Trời còn sớm, Tạ Thanh liền kéo cậu ra đường đi dạo, xem thử có thể tìm thêm được manh mối nào hữu ích không.

Dù Thẩm Bạch chẳng muốn đi tìm gì, chỉ mong tìm được một chỗ không người rồi lặng lẽ… chết đi cho yên, nhưng nhìn thấy Tạ Thanh vì sống sót mà cố gắng như vậy thì cậu lại không nỡ lắm. Dù sao giúp Tạ Thanh tìm manh mối để vượt ải thành công cũng chẳng mâu thuẫn gì với việc cậu âm thầm gửi lời tạm biệt ấm áp đến boss cả, phải không?

Đường phố mang phong cách thời Dân quốc, lát đá gồ ghề uốn lượn, hai bên là những ngôi nhà ngói xanh gạch xám có nét duyên dáng riêng. Thỉnh thoảng lại chen vào vài tòa nhà kiểu Tây dương, toát lên vẻ giao thoa giữa Đông và Tây.

Mặt đường không rộng lắm, nhưng náo nhiệt vô cùng. Tiếng rao bán hàng hòa cùng tiếng leng keng của xe kéo, tạo nên một bức tranh phố thị sống động.

“Hay mình đi hỏi thử tiệm chụp ảnh?” Thẩm Bạch lại lôi hai tấm ảnh ra: “Tiệm chụp ảnh chắc sẽ biết điều gì đó.”

Tạ Thanh gật đầu đồng ý.

Trên con phố này có tổng cộng bốn tiệm chụp ảnh, Thẩm Bạch và Tạ Thanh mang ảnh đến từng tiệm một để hỏi. Đến tiệm thứ ba, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.

Chủ tiệm là một anh chàng trẻ tuổi phong cách Tây hóa, đội mũ beret, mặc áo khoác da, chân mang giày da bóng loáng, cười lên còn có chút duyên.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh thì anh ta đã nói ngay: “Ơ, đây là tiểu thư Bạch.”

Thẩm Bạch và Tạ Thanh lập tức dựng thẳng tai.

“Anh có thể kể cho bọn tôi nghe một chút về cô ấy không?” Thẩm Bạch hỏi gấp.

Anh chủ tiệm bắt đầu kể: “Bạch tiểu thư là một cô gái tân thời từng du học, vừa xinh đẹp lại có lòng tốt. Tiếc là hồng nhan bạc mệnh.”

Cô ấy tên đầy đủ là Bạch Trân Châu, gia đình kinh doanh châu báu. Mới học từ Anh trở về đã bị Lưu đại soái để ý, muốn cưới về làm Ngũ di thái. Nhưng cô là người theo tư tưởng mới, hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện đó. Cô vùng vẫy phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị ép phải vào phủ làm vợ bé. Từ đó, không ai còn gặp lại cô ấy nữa.

“Anh nói Lưu đại soái… là người này phải không?” Thẩm Bạch chỉ vào người đàn ông mặc quân phục trong ảnh.

Anh chủ tiệm gật đầu: “Đúng vậy, chính tôi là người chụp bức ảnh này đó.”

“Vậy còn người này thì sao?” Tạ Thanh đưa tấm ảnh thứ hai ra.

Người chủ tiệm ngắm nghía một hồi rồi lắc đầu: “Không quen, không có ấn tượng gì.”

Manh mối có vẻ ít ỏi đáng thương.

Hai người tạm thời rơi vào im lặng.

“À mà, hai cậu thử đi vào con hẻm phía sau tìm bà Lưu mà hỏi,” anh chủ tiệm vỗ trán.

“Bà ấy từng làm giúp việc cho nhà tiểu thư Bạch nên chắc biết nhiều chuyện lắm.”

Một tia hi vọng!

Hai người cảm ơn rối rít, lập tức lao về phía con hẻm sau tiệm.

Bà Lưu là một bà cụ gầy gò, người cong cong, mặt đầy nếp nhăn, trông không dễ nói chuyện.

Quả nhiên, bà cũng không dễ nói chuyện thật.

Thấy có người tới hỏi về chủ cũ, bà Lưu bĩu môi: “Bà đây biết chứ, nhưng chẳng muốn kể đâu.”

Thẩm Bạch tiến lại gần: “Vậy làm sao để bà chịu kể?”

Bà Lưu chỉ vào đống quần áo và củi gỗ trong sân: “Thấy cái đống kia chưa? Giặt đồ, chẻ củi đi, làm xong rồi tôi nói.”

Hai người quay lại nhìn cái bồn giặt đồ và mấy khúc củi ở góc sân.

“Muốn chúng ta kính lão đúng không?” Thẩm Bạch hỏi nhỏ.

“Phải về trước khi trời tối, không còn thời gian đâu.” Tạ Thanh đáp.

“Nhưng hành hạ người già… tôi làm không được.” Thẩm Bạch nhíu mày.

Tạ Thanh im lặng, sau đó quay người bước đến góc sân, vác cái rìu lên. Trước tiên, anh đá đổ đống củi, sau đó đập vỡ cái bồn giặt, cuối cùng cắm luôn cái rìu vào khung cửa bên cạnh bà Lưu, mặt không chút cảm xúc.

Bà Lưu im bặt: “… Tiểu thư Bạch là người tốt… chỉ tiếc bị cầm thú hại chết…”

Thẩm Bạch gật gù, ra hiệu bà tiếp tục nói.

Cậu lại nhẹ nhàng gỡ cái rìu xuống, để lại vào chỗ cũ, gom mớ quần áo ném lại cái bồn đã bể.

May đây là NPC, nếu không thì chắc gặp báo ứng rồi.

Từ lời bà Lưu, họ biết được rằng tiểu thư Bạch từng có người yêu tên là Cố Trường Khanh. Lưu đại soái muốn ép cô theo khuôn khổ nên bắt cóc anh ta đánh đập, rồi còn hại cả cha mẹ cô.

“Còn Cố Trường Khanh thì sao?” Thẩm Bạch đưa tấm ảnh ra cho bà cụ xem.

“Bà già mắt kém, không thấy rõ ảnh, mà hắn thì… chết lâu rồi.”

“Bà biết hắn chôn ở đâu không?” Thẩm Bạch hỏi tiếp.

“Tôi đâu biết!” Bà quạu.

Tạ Thanh vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy bà còn biết gì nữa không?”

Có vẻ hơi sợ Tạ Thanh nên bà cụ cố gắng nhớ lại: “Tiểu thư Bạch rất thích đi Duyệt Nhiên Lâu nghe hát.”

“Hát?” Thẩm Bạch tròn mắt, “Không phải du học sao, sao lại mê nghe hát?”

“Chính vậy đó.” Bà Lưu cười khà khà, “Tiểu thư nói, sân khấu là đời người, nghe hát là hiểu nhân sinh.”

“Vậy cô ấy có đi giày thêu không?” Tạ Thanh hỏi.

“Không có.” Bà Lưu lắc đầu chắc nịch, “Tiểu thư mặc đồ Tây như người nước ngoài nên chướng mắt giày thêu lắm.”

Giày thêu không phải của Bạch Trân Châu? Thẩm Bạch mơ hồ.

Rời khỏi nhà bà Lưu, Tạ Thanh hỏi có muốn đi luôn Duyệt Nhiên Lâu không. Thẩm Bạch nhìn đồng hồ rồi lắc đầu: “Muộn rồi, về thôi.”

Quản gia dặn phải về trước khi trời tối thì chắc chắn là có lý do. Cậu không sao cả, nhưng không thể kéo Tạ Thanh vào nguy hiểm được.

Tạ Thanh không biết Thẩm Bạch đang nghĩ gì, chỉ gật đầu: “Vậy mai đi.”

Tối đến, cả dinh thự đèn đuốc sáng trưng. Mọi người tụ họp trong chính sảnh chờ ăn tối.

Thẩm Bạch đếm đầu người, nhỏ giọng với Tạ Thanh: “Thiếu bốn người.”

“Chắc không về nữa.” Tạ Thanh vừa nói xong thì đã có tiếng hét vang lên.

Một người máu me đầy người lao vào: “Ngoài kia toàn sương mù, sương mù ăn người! Họ… họ đều bị sương mù ăn mất rồi!”

Hắn run cầm cập, sợ hãi tột độ.

Mọi người chỉ nhìn chằm chằm, không ai đến gần.

Quản gia bước ra, nhìn người kia rồi thở dài: “Đã bảo phải về trước khi trời tối rồi mà…” Rồi ông gọi gia đinh đưa hắn đi tắm rửa.

Thẩm Bạch liếc tên người hầu, lại khẽ gọi Tạ Thanh một tiếng.

Tạ Thanh lên tiếng.

Cả hai cùng nghĩ tới một chuyện: Có khi nào đây là thi thể thứ mười ba?

Nếu đúng vậy, thì người kia… tiêu rồi.

“Tiểu Bạch ca.” Lý Niệm Vũ lại gần thì thầm, “Tên người hầu kia có vấn đề. Ban ngày tụi em lục soát khắp nơi, ngoài quản gia thì làm gì có ai khác!”

“Còn phát hiện gì nữa không?” Thẩm Bạch hỏi.

Lý Niệm Vũ nhìn quanh: “Ăn xong em nói.”

“Tiểu Vũ!” Kim Bằng thấy vậy liền gắt lên. Lý Niệm Vũ nhịn cả ngày, giờ không chịu nổi nữa: “Anh im đi! Em không muốn nghe anh nói gì hết!”

Thẩm Bạch và Tạ Thanh: “!!!”

Ủa, cặp đôi này tự cãi vã chia tay đó hả? Không phải do tụi tôi ra tay? Hay tụi tôi thật sự có kỹ năng chia rẽ tình lữ?

“Thưa quý vị khách, một ngày mệt nhọc rồi nên ăn cơm xong về phòng nghỉ đi.” Quản gia nhấn mạnh từng chữ: “Nhớ kỹ, sau khi tắt đèn, cho dù có nghe gì cũng không được ra ngoài.”

Không thể không nói, lòng Thẩm Bạch lại một lần nữa… rục rịch.

Nếu vậy thì sao? Ban đêm yên tĩnh thế kia… có thể tận dụng lúc ấy để chết?

Cậu tin chắc tử thần đang phù hộ mình.

Ăn xong, Thẩm Bạch và Tạ Thanh đi sóng vai. Tạ Thanh thấy cậu thất thần thì hỏi: “Nghĩ gì mà đờ ra thế?”

“Nghĩ xem chết sao cho đẹp.” Thẩm Bạch buột miệng.

Không khí bỗng trầm lại. Thẩm Bạch khẽ mỉm cười chữa cháy: “À… nghĩ xem tối có gì đến thăm không.”

“Là vì chuyện ban ngày vào từ đường à?” Tạ Thanh hỏi.

Không hiểu sao, Thẩm Bạch cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tạ Thanh có chút gì đó… lạ lạ.

“Nên tối nay chúng ta ngủ chung phòng đi, có gì còn lo cho nhau.”

“Không.” Thẩm Bạch từ chối thẳng thừng: “Tôi không thích ngủ chung với đàn ông lạ.”

Nhưng Tạ Thanh chỉ nghe thấy bốn chữ “đàn ông lạ”: “Vậy chạy vạy cả ngày vẫn là người lạ?”

“Đúng.” Thẩm Bạch gật đầu không chớp.

“Thật đó hả? Tôi có chút đau lòng rồi nha.” Tạ Thanh ôm ngực tỏ vẻ thương tâm.

Thẩm Bạch phẩy tay: “Người xa lạ, có duyên mai gặp lại!”

Tạ Thanh: “……”

Vừa vào phòng, Tạ Thanh cùng Lý Niệm Vũ cũng tới nơi. Tạ Thanh còn cố tình hỏi: “Em gái nhỏ, bạn trai giận dỗi của em đâu?”

Lý Niệm Vũ hừ một tiếng: “Không nhắc đến hắn, em có chuyện muốn nói với các anh.”

Nếu được thì Thẩm Bạch thật sự muốn nói: Hai người đi chỗ khác nói chuyện đi, mấy chuyện này tôi không muốn biết đâu!

Cậu thở dài, đóng cửa rồi ngồi vào bàn.

Lý Niệm Vũ đặt một quyển sổ bọc da trâu lên bàn: “Tìm thấy cái này ở viện phía nam, là nhật ký.”

“Xem thử đi.” Tạ Thanh cầm lên giở vài trang.

“Nhìn đi.” Lý Niệm Vũ nói, “Chủ nhân cuốn sổ là Bạch Trân Châu, ghi lại những kỷ niệm với một người tên Cố Trường Khanh.”

“Không chỉ ngọt ngào,” Tạ Thanh dừng lại ở một trang, “Còn có cả bi thương.”

Trang đó ghi cảnh cô bất lực nhìn người yêu bị bắt đi.

Thẩm Bạch cũng lấy hai tấm ảnh ra cho Lý Niệm Vũ xem, kể lại tất cả những gì họ thu thập được.

Lý Niệm Vũ nghe xong, chỉ buông hai chữ: “Báo thù.”

Thấy cả hai đang nhìn mình, cô giải thích: “Biết đâu là tiểu thư Bạch đang báo thù?”

Cha mẹ, người yêu đều bị Lưu đại soái hại chết nên cô ấy muốn báo thù cũng đâu có gì lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play