Báo thù hả?
Chờ Tạ Thanh và Lý Niệm Vũ rời đi, Thẩm Bạch nằm trên giường rồi lật xem cuốn nhật ký đó.
Nếu Boss là Bạch tiểu thư, vậy chắc chắn trong cuốn nhật ký này có manh mối quan trọng.
Cậu lật từng trang một, lúc nào chẳng hay đã bị cuốn vào lúc nào không biết.
Nửa đầu cuốn nhật ký là những dòng chữ đầy yêu thương của Bạch Trân Châu dành cho Cố Trường Khanh.
..…
Ngày 5 tháng 5, trời đẹp.
Ta và Cố tiên sinh hẹn nhau đi nghe hát ở Duyệt Nhiên Lâu. Thật ra ta không hiểu hát lắm, Cố tiên sinh liền giảng giải từng chút cho ta.
Cố tiên sinh rất có học thức, có thể dùng bốn chữ “thông kim bác cổ” để tả. Ta rất thích nghe anh kể chuyện xưa, giảng về tình thế quốc tế, về khát vọng của anh.
Anh tuy là người theo lối cũ, nhưng không mâu thuẫn với văn hóa mới, tư tưởng mới, biết tôn trọng phụ nữ, thấu hiểu nỗi khổ của bách tính.
..…
Ngày 6 tháng 7, trời âm.
Có bạn của Cố tiên sinh đến thăm, anh liền rủ ta ra ngoài cùng nhau gặp gỡ. Bạn của anh cũng là thanh niên mới du học về, cũng có chí hướng cứu nước cứu dân.
Người đó mang theo máy ảnh, chụp cho ta và Cố tiên sinh một bức chung. Người ấy nói ta và anh rất xứng đôi, ta vui lắm, chắc Cố tiên sinh cũng vui…
..…
Ngày 3 tháng 9, trời đẹp.
Hôm nay là sinh nhật ta. Cố tiên sinh đến từ sớm. Duyệt Nhiên Lâu có mời được gánh hát nổi tiếng nhất đến biểu diễn, anh cực khổ lắm mới mua được vé.
Chúng ta còn đi xem điện ảnh, uống cà phê. Cố tiên sinh không quen vị đắng, uống một ngụm liền nhăn mặt, dáng vẻ lúc đó dễ thương cực kỳ.
Trước khi chia tay, anh đưa cho ta một cái túi vải nhỏ mang theo cả ngày. Bên trong là một đôi giày thêu màu trắng hình trăng non. Cố tiên sinh nói đó là quà mẹ anh tự tay làm, mong ta đừng chê.
Ta vốn thích mặc đồ Tây, mang giày da, chưa bao giờ nhìn trúng giày thêu. Nhưng đôi giày này, ta lại coi như báu vật mà cất giữ cẩn thận. Vì đó là món quà Cố tiên sinh tặng, là tấm lòng của mẹ anh.
Thật muốn… được gặp mẹ anh một lần.
*
Tình yêu của họ kết thúc vào ngày 2 tháng 10. Sau đó, chỉ toàn là đau khổ. Tần suất cái tên “Lưu đại soái” xuất hiện ngày càng nhiều. Nét chữ cũng nặng nề hơn, giăng kín giữa dòng là sự oán hận ngày càng sâu đậm.
..…
> Ngày 2 tháng 10, mưa nhỏ.
Việc kinh doanh của cha ta xảy ra vấn đề lớn. Tiền hàng không thu được, hàng hóa giao không xong.
Ta biết là ai đứng sau chuyện này, cũng biết phải làm gì mới khiến kẻ đó buông tha nhà ta. Nhưng ta không muốn… trở thành một “di phu nhân” của người đó.
..…
Ngày 15 tháng 10, trời âm.
Ta nghĩ, có lẽ ta nên chấp nhận số mệnh. Cố tiên sinh vì ta mà đắc tội Lưu đại soái. Một người học thức như anh, sao có thể là đối thủ của một kẻ tàn bạo như vậy?
Hắn chỉ tiện tay vu cho anh một tội danh và bắt đi.
Để ép ta ngoan ngoãn, hắn nhốt ta vào lao ngục, bắt ta tận mắt chứng kiến bọn họ tra tấn Cố tiên sinh.
Chúng bẻ từng ngón tay của anh, nhổ từng chiếc răng. Anh bảo ta đừng khuất phục, bảo ta đi, đi thật xa…
..…
Ngày 16 tháng 10.
Cha mẹ ta nhảy lầu tự tử. Cả bầu trời của ta sụp đổ.
..…
Ngày 17 tháng 10.
Cố Trường Khanh cũng đã chết. Ta… lẽ ra cũng nên chết.
*
Sau đó là cuộc sống trong phủ đại soái. Không hề dễ chịu.
Lưu đại soái sau khi có được nàng thì chán rất nhanh, vứt cô trong viện mặc kệ sống chết. Các di phu nhân khác thấy cô thất sủng thì tha hồ ức hiếp.
Chúng dùng nước sôi hắt cô, dùng kim thêu từng cây đâm vào người cô. Còn cắt cử người canh chừng không cho cô tự tử.
Chúng sợ cô chết rồi thì không tiện ăn nói với Lưu đại soái.
Ngày 3 tháng 12, đại tuyết.
Bạch Trân Châu mang thai. Nhưng Lưu đại soái nghi ngờ đứa trẻ không phải con mình nên liền dùng roi đánh cô tàn nhẫn.
Sau đó, chỉ còn lại trang giấy trắng. Cuốn nhật ký kết thúc ở đó.
---
Thẩm Bạch khép nhật ký lại, trong lòng nảy ra một suy đoán táo bạo.
Nhưng suy đoán này… cần xác nhận từ quản gia.
Chỉ là, đi hay không đi… Thẩm Bạch đặt cuốn nhật ký xuống đầu giường. Có thể sống đến sáng mai hay không còn chưa biết được. Ngủ đã.
Cậu vừa mới nhắm mắt, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai?" Cậu bật dậy ngay lập tức, cảnh giác nhìn ra cửa.
Nhưng tiếng gõ chỉ vang lên hai cái, rồi im bặt.
Thẩm Bạch: “.....”
Kỳ thật gõ hoài thì cũng chẳng sao, chỉ sợ cái kiểu gõ hai tiếng rồi lặng thinh như thế này.
Nhưng đối với Thẩm Bạch là người sẵn sàng dâng đầu cho Boss để “giao lưu tình cảm” thì chẳng có gì phải sợ cả.
Muốn vào hả? Thỏa mãn ngươi luôn!
Cậu tung chăn xuống giường, tung tăng ra mở cửa.
Ngoài dự đoán một chút, ngoài cửa chẳng có ai. Bên ngoài cũng không phủ sương mù dày đặc như đêm trước.
Thẩm Bạch quay đầu lại nhìn trong phòng, cũng không có gì bất thường. Không có cặp giày thêu đêm trước.
Lúc cậu còn đang do dự có nên ra khỏi phòng hay không, trước cửa sân hình như có thứ gì đó vừa bay lướt qua.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, người còn chưa kịp suy nghĩ, chân đã vô thức chạy ra sân.
Tối nay, kiểu gì cũng phải chết!
Ngoài sân, một người phụ nữ mặc váy Tây, cầm dù Tây, chậm rãi bước tới.
Mỗi bước cô đi đều để lại dấu chân đẫm máu.
Thẩm Bạch nín thở, cố nhìn xuống chân cô xem có gì lạ, nhưng chiếc váy che kín cả chân nên không thấy gì hết.
Không chần chừ, cậu nhấc chân định đuổi theo.
Cậu muốn hiến đầu, ai cũng đừng hòng ngăn cản!
Cô gái kia cảm thấy sau lưng có người theo, dừng bước quay đầu lại, không thấy ai, lại quay đầu đi tiếp.
Trong lùm cây cạnh tường, Thẩm Bạch bị Tạ Thanh bịt miệng kéo lại, ấn chặt vào lòng.
Tạ Thanh còn ra hiệu bảo cậu im lặng, đừng phát ra tiếng.
Thẩm Bạch trợn trừng mắt nhìn anh.
Không phải chứ? Tạ Thanh là oan hồn à? Sao mỗi lần mình định dâng đầu là anh ta lại xuất hiện?!
Tạ Thanh rướn đầu nhìn ra, thấy cô gái đã đi xa, mới thả Thẩm Bạch ra: “Cô ta đi rồi.”
Anh kéo cậu lại: “Đi, tụi mình đi xem thử, biết đâu có bất ngờ.”
“Vậy đi.” Thẩm Bạch vội nói: “Anh quay về trước đi, để tôi đi một mình.”
Cậu chỉ muốn chết một mình, không muốn kéo người khác theo.
Nhưng Tạ Thanh đâu phải người dễ bị thuyết phục? Anh nói rành mạch: “Một mình nguy hiểm quá, hai người thì còn có thể giúp nhau.”
Rồi không đợi Thẩm Bạch mở miệng, anh nói luôn: “Đừng nói kiểu hai người dễ bị đoàn diệt, đoàn diệt thì đoàn diệt, không sao!”
Thẩm Bạch: “.....”
Người anh em ơi, cái đó là rất có sao đó!
Hai người lén lút theo dõi cô gái váy Tây đi về phía sân phía nam.
Phía đó hoàn toàn khác, tuyết lớn phủ đầy, lạnh buốt thấu xương.
Một chuỗi dấu chân máu kéo dài từ cổng vào tới cửa một căn phòng.
“Cô ta cứ mỗi bước là lại đổ máu…” Thẩm Bạch thì thầm.
Lạnh quá, hai người chuẩn bị quay về.
Nhưng họ vừa quay người thì nghe thấy tiếng hét kinh hoàng, tiếp đó là hai người chạy ra.
Không ngờ lại là Lý Niệm Vũ kéo theo Kim Bằng, trong tay Kim Bằng còn ôm một vật.
Thẩm Bạch trố mắt: “Sao lại là hai người họ nữa?!”
Cô gái váy Tây đuổi sát theo sau, mục tiêu rất rõ ràng chính là Kim Bằng và Lý Niệm Vũ.
Cô lướt qua bên cạnh Thẩm Bạch và Tạ Thanh, không buồn liếc họ một cái.
“Chúng ta chạy không?” Thẩm Bạch hỏi.
Tạ Thanh gật cằm ra hiệu: “Nhìn kìa.”
Kim Bằng vì trốn chạy mà đẩy Lý Niệm Vũ về phía cô gái váy Tây, còn mình thì ôm giày thêu chạy trốn.
“Đệt! Cặn bã!” Thẩm Bạch nghiến răng.
Lý Niệm Vũ ngã nhào, mắt tràn đầy đau đớn và khó tin. Cô nhắm mắt mà chờ đón cái chết.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, cô gái váy Tây chỉ liếc nhìn cô, rồi tiếp tục đuổi theo Kim Bằng.
Thẩm Bạch vội chạy tới đỡ cô dậy. Lý Niệm Vũ nhìn theo hướng Kim Bằng chạy, mắt dần lạnh đi: “Hóa ra là thế…”
Lý Niệm Vũ từng tin mình bị tai nạn xe, Kim Bằng vì cứu cô nên mới bị đâm theo. Nhưng vừa rồi, khi hắn ta đẩy cô ra cho nữ quỷ, ký ức trong đầu cô chợt hé ra sự thật.
Là Kim Bằng cố ý đẩy cô ra trước đầu xe!
Hắn ta muốn giết cô!
“Em không sao chứ? Nửa đêm nửa hôm chạy ra đây làm gì?” Thẩm Bạch lo lắng hỏi. Nhìn thấy cô lại khiến cậu nhớ đến em gái mình – Mưa Nhỏ.
Từ xa truyền tới tiếng gào thảm thiết của Kim Bằng.
Tạ Thanh vội nhắc: “Về phòng trước đã, cô ta sắp quay lại rồi.”
Ba người chạy thục mạng trở lại phòng. Thẩm Bạch khóa chặt cửa, thở hồng hộc rồi quay sang Lý Niệm Vũ.
Cô run run nói: “Giày thêu… đôi giày đó là manh mối then chốt. Có nó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
“Vậy nên các người nửa đêm đi trộm giày?” Tạ Thanh nhíu mày.
Lý Niệm Vũ cúi đầu, không nói được gì.
“Em đi tìm chết à? Dù đôi giày đó là manh mối, thì cũng nên đợi trời sáng chứ?” Thẩm Bạch muốn đập đầu cô xem bên trong là cơm hay cháo.
“Em sợ không đợi được đến sáng…” Lý Niệm Vũ nói khẽ:
“Sợ người tiếp theo chết sẽ là em. Với lại ban ngày tụi em đã tìm rồi, không có đôi giày ấy, chỉ đêm mới có thôi.”
“Cái tên bạn trai kia…” Thẩm Bạch do dự, không biết có nên nói.
Lý Niệm Vũ trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Em tưởng hắn ta vì cứu em mới bị xe đâm, nhưng không phải. Là hắn ta đẩy em ra trước chiếc xe tải, giống như vừa rồi… hắn ta đẩy em ra cho nữ quỷ…”
Giọng cô nghẹn lại.
“Chuyện này, em đúng là ngu thật. Em tìm mọi cách giúp hắn ta vượt cửa, hứa sẽ cùng nhau sống sót nhưng không ngờ hắn ta lại là đồ cặn bã…”
Lý Niệm Vũ rơi vào cảm xúc của mình:
“Em thật sự muốn sống. Nếu em chết, bà ngoại em sẽ ra sao? Em không thể để bà phải tiễn em…”
Cha mẹ Lý Niệm Vũ là quân nhân, cùng hy sinh trong nhiệm vụ. Bà ngoại một mình nuôi cô khôn lớn. Cô không dám tưởng tượng nếu mình chết, bà sẽ thế nào.
Thẩm Bạch nhìn cô, lại nhớ đến em gái mình.
Lúc đó, em gái cậu có giống như cô bé này không, liều mạng chỉ để sống?
Cậu thấy xúc động: “Yên tâm, nhất định sẽ sống sót.”
Giây phút này, Thẩm Bạch không muốn chết nữa.
Cậu muốn giúp Lý Niệm Vũ.
Dù sao, nếu có chết… cũng không thể là lúc này.
Lý Niệm Vũ ngẩn người nhìn cậu, không biết nên nói gì.
Tạ Thanh đúng lúc lên tiếng: “Ừ, nhưng trước mắt phải qua được đêm nay cái đã. Nếu sáng mai chúng ta còn sống, thì cùng nhau xác nhận một chuyện.”
“Được!”
Ba người nhìn nhau cười, cùng nhau đợi bình minh tới.