So với sợi thực vật, sợi động vật có ưu thế rõ rệt không chỉ ở độ mềm mại và cảm giác sang trọng mà còn vượt trội hơn hẳn về khả năng giữ ấm và độ thoáng khí.
Một chiếc áo khoác bằng cashmere thì đắt thế nào, còn một chiếc áo bông thì chẳng đáng bao nhiêu?
Hơn nữa, vải len xử lý rất phức tạp, việc bảo quản cũng vô cùng phiền phức, dễ bị xù lông khi cọ xát, giặt một lần là có nguy cơ co rút. Người nào kỹ tính mặc một hai lần là chán, chẳng muốn mặc lại nữa…
Những khuyết điểm này có thể khiến dân thường thấy bất tiện, nhưng đối với giới quý tộc, chẳng phải chính là điều họ theo đuổi đó sao?
Thân phận của giới quý tộc, chính là được thể hiện qua những quy trình chế tác cầu kỳ và sự tiêu dùng xa hoa.
Dù có nhiều khuyết điểm, dễ hỏng, nhưng giá thành đắt đỏ, lại mặc vào êm ái dễ chịu, đó mới chính là thứ đủ sức khẳng định địa vị của một quý tộc thực thụ.
Những kẻ quý tộc sa hoa phung phí kia nhất định sẽ không ngần ngại bỏ tiền ra mua nó.
Đợi đến khi tất cả giới quý tộc đều lấy việc khoác lên mình “chiếc áo len lông cừu mịn và đắt đỏ nhất” làm niềm kiêu hãnh, thì lúc đó, cô mặc loại vải này lên người, còn ai dám nói cô là dân thường nữa chứ?
Không!
Ngược lại, bọn họ sẽ cho rằng cô mới là quý tộc chân chính, bởi vì chính cô là người mặc loại trang phục đó sớm nhất!
Đêm dài thăm thẳm, ánh đèn dầu leo lét.
La Vi lấy ra một mảnh vải bố cũ, dùng que gỗ đốt thành than rồi cẩn thận vẽ từng nét lên mặt vải thô.
Các bước làm sạch lông cừu, cách tẩy bỏ lớp dầu mỡ, công cụ cải tiến để chải sợi, quy trình se sợi dệt vải…
Từng chi tiết được cô cẩn thận ghi chép lại.
Khi mặt vải bố đã kín đặc hình vẽ và ghi chú, mặt trăng cũng đã treo cao giữa đỉnh trời.
Mảnh vải bố này mới chỉ là bản phác thảo. Đợi khi cô mua được giấy da dê, còn phải dùng bút lông và mực để chép lại một lượt cho thật chỉnh tề.
Chờ đến lúc bán được thứ này ra ngoài, số tiền lớn cần thiết để duy trì vỏ bọc quý tộc của cô cũng sẽ kịp thời được bổ sung.
La Vi duỗi người một cái, trong lòng thầm cảm ơn bản thân kiếp trước đã nghiện lướt Douyin.
Mấy video của các blogger thủ công, cô xem không biết bao nhiêu lần. Lúc đó bạn bè còn cười nhạo cô:
“Học mấy cái hữu ích thì chẳng thấy đâu, mấy thứ linh tinh vô dụng thì thuộc làu làu!”
Giờ nghĩ lại, sao có thể nói là cô không học được gì hữu ích chứ?
Không những học được, mà còn kiếm được bộn tiền là đằng khác!
Cô nhận ra rằng, những kỹ năng “cần thiết khi xuyên không vào cổ đại” mà mình từng học, giờ đây hầu như chẳng có gì dùng được.
Chẳng hạn như tinh chế muối tinh, nung chảy thủy tinh, chế tạo gương thủy ngân, hay pha chế thuốc nổ.
Thuật Giả Kim ở thế giới này rất phát triển, những thứ này đã được nghiên cứu từ rất lâu rồi, nhưng công thức vẫn luôn nằm trong tay các quý tộc, sản phẩm chế tạo ra chỉ để các vương công quý tộc, không được phép bán ra ngoài.
Nhưng cũng không phải vấn đề, cô có những công thức này rồi, ít nhất cũng có thể tự chế tạo cho mình dùng, hoặc mang ra chợ đen bán lén một ít kiếm chút tiền.
Chỉ cần không gây ồn ào, chắc chắn sẽ không ai truy cứu việc cô chế tạo hàng cấm. Hơn nữa, việc này cũng có thể giúp cô củng cố chút ít cho thân phận quý tộc của mình.
Có những thứ này đối với quý tộc chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Ngọn đèn dầu cháy gần như suốt đêm và chỉ còn lại rất ít dầu.
La Vi thổi tắt ngọn lửa nhỏ, nhẹ nhàng rút mình vào trong chăn.
Ngày hôm sau, lớp Ma Văn.
Hôm nay, lớp học được chuyển đến một phòng lớn hơn. Mọi người ngồi trong lớp học rộng rãi, trước mặt mỗi người là một sa bàn hình vuông.
Không phải loại sa bàn dùng để mô phỏng địa hình, mà chỉ đơn giản là một đĩa cát. Bên cạnh sa bàn còn có một khúc gỗ nhỏ, nhẵn bóng.
La Vi nhìn thấy các bạn xung quanh thuần thục cầm khúc gỗ nhỏ, vẽ vạch trên sa bàn, rồi bắt đầu suy nghĩ về khả năng cô có thể làm ra tờ giấy trắng.
Chỉ là không biết việc tạo ra thứ này, có thể làm rung chuyển nền tảng tôn giáo và địa vị của giới quý tộc, liệu có gây ra họa sát thân cho cô hay không.
Thôi, thôi, tốt nhất là cứ tạm yên lặng đã.
Đang suy nghĩ, một ông lão tóc nâu xoăn, da dẻ nhăn nheo, ôm một cuộn da cừu bước vào.
Đây là ngày thứ hai chính thức khai giảng, cũng là lần đầu tiên họ tham gia lớp Ma Văn, vì vậy, việc đầu tiên mà ông lão gầy gò làm khi bước vào lớp chính là giới thiệu bản thân.
“Chào buổi sáng các em, tôi là giáo viên lớp Ma Văn của các em, Claude Mike. Các em có thể gọi tôi là Giáo sư Mike.”
“Chào buổi sáng, Giáo sư Mike!”
Các học sinh lần lượt đứng dậy, cúi chào hành lễ.
“Được rồi, mời các em ngồi xuống.” Giáo sư Mike gật đầu, trải một cuộn da dê lên bàn rồi bắt đầu bài giảng của mình.
“Ma Văn là gì? Ma Văn là vật chứa dùng hấp thụ sức mạnh ma thuật, và đó cũng là dấu ấn mà các vị thần để lại khi họ sử dụng sức mạnh của mình trên thế giới này trước khi lên thiên đàng."
“Bằng cách phân tách và khắc họa lại những dấu tích này, chúng ta có thể thu giữ các nguyên tố ma pháp đang trôi nổi trong trời đất . Từ đó kiểm soát và sử dụng được chúng.”
“Ma văn có rất nhiều công dụng, trong đó phổ biến nhất là dùng để phù phép. Ví dụ, nếu khắc Ma văn Phong lên thanh kiếm của một kỵ sĩ, có thể giúp tăng tốc độ vung kiếm của người đó.”
“Tiếp theo là dịch chuyển. Ma Văn có thể kết nối các thông đạo không gian, khi khắc Ma Văn tại hai địa điểm khác nhau, chúng ta có thể thực hiện việc di chuyển khoảng cách xa trong chớp mắt.”
“Cuối cùng là triệu hồi. Ma Văn triệu hồi không chỉ có thể gọi ra ma thú, mà còn có thể triệu hồi vong linh. Tương truyền, những Thánh Ma Đạo Sư trong truyền thuyết thậm chí còn có thể triệu hồi cả huyễn ảnh của thần linh.”
“Tất nhiên, hai loại Ma Văn sau thuộc về nội dung dành cho học đồ trung cấp và cao cấp. Còn hiện tại, điều các em cần học là cách vẽ các Ma Văn cơ bản.”
La Vi chăm chú lắng nghe, bài giảng của Giáo sư Mike mạch lạc rõ ràng, nghe vào tai lại vô cùng thú vị.
Theo ký ức của nguyên chủ, trên lục địa này, truyền thuyết về ma pháp lan truyền khắp nơi, ai ai cũng tin rằng phép thuật tồn tại, chỉ là… chưa từng có ai thực sự nhìn thấy nó.
Nhưng nghĩ lại, ngay cả chuyện xuyên không còn xảy ra với cô, thì ma pháp và thần linh… biết đâu thật sự tồn tại.
“Được rồi, các em,” giáo sư nói, “hãy trải phẳng sa bàn của mình ra. Thầy sẽ bắt đầu giảng về cấu trúc của Ma Văn cơ bản.”
Trên bục giảng, Giáo sư Mike cầm lên một chiếc bút vẽ bằng đá trơn:
“Ma Văn là sự thu gọn của cấu trúc không gian, vì vậy trước tiên chúng ta phải học cách vẽ hình học phẳng.”
Ông quay người lại, vẽ lên tấm bảng gỗ một loạt các hình học.
“Các hình học được sử dụng trong việc vẽ ma văn được chia thành bốn loại: hình chữ nhật, hình tam giác, hình tròn và hình đa giác.”
Bên dưới, các học sinh cũng lần lượt cầm lấy que gỗ nhỏ, bắt đầu vẽ vời lên sa bàn trước mặt.
La Vi cũng cầm lấy que gỗ của mình.
Không thể ngờ được, xuyên không rồi mà vẫn phải học toán lại từ đầu!
Tiết học Ma Văn này, chẳng phải chính là “tiền thân” của môn toán hình học sao?
Giáo sư Mike tiếp tục giảng:
“Sau khi nắm vững cách vẽ các hình học, các em còn phải biết tính toán tỷ lệ của Ma Văn, có như vậy mới có thể khắc chúng lên những vật dẫn khác nhau.”
Vừa nói, ông vừa vẽ lên bảng một hình lục mang tinh*, đánh dấu một đoạn của nó là một feet, và vẽ một hình vuông, đánh dấu chiều dài cạnh là sáu inch.
* Lục mang tinh là cách gọi khác của ngôi sao sáu cánh (hexagram), thường được dùng trong các bối cảnh ma pháp, tôn giáo hoặc huyền học.
“Bây giờ,” ông nhìn quanh lớp, “ai có thể cho thầy biết: nếu thầy muốn khắc ngôi sao sáu cánh này lên tấm đá hình vuông, thì đoạn thẳng dài nhất của nó có thể dài bao nhiêu inch?”
Bên dưới, các học sinh lập tức cầm bút lên tính toán. Một lúc sau, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên tấm bảng, như thể đang đối diện với thiên thư*.
Giáo sư Mike chờ một lúc, rồi hỏi lại:
“Có ai tính ra được không?”
Cả lớp im phăng phắc.
Không ít người cúi gằm mặt, rụt cổ lại như những con chim cút.
Bỗng nhiên, Vina giơ tay lên.
“Ồ, cô bé đáng yêu, em muốn trả lời câu hỏi của thầy sao?” Giáo sư Mike vui mừng hỏi.
Vina liếc nhìn La Vi một cái:
“Xin lỗi Giáo sư Mike, em cũng không biết cách giải... nhưng em muốn tiến cử một người.”
Nụ cười trên gương mặt Giáo sư Mike hơi nhạt đi một chút:
“Vậy, em muốn tiến cử ai?”
“Là bạn em, La Vi,” Vina đáp, “Cô ấy xuất thân từ gia tộc quý tộc, lại tinh thông số học. Em tin chắc cô ấy có thể trả lời được câu hỏi của thầy.”
Vina nói xong liền quay sang nhìn La Vi, nở một nụ cười đắc ý:
“Cưng à, mau nói cho giáo sư biết đáp án của cậu đi!”
Cô ta đã để ý, từ nãy đến giờ La Vi chưa hề động bút vẽ ô vuông nào, điều đó chứng tỏ… cô ta hoàn toàn không biết gì về phép tính lưới..
Thuật toán lưới là cách đơn giản nhất để tính tích.
Trước tiên, phải vẽ các đường ngang dọc trên giấy, tạo thành nhiều ô lưới vuông vức. Sau đó, thông qua việc đếm các điểm giao nhau trong lưới, có thể suy ra kết quả phép nhân.
Đến cả thuật toán lưới cũng không biết. Một con tiện dân như ngươi, để xem lần này còn làm bộ làm tịch kiểu gì được nữa!
Vina thầm nghĩ, đầy ác ý.