Trời sáng lúc nào không hay, ba người Thẩm Bạch đợi cả đêm mà vẫn không thấy cô gái váy lụa đến cửa đòi mạng.

“Cái gì mà không chết cơ chứ?” Làm một lần cũng không cho người ta làm tử tế, Thẩm Bạch tỏ vẻ khiếp sợ.

Tối qua ba người họ còn nói sẽ chờ đến bình minh, trong lúc này còn bàn luận tại sao cô gái váy lụa lại bỏ qua Lý Niệm Vũ mà đuổi theo Kim Bằng.

Kết luận đưa ra là: đôi giày thêu. Kim Bằng cầm giày thêu của cô ta, nên mới bị đuổi giết.

Thẩm Bạch còn cố ý lôi ảnh chụp ra, ba người cùng nhau xác nhận xem cô gái váy lụa kia có giống Bạch Trân Châu trong ảnh không.

Trời tối như vậy, mà cô ta còn đội mũ che gần hết mặt, Thẩm Bạch cũng thế, Tạ Thanh cũng thế nên chẳng ai nhìn rõ mặt mũi gì cho cam.

“Là cô ấy!” Lý Niệm Vũ khẳng định chắc nịch.

Bọn họ lúc lấy được giày thêu định bỏ đi thì lại chạm mặt với cô gái váy lụa, mà Lý Niệm Vũ vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt cô ta.

Khi Lý Niệm Vũ nhắc tới đôi giày thêu là màu đỏ, Thẩm Bạch khựng lại: “Không đúng lắm thì phải.”

“Không đúng chỗ nào?” Tạ Thanh tò mò.

Thẩm Bạch giải thích: “Đêm qua, trong phòng tôi xuất hiện một đôi giày thêu màu trắng trăng non. Hơn nữa, trong nhật ký Bạch Trân Châu cũng nhắc đến đôi giày là màu trắng trăng non.”

“Nhưng em với Kim Bằng trộm được đôi giày thêu đó rõ ràng là màu đỏ mà.” Lý Niệm Vũ nhớ lại rồi bổ sung: “Có điều, cái màu đỏ đó… trông không giống màu đỏ bình thường cho lắm.”

“Cái gì gọi là không giống màu đỏ bình thường?” Thẩm Bạch cảm thấy bây giờ mấy đứa nhỏ dùng từ ngữ thật là lạ đời.

“Giải thích sao nhỉ…” Lý Niệm Vũ cẩn thận nhớ lại màu của đôi giày kia: “Nó đỏ, nhưng không phải kiểu đỏ tươi bình thường, cũng không hẳn là đỏ thẫm, mà giống như… bị nhuộm máu.”

Nói tới đây, cô gật đầu chắc nịch: “Phải, đúng là đỏ nhuốm máu!”

“Cũng có lý lắm.” Thẩm Bạch nhớ tới từng dấu chân đẫm máu đêm qua.

“Cô ấy mỗi bước đi đều rỉ máu, vậy nên không loại trừ khả năng giày bị máu thấm đỏ.”

Mỗi bước đều rỉ máu, vậy thì phải chảy bao nhiêu máu mới nhuộm được nguyên đôi giày chứ?

“Tôi có một suy đoán hơi táo bạo, phải đợi đến sáng hẳn rồi đi tìm quản gia xác nhận lại mới được.” Thẩm Bạch nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ đám người trong phủ đại soái đều bị Bạch tiểu thư giết chết.”

“Nếu suy đoán này là thật thì… Bạch tiểu thư làm kiểu gì mới được chứ?” Lý Niệm Vũ nghĩ không ra.

Tạ Thanh lại chậm rãi nói: “Oán hận có thể biến người thành quỷ, rồi quay lại đòi mạng người sống.”

“Cũng đúng thật…” Nếu cô gái váy lụa kia chính là Bạch tiểu thư, thì Lý Niệm Vũ cảm thấy cô ta cũng chẳng đáng sợ lắm.

Tội nghiệp thì có.

“Cho nên, phải đi tìm quản gia hỏi cho rõ.” Thẩm Bạch gật đầu kết luận.

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc, Thẩm Bạch nghe thấy có người nói: “Ai, lại thêm một người chết rồi.”

Ba người nhìn nhau, rồi cùng bước ra ngoài.

Cạnh giếng, một cái xác nằm đó, máu me be bét.

Là thi thể của Kim Bằng.

Thẩm Bạch theo phản xạ nhìn về phía Lý Niệm Vũ, nhưng thấy cô khá bình tĩnh.

Cậu lại đưa mắt nhìn những người xung quanh, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên vài phần bất an.

Ban đầu là 12 người, bây giờ chỉ còn lại 7.

Người chơi sau khi chết sẽ bị thay thế bằng mấy cái xác treo trên tường trong từ đường, mà mấy cái xác đó sẽ “sống lại”, biến thành gia đinh.

Tạ Thanh biết trong đầu Thẩm Bạch đang nghĩ gì, liền ghé sát tai cậu thì thầm: “Lát nữa mình qua từ đường xem thử đi.”

Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, khiến Thẩm Bạch giật thót, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Cậu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Tạ Thanh, gật đầu tỏ ý đồng ý.

Quản gia bước tới, liếc nhìn cái xác bên giếng, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều: “Đêm qua trong phủ có kẻ trộm, mong là không làm phiền tới các vị khách.”

Mọi người giật mình, theo phản xạ nhìn sang thi thể.

Bọn họ nghĩ không biết cái “kẻ trộm” trong miệng quản gia có phải chỉ cái người đang nằm đây không?

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời các vị qua sảnh chính.” Quản gia nói xong thì ra hiệu cho người kéo thi thể đi.

Mọi người lục tục rời đi. Thẩm Bạch, Tạ Thanh và Lý Niệm Vũ không đi theo mà rẽ sang bên cạnh giếng.

“Tôi nghĩ rồi, vẫn muốn xuống giếng.” Thẩm Bạch ngồi xổm, cúi đầu nhìn xuống giếng: “Lúc tôi mới vào game, cái giếng này bị đè bởi một đống đá loạn xạ.”

Cậu lại sờ soạng quanh miệng giếng: “Không biết hai người có để ý không, hôm qua lúc quản gia dẫn tụi mình tới sân này thì cái giếng vẫn bị bịt lưới sắt. Nhưng sau một đêm, cái lưới biến mất không còn tung tích.”

“Vậy tức là… cậu nghi ngờ dưới giếng có gì?” Tạ Thanh gật gù.

Thẩm Bạch gật đầu mạnh: “Chuẩn.”

“Nhưng nếu dưới đó nguy hiểm thì sao?” Lý Niệm Vũ hơi lo.

“Giữa ban ngày… chắc là không sao đâu?” Thẩm Bạch không chắc lắm.

“Dù sao thì sớm chết hay muộn chết cũng đều là chết, nếu xui quá chết dưới đó cũng không sao.”

Tạ Thanh và Lý Niệm Vũ: “…”

Sao người này lại toát ra cảm giác ‘thản nhiên chết chóc’ thế nhỉ?

Tại sảnh chính, quản gia lại xuất hiện nhưng lần này còn có hai người đi theo sau.

Quản gia giới thiệu: “Đây là hai người hầu trong phủ, nếu các vị có yêu cầu gì thì cứ phân phó cho bọn họ.”

“Cái đám gia đinh này rốt cuộc từ đâu lòi ra vậy? Cảm giác là lạ.” Lý Niệm Vũ thì thào với Thẩm Bạch và Tạ Thanh.

Tạ Thanh nói giọng tỉnh bơ: “Có gì đâu mà lạ? Trên tường từ đường vẫn còn vài người chờ treo kìa.”

“Hả?” Lý Niệm Vũ giật nảy.

“Không có gì bất ngờ thì bạn trai cũ đoản mệnh của em cũng sắp được treo lên rồi đấy.” Thẩm Bạch nói tỉnh rụi.

Lý Niệm Vũ tiếp tục giật mình.

“Ăn sáng xong dẫn em đi xem nhé.” Tạ Thanh cười tủm tỉm.

“Có thể đánh xác đấy ~”

Lý Niệm Vũ liếc nhìn Thẩm Bạch rồi lại liếc nhìn Tạ Thanh, âm thầm kéo ghế ra xa hai người họ một chút.

Không biết có phải mình ảo giác không, chứ sao cảm thấy hai người này còn đáng sợ hơn cả boss vậy trời…

Sau khi ăn xong, ba người không hành động ngay mà về phòng bàn bạc công việc trong ngày.

“Đầu tiên là tới từ đường xem xét, sau đó là xuống giếng điều tra. Nếu còn sống sau khi xuống giếng, thì đi tìm mẹ của Cố Trường Khanh hỏi chuyện.” Thẩm Bạch lên kế hoạch.

Với Tạ Thanh và Lý Niệm Vũ thì hai việc đầu còn tạm chấp nhận được, chứ việc thứ ba thì…

“Mẹ của Cố Trường Khanh? Làm sao cậu chắc bà ấy còn sống?” Tạ Thanh muốn biết Thẩm Bạch lấy thông tin từ đâu ra.

“Căn cứ vào nội dung trong nhật ký, em thấy khả năng mẹ Cố Trường Khanh còn sống… không cao.” Lý Niệm Vũ cũng cho rằng chuyện này hơi hoang đường.

Thẩm Bạch vẫn rất tự tin: “Nhưng trong nhật ký đâu có nói bà ấy chết rồi đâu.”

Lý Niệm Vũ nghẹn họng, bỗng cảm thấy lời Thẩm Bạch nói… cũng có lý ghê.

“Thẩm Bạch.” Tạ Thanh vỗ vai cậu, nói bằng giọng cổ quái: “Bạn cậu có từng bảo cậu rất hài không?”

Thẩm Bạch hơi lạnh mặt: “Xin lỗi nha, tôi không có bạn.”

Tạ Thanh ngẩn người, không ngờ lại nhận được phản ứng như vậy nên đành ngây ra nhìn cậu, nhất thời không biết nên làm gì tiếp.

“Được rồi, đi thôi.” Thẩm Bạch lấy lại tinh thần: “Hôm nay còn nhiều việc phải làm nên mình tranh thủ thôi.”

Từ đường vẫn u ám như hôm qua, Thẩm Bạch vừa bước vào đã vô thức rùng mình.

Có kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay khi nhìn thấy năm cỗ quan tài cùng xác người đầy tường thì cậu cũng không quá phản ứng.

Nhưng với Lý Niệm Vũ thì đây là lần đầu, vừa nhìn thấy cái cảnh quan tài cùng xác sống như đang bò ra khỏi tường kia, suýt nữa hồn bay phách lạc.

Thẩm Bạch mở đèn pin điện thoại, soi từng cái xác trên tường.

Không ngoài dự đoán, thi thể của Kim Bằng đã bị treo lên, còn cái xác bị thay thế thì không thấy đâu.

“Chỉ có Kim Bằng và người máu me đêm qua bị treo lên.” Tạ Thanh tổng kết.

“Ý anh là sao?” Lý Niệm Vũ nhìn sang.

Tạ Thanh chỉ một cái xác: “Hôm qua người này toàn thân đẫm máu từ ngoài chạy về, còn ba người kia là bị sương mù ăn. Hôm nay chỉ có hắn bị treo, không thấy ba người kia, anh đoán là chỉ những ai chết trong sân mới bị treo lên.”

“Tôi lại thấy còn một khả năng khác.” Thẩm Bạch chen vào: “Ba người kia bị ăn luôn, đến xương cũng không còn, mà không có xác thì tất nhiên không treo lên tường được.”

Tạ Thanh lại xem bảng tên, thấy có tên Kim Bằng và một người lạ khác.

Lý Niệm Vũ cũng bước tới nhìn, thấy bảng tên Kim Bằng thì hỏi rất chân thành: “Nếu em ném cái bảng tên này đi, có xảy ra chuyện gì không?”

“Đập bảng tên thì không vui lắm.” Tạ Thanh hào hứng đề nghị:  “Đánh xác đi, đánh xác vui hơn!”

“Không hay đâu…” Lý Niệm Vũ vẫn hơi lo, sợ động vào sẽ gây rắc rối.

“Thử cũng được mà.” Thẩm Bạch cũng thấy đề nghị kia đáng để cân nhắc.

“Đừng mà…” Miệng thì nói vậy, chứ tay Lý Niệm Vũ chẳng hề do dự. Cô cầm bảng tên Kim Bằng mà ném thẳng xuống đất.

Tấm bảng gỗ không bể, nên cô còn tri kỷ đạp mấy phát cho đến khi nó gãy đôi mới thôi.

Thẩm Bạch và Tạ Thanh nhìn lên xác Kim Bằng trên tường, thấy không có gì xảy ra thì cũng yên tâm.

Ba người lại dạo quanh từ đường một vòng, thấy không có gì mới thì định rời đi, nhưng không ngờ quản gia lại đang đi về phía này.

Mà không phải chỉ có mình ông ta. Phía sau còn có hai gia đinh, một trong số đó còn cầm hộp cơm gỗ.

Từ đường chỉ có một cửa, giờ muốn chạy thì không kịp nữa rồi nên ba người không nói lời nào, lập tức chui xuống gầm bàn thờ.

Quản gia đến nơi, kiểm tra từng cỗ quan tài một lượt, rồi nói: “Động thủ đi.”

Hai tên gia đinh rút dao găm ra, tiến tới quan tài.

Ba người trốn dưới bàn thờ, mắt mở tròn kinh hãi.

Sợ Lý Niệm Vũ hoảng quá hét lên, Thẩm Bạch còn phải đưa tay bịt miệng cô lại.

Hai tên người hầu đó… đang móc tim!

Chúng móc từng trái tim của năm xác chết trong quan tài bỏ vào hộp cơm.

Đợi quản gia và gia đinh đi rồi, ba người vẫn chưa dám ra mà đợi thêm một lúc để chắc chắn không có ai quay lại mới bò ra khỏi gầm bàn thờ.

Tạ Thanh dẫn đầu tới kiểm tra quan tài, từng cỗ xác đều bị khoét một lỗ to ở ngực.

“Bọn họ móc tim để làm gì chứ?” Giọng Lý Niệm Vũ run rẩy.

Thẩm Bạch lắc đầu: “Trước cứ rời khỏi đây đã, chuyện móc tim để sau rồi tính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play