất từng tìm cách đưa nước cho cô khi cô bị treo lên tường thành làm nhục trước thiên hạ.

Mà những thường dân kia, rõ ràng cũng là dân thường, vậy mà lại gào thét đòi giết cô cho bằng được.

Ánh mắt La Vi thoáng tối lại. Cô hoàn hồn, đưa tay ra thêm chút nữa:
“Không muốn nhận à?”

Thiếu nữ vội vàng lau tay vào vạt áo, hai tay cung kính đón lấy đồng xu:
“Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô!”

“Không cần khách sáo,” La Vi khẽ đáp, rồi cúi người xuống,
“Để tôi giúp cô nhặt.”

“Đừng… đừng nhặt, sẽ làm bẩn váy của cô mất,” thiếu nữ vội vàng ngăn lại, “để tôi tự làm là được rồi.”

“Không sao, bẩn thì bẩn thôi.” La Vi cúi xuống nhặt những đồng xu rơi trong bụi cỏ. Từ khóe mắt, cô nhận ra thiếu nữ vẫn luôn nhìn mình, liền nghiêng đầu hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Thiếu nữ lúng túng lắc đầu:
“Không… không có gì, chỉ là… đây là lần đầu tiên tôi gặp một tiểu thư vừa cao quý lại vừa tốt bụng như cô.”

Động tác của La Vi khựng lại trong thoáng chốc, rồi cô nhặt đồng xu lên, đưa cho cô gái:
“Cô tên là gì?”

Thiếu nữ căng thẳng ngẩng thẳng lưng, đáp:
“Tôi tên là Winnie… Winnie Charlie.”

“Tôi là La Vi,” La Vi mỉm cười, đưa tay ra với cô,
“Winnie, chúng ta có thể làm bạn được không?”

“Dĩ nhiên rồi!” Winnie đỡ lấy tay cô, nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:
“Chỉ cần cô không chê tôi là được!”

La Vi khẽ khựng lại...

Ý của cô là muốn bắt tay, chứ không phải để đối phương đỡ mình đứng dậy.

Ờ thì, có vẻ như bắt tay không được phổ biến lắm trong giới thường dân.

“Cô đếm lại xem, đã nhặt đủ chưa?”

Winnie cẩn thận đếm một lượt, cuối cùng cũng nở nụ cười. Cô cảm kích cúi đầu cảm ơn La Vi:
“May mà có cô giúp… nếu không chắc tôi không gom đủ tiền thuê ngựa rồi.”

“Thuê ngựa sao?”

Winnie gật đầu:
“Tôi là học viên ma pháp trung cấp. Ngày kia có kỳ thi nhập môn, trong đó có phần cưỡi ngựa. Tôi không đủ tiền mua ngựa, nên chỉ còn cách đi thuê thôi.”

“Lớp cưỡi ngựa mà học viện không cung cấp ngựa miễn phí cho học viên sao?” La Vi thầm thấy không ổn bởi vì chính cô cũng chẳng có tiền mua ngựa.

“Có cung cấp,” Winnie giải thích, “nhưng mấy con ngựa đó đều già rồi. Học sinh quý tộc ai cũng dùng ngựa riêng, chạy nhanh lắm. Nếu thành tích của tôi kém quá, sẽ bị cắt suất học miễn phí mất.”

Còn có thể được miễn học phí sao?

La Vi người không một xu dính túi, trong lòng lập tức rung động, học phí học kỳ sau của cô vẫn còn chưa có cách xoay xở.

“Suất miễn học phí… khó giành lắm không?” Cô hỏi với vẻ như vô tình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play