So với những bộ kinh điển tôn giáo, sách lịch sử trong thư viện lại không ghi chép được bao nhiêu tư liệu đáng tin. Phần lớn đều là các loại truyện ký anh hùng.
La Vi rút ra một cuốn sử thi có tên Khúc Ca của Aldrich, lật xem hai trang thì phát hiện nội dung đầy rẫy sắc thái thần thoại.
Cuốn sách này bắt đầu từ sự tích Sáng Thế Thần tạo dựng vạn vật, kể về hành trình phiêu lưu của Aldrich — con trai của Trí Tuệ Chi Thần — trên đại lục phía Tây.
Ngay đoạn mở đầu, sách đã mô tả cách vũ trụ được tạo ra và loài người được sinh thành: Thần Sáng Thế rút trái tim của chính mình, hóa thành Garland — vùng đất thiêng, rồi rải máu của mình xuống, tạo nên nhân loại.
Sợ loài người chịu lạnh giá, Ngài đã móc mắt trái của mình hóa thành mặt trời, ban tặng ánh nắng ấm áp. Lại sợ loài người lạc lối trong bóng đêm, Ngài tiếp tục móc mắt phải hóa thành mặt trăng, ban tặng ánh trăng dịu dàng dẫn đường.
Sau khi Thần Sáng Thế ngã xuống, linh hồn của Ngài hóa thành vô số tân thần. Những vị thần ấy lần lượt giáng sinh trên trái tim của Mẫu Thần, tiếp tục bảo hộ nhân loại trên hành tinh Garlan.
Trong sách còn ghi lại một trận đại chiến xảy ra cách đây hai ngàn năm, được gọi là “Chiến tranh Đức tin của Chư Thần”.
Trận chiến ấy đã thiêu rụi vùng đất phồn thịnh của nhân loại cổ, biến nơi từng là miền đất hứa trở thành hoang mạc khô cằn chỉ sau một đêm, và đó chính là vùng đất Hoang Nguyênngày nay.
Kể từ sau trận đại chiến ấy, các vị thần không còn giáng thế, mà ẩn mình trên chín tầng mây; còn loài người thì rời bỏ vùng đất cũ, chuyển đến lục địa mới để tái thiết cuộc sống, vùng đất ấy chính là Tây Nguyên, nơi họ đang sinh sống hiện nay.
Tương truyền rằng hành tinh Garland còn có một lục địa thứ ba mang tên Vụ Nguyên, nằm ở phía bắc của Tây Nguyên. Thế nhưng vùng biển phía bắc quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, đến nay vẫn chưa ai có thể vượt qua được dải sương mù ấy, vì vậy sự tồn tại của Vụ Nguyên vẫn chưa từng được chứng thực.
Giá mà Vụ Nguyên thực sự tồn tại thì tốt biết mấy, nếu một ngày nào đó thân phận cô bị bại lộ, ít ra còn có thể trốn đến Vụ Nguyên để giữ lấy mạng sống.
Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, La Vi xem được vài trang thì đứng dậy đến quầy đăng ký mượn sách, định mang về từ từ đọc tiếp.
Cô vừa rời khỏi khu mượn sách, đối diện đã có bốn, năm thiếu niên đi tới, một người trong số đó lao thẳng về phía cô như thể cố ý va chạm.
“Bộp” một tiếng vang khẽ, cuốn sách trong lòng La Vi bị hất tung, rơi phịch xuống nền đá lạnh lẽo.
Một bàn tay nhanh hơn cô một bước nhặt lấy cuốn sách. Thiếu niên mở ra nhìn bìa, cố ý kéo dài giọng đầy chế nhạo:
“Để xem nào, một con dân thường như cô lại đi mượn cái gì đây... ờ, Khúc ca của Aldrich?”
Hắn đọc xong tên sách, liếc nhìn La Vi một cái, lập tức im bặt.
Tập sử thi cổ này văn từ khó hiểu, hắn chỉ cần liếc qua một lần là nhức đầu, vậy mà vị tiểu thư trước mặt lại còn cố ý mượn về đọc?
Nếu là dân thường thật, thì chắc chắn sẽ không đọc loại sách này — bọn họ đến chữ còn chưa chắc nhận hết.
Mấy thiếu niên còn lại cũng lập tức nhận ra điểm này, liếc mắt ra hiệu với nhau, nhất thời không ai lên tiếng.
Thiếu niên nhặt sách lên phản ứng cực nhanh, lập tức đưa quyển sách trả lại cho La Vi, thái độ xoay ngược một trăm tám mươi độ:
“Thưa tiểu thư, xin hãy thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi. Vừa rồi là chút hiểu lầm thôi, quyển sách này xin trả lại cô.”
La Vi hơi nhíu mày, vừa đưa tay định lấy sách.
“À, xin chờ một chút,” thiếu niên đột ngột đổi ý, trong mắt ánh lên vẻ khôn ngoan, “Thưa tiểu thư xinh đẹp, gần đây tôi cũng đang đọc quyển sách này, nhưng có vài chỗ chưa hiểu rõ. Không biết tôi có thể mạn phép xin cô chỉ giáo được không?”
Rất tốt, lại thêm một tên nữa đến dò xét cô.
Tưởng cô không đọc nổi sách cổ à? Loại này còn dễ hơn cả văn ngôn trong sách cổ Trung Hoa.
La Vi rút tay về, thản nhiên nói: “Cậu hỏi đi.”
Thiếu niên liền mở trang đầu tiên của quyển sách, tùy tiện chỉ vào một đoạn văn: “Đoạn này tôi không hiểu.”
La Vi nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, mới trang đầu mà đã không hiểu?
Thiếu niên hơi cứng mặt. Chính cậu ta cũng biết nói thế nghe thật ngốc, nhưng quả thực trong cả quyển sách này, cậu chỉ từng lật xem qua trang đầu, nên cũng chỉ quen thuộc với nội dung ở đó.
“Được thôi, đưa sách cho tôi, tôi sẽ giảng cho cậu.”
Thiếu niên ngoan ngoãn đưa sách lại cho cô.
La Vi chỉ vào hàng chữ trên sách, giọng đọc dịu dàng, trong trẻo:
“Mẫu Thần ngã xuống, linh hồn cảm ứng linh khí mà mang thai, sinh ra chư thần trong một không gian nhỏ hẹp; ban thần ân xuống khắp tám phương.
Các vị thần lần lượt cai quản một vùng, từ đó hỗn độn bắt đầu phân tách, sinh và tử chia thành hai cõi, muôn loài dần hiện hữu...”
“Đoạn văn này có nghĩa là…”
La Vi kiên nhẫn giải thích từ đầu đến cuối, từng câu từng ý đều rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn không giống một kẻ xuất thân thấp kém học thức nông cạn.
Mãi đến khi cô nói xong toàn bộ nội dung, vẻ nghi hoặc trong mắt cậu thiếu niên mới hoàn toàn tan biến.
Cậu thiếu niên khẽ cúi người cảm ơn La Vi, lúc rời đi còn không quên liếc nhìn kỹ gương mặt của cô.
Ánh mắt ấy vừa là dò xét, vừa mang theo vài phần rung động.
Vị tiểu thư này sở hữu nhan sắc khiến người ta khó có thể rời mắt: làn da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, mái tóc đen tuyền bóng mượt như gỗ mun, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ thần bí khó lường.
Tuy ăn mặc hết sức giản dị, nhưng khí chất tao nhã cùng học thức uyên bác của cô lại toát lên vẻ cao quý không thể che giấu, vừa nhìn đã biết là một vị quý tộc chân chính!
Athena còn dám nói cô ấy là dân thường? Rõ ràng là đang ghen tị vì vị tiểu thư kia xinh đẹp hơn mình!
Mấy thiếu niên quay lại tìm Athena, kết quả là bị cô mắng cho một trận tơi bời.
“Đồ ngu! Trong dân thường cũng có người thông minh hiếu học, các anh tưởng ai cũng giống mấy tên vô dụng chẳng chịu học hành như các anh à?”
Thiếu niên kia không phục: “Nhưng rõ ràng cô ta đâu có đi tìm sách toán, Athena, chắc chắn là cô nhầm rồi!”
“Đủ rồi, cút hết cho tôi!”
“Không hiểu mấy vị Công tước đã sinh ra lũ ngu ngốc như các người bằng cách nào nữa!”
Athena tức đến méo cả mặt. Cô thật không ngờ, sai đám người này đi dạy dỗ La Vi, kết quả chẳng những không dạy được người, mà về còn quay ngoắt sang bên kia!
Đám thiếu niên cũng đã chán ngán cô công chúa kiêu căng này từ lâu, bị mắng một trận liền sa sầm mặt mũi, quay người bỏ đi không buồn nhìn lại.
Hai bên vì thế mà chia tay trong không khí vô cùng khó chịu.
Bên kia, La Vi vòng qua một vườn hồng rực rỡ, trước mắt liền hiện ra khu ký túc xá của bọn họ.
Tòa nhà mang phong cách La Mã cổ đại ấy lặng lẽ đứng giữa bãi cỏ xanh mướt, mái vòm tròn trịa và cổng vòm hình bán nguyệt tỏa ra một cảm giác như trong mộng.
Phòng của nguyên chủ nằm ở cuối hành lang tầng hai khu ký túc xá, vị trí vô cùng lý tưởng, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể thu trọn mặt hồ vào tầm mắt. Ngoài cửa sổ còn có một ban công nhỏ, đủ để ngồi xuống uống trà, hóng gió và ngắm cảnh trời nước mênh mang.
Cô và Athena kết thù cũng chính vì căn phòng ký túc xá này.
Nguyên chủ đến trước một bước, còn Athena đến sau nhưng cũng vừa ý căn phòng này. Tuy nhiên, vì nguyên chủ đã dọn đồ vào trước nên các giáo viên trong trường vẫn quyết định giao căn phòng này cho cô.
La Vi trở về ký túc xá, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh hồ một lúc. Khi mặt trời khuất sau chân trời, cô mới quay lại bàn học, thắp sáng ngọn đèn dầu.
Trên bàn có một chiếc gương đồng úp ngược, cô đưa tay nhấc nó lên.
Tấm gương đồng mờ đục phản chiếu một gương mặt trẻ trung, La Vi khẽ ngẩn người.
Đây chẳng phải chính là dáng vẻ của cô năm mười lăm tuổi hay sao?
Cô nghĩ rằng ngoại hình của mình sẽ thay đổi sau khi xuyên không, nhưng cô không ngờ rằng chủ nhân ban đầu lại giống hệt cô.
Trong gương, cô bé với mái tóc đen và đôi mắt đen ấy có gương mặt tinh xảo, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhìn chính mình ở thế giới trước kia.
La Vi chớp mắt, trong lòng dấy lên một thoáng nghi ngờ, rốt cuộc là linh hồn cô xuyên đến đây, hay cả thể xác cũng đã vượt qua thời không?
Nhưng may mắn thay, nguyên chủ lại có ngoại hình giống hệt cô, cũng sở hữu một mái tóc đen tuyền, màu tóc được xem là cao quý bậc nhất trong mắt người phương Tây.
Nếu xuyên qua mà mang theo một mái tóc đỏ rực, thì e rằng vai diễn quý tộc này cô thật sự không thể diễn nổi.Ở phương Tây, ngay cả trong tầng lớp quý tộc, người sở hữu mái tóc đỏ vẫn thường bị xem thường và phân biệt.
Soi gương xong, La Vi dường như đã hiểu vì sao thầy phụ trách phân phòng lại thiên vị cô.
Thì ra là do định kiến ăn sâu, người có mái tóc đen như cô, trong mắt thầy, dường như còn cao quý hơn cả mái tóc vàng của Athena.
Đây đúng là một… tin tốt.
La Vi đặt gương xuống, đi đến trước tủ áo và thay sang một chiếc váy ngủ bằng vải lanh.
Quay đầu nhìn lại chiếc áo lót bằng len mà mình vừa cởi ra, La Vi khẽ nhíu mày.
Toàn bộ số tiền của nguyên chủ đều đã dồn vào những bộ váy áo lộng lẫy mặc bên ngoài, còn lớp áo trong lại bị xem nhẹ, để rồi bị Vina nắm được điểm yếu.
Thực ra, chiếc áo lót bằng len mà cô mặc rất mềm mại, rõ ràng đã được xử lý cẩn thận và giặt sạch sẽ. Dù không trắng tinh, nhưng tuyệt đối không thể bị coi là bẩn thỉu.
Nhưng Vina đã đúng về một điều: một quý tộc thực sự sẽ không mặc đồ lót bằng len.
Bởi vì vào thời kỳ này, kỹ thuật tẩy trắng và dệt len vẫn chưa phát triển, áo len được dệt ra thường thô ráp, nặng nề và màu sắc cũng không đủ trắng tinh. Vì vậy, giới quý tộc thường chỉ mặc áo lót bằng vải lanh mịn hoặc vải bông.
La Vi xoa nhẹ lớp áo lót bằng len trong tay, trong đầu nhanh chóng lướt qua tuần tự từng bước xử lý len.
Công nghệ chưa lạc hậu thì đã sao?, vậy tại sao không phát triển nó?
Ở thế kỷ 21 mà cô đang sống, vải làm từ sợi động vật đắt hơn nhiều so với vải làm từ sợi thực vật.