Trên sân thượng của tòa nhà cao tầng phủ bạt, Thẩm Bạch uống nốt ngụm bia cuối cùng rồi đặt chai xuống, chậm rãi bước đến sát mép.
Tòa nhà phủ bạt này là nơi lý tưởng để nhảy lầu.
Loại địa điểm này bình thường chẳng ai đến, nhảy lầu ở đây sẽ không vạ lây người vô tội nào cả.
Cho nên, Thẩm Bạch quyết định nhảy từ đây xuống và kết thúc cuộc đời bi thảm của chính mình.
“Tạm biệt nhé cái thế giới chó má.” Cậu nhảy xuống, dang hai tay ra, chuẩn bị ôm lấy lòng đất lạnh lẽo.
Nhưng đón chờ cậu lại không phải là mặt đất cứng ngắc băng giá, mà là một giọng nói nam máy móc, vô cảm:
“Trò chơi khởi động hoàn tất. Người chơi Thẩm Bạch, có muốn tiến vào trò chơi không?”
Hả? Cái gì thế này?
Trước mắt Thẩm Bạch xuất hiện một khung sáng, bên trên chỉ có hai chữ lớn rõ ràng: “Có” và “Không”.
Tuy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thẩm Bạch không chút do dự chọn ngay “Không”!
Hôm nay dù có là ông trời hiện thân đi nữa thì cũng không thể cản cậu đi ôm cái nền đất lạnh lẽo kia!
“Kính chào người chơi, chào mừng đến với trò chơi Sinh Tử. Nhiệm vụ đang tải xuống, xin chờ trong giây lát.”
Giọng nói máy móc lạnh tanh báo xong, khung lựa chọn cũng biến mất, trở nên vô nghĩa.
Bóng đêm như mực, mây dày trên trời bị xé toạc, lộ ra vầng trăng đỏ như máu. Màu sắc ấy sâu thẳm và kỳ dị, tựa như bị ngấm máu mà toát ra thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình.
Sân thượng đổ nát chìm trong yên lặng và u ám, ánh trăng rọi xuống những phiến đá xanh vỡ vụn, đầu hè vết bóng loang lổ in đầy mặt đất.
Giữa sân là một đống đá vụn lộn xộn, mà lúc này đây Thẩm Bạch đang đứng ngay bên đống đá ấy, phơi sương, lặng lẽ.
Nhảy cái lầu thôi mà, sao lại thành ra thế này?
“Nhiệm vụ tải xong. Mời người chơi nhanh chóng thông quan.”
“Lời nhắc thân thiện: Sinh mệnh chỉ có một lần, trò chơi không thể khởi động lại. Nhiệm vụ thông quan thành công thì sống, thất bại thì chết. Mong người chơi trân trọng mạng sống, cố gắng vượt ải để giành lấy cơ hội sống sót.”
Thất bại thì chết?
Thẩm Bạch ngẫm nghĩ lời này, trên mặt nở ra một nụ cười... rất chi là kỳ dị.
Chà, lại có cả chuyện tốt thế này à?
Cảnh vật quanh sân bỗng thay đổi, những hình ảnh hoang tàn dần tan biến thay vào đó là ánh đèn sáng rực, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
“Khách quan, sao ngài lại ở đây?” Một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia thời dân quốc đi tới.
“Mau theo tôi vào sảnh chính, mọi người đang đợi ở đó cả rồi.”
Thẩm Bạch không hề do dự, nhấc chân đi theo ngay.
Dù không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu rất mong chờ diễn biến tiếp theo.
Trò chơi mà, chắc chắn sẽ có Boss. Với cái tên “Sinh Tử” này, thì Boss phải cực kỳ hung dữ mới đúng?
Thẩm Bạch vừa đi vừa nghĩ.
Bước vào cái gọi là sảnh chính, Thẩm Bạch phát hiện nơi này đã có không ít người.
Nhìn sơ qua, toàn là người chơi.
Cậu đếm đếm, không ít không nhiều, vừa tròn mười hai người.
Thẩm Bạch đánh giá những người kia, mà bọn họ cũng đang đánh giá lại cậu.
“Khách quan, ngài ngồi ở đây.” Quản gia dẫn cậu đến một cái bàn tròn, chỉ vào chỗ trống bên cạnh.
Bên trái là một cô bé trông chưa tới hai mươi tuổi, bên phải là một ông chú mập mạp đeo dây chuyền vàng to tổ bố.
Chú mập liếc Thẩm Bạch một cái rồi lại quay sang tiếp tục trò chuyện với người bên phải. Ngược lại, cô bé bên trái lại thân thiện chào hỏi Thẩm Bạch.
Cậu ngồi xuống, chủ động hỏi han: “Đây là đâu thế?”
“Nhìn dáng vẻ ngươi là lần đầu vào game nhỉ?” Cô bé cười khúc khích, mí mắt cong cong, nhìn là thấy dễ thương.
Thẩm Bạch hơi khựng lại.
Cô bé này làm cậu nhớ đến em gái mình.
“Đây là game kinh dị.” Người trả lời lại là một cậu con trai ngồi cạnh cô bé, tuổi tác cũng tương đương.
Thẩm Bạch nghe bọn họ trò chuyện mà biết được hai người này là một đôi tình nhân. Cô gái tên Lý Niệm Vũ, cậu con trai tên Kim Bằng.
Cũng nhờ hai người mà Thẩm Bạch hiểu được, cái trò chơi gọi là “Sinh Tử” này chính là game kinh dị, cũng được gọi là game sinh tồn.
Đây là lần thứ ba họ vào trò chơi.
Trò chơi không có nhiệm vụ hướng dẫn rõ ràng, người chơi phải tự mình khám phá nhiệm vụ.
Trong quá trình tìm nhiệm vụ sẽ gặp đủ loại nguy hiểm, mà dù là nguy hiểm lớn hay nhỏ thì đều có thể mất mạng.
Nếu người chơi chết trong game, ngoài đời cũng chết theo.
“Ra là vậy…”
Thẩm Bạch nở nụ cười, nhìn sao cũng thấy… hơi kỳ.
Tốt rồi, trò chơi này, cậu biết nên chơi thế nào rồi.
“Thẩm Bạch ca, anh…” Lý Niệm Vũ muốn nói lại thôi.
Tân binh lần đầu vào game không phải nên sợ chết khiếp sao?
Sao người này lại trông như đang rất phấn khích?
Kim Bằng huých tay bạn gái, thì thầm:
“Em đừng nói chuyện với cậu ta, nhìn là biết không bình thường rồi.”
Cười kiểu đó, nhìn phát biết có vấn đề!
“Trò này có nhiều ải lắm không?” Thẩm Bạch tò mò.
“Chắc là nhiều lắm, nhưng cụ thể bao nhiêu thì không rõ.” Lý Niệm Vũ thở dài, bất lực:
“Chỉ cần qua được một ải thì vài ngày sau lại vào ải tiếp theo. Có khi… trò chơi này không có hồi kết, chỉ có chết mới kết thúc được…”
“Tôi thấy cô bé này nói đúng đấy.” Ông chú mập đeo dây chuyền vàng nhập hội tám chuyện.
“Tính luôn lần này là tôi vào đến lần thứ sáu rồi, mà chẳng biết đâu là điểm dừng nữa.”
Thẩm Bạch còn định hỏi thêm về những lần trước họ đã trải qua những gì, thì người quản gia lại xuất hiện.
“Đêm đã khuya, phòng đã chuẩn bị xong. Mời các vị theo tôi.”
Nói đến đây, ông ta như sực nhớ ra điều gì, bèn thêm một câu: “Ban đêm hơi không yên, nếu có nghe thấy gì… ngàn vạn lần đừng mở cửa.”
Ông ta còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “đừng mở cửa”.
Mọi người ở đây đều ngầm hiểu, đừng mở cửa… không phải lời nói suông.
Thẩm Bạch cũng hiểu.
Nhưng mà!
Đã nói vậy, thì đêm nay… cậu nhất định phải mở một cái cửa mới được.
“Thẩm Bạch ca.” Lý Niệm Vũ có vẻ rất có cảm tình với cậu.
“Bọn em ở phòng bên cạnh nhé, có chuyện gì còn có thể giúp nhau.”
Dù gì Thẩm Bạch cũng là người mới nên cô sợ cậu lỡ tay kích hoạt điều kiện tử vong, chưa kịp chơi đã chết.
Lý Niệm Vũ thì tốt bụng như vậy, nhưng bạn trai cô lại không: “Em quan tâm cậu ta làm gì? Tân binh như cậu ta sống không qua nổi đêm nay đâu.”
“Kim Bằng…” Lý Niệm Vũ kéo tay hắn và ra hiệu đừng nói linh tinh.
Thẩm Bạch cảm ơn Lý Niệm Vũ vì lòng tốt, nhưng từ chối ở phòng cạnh nhau: “Lỡ có chuyện gì thì tôi sợ liên lụy tới hai người. Thôi cứ tùy cơ vậy.”
Kỳ thật, Thẩm Bạch là sợ nửa đêm đi tìm cái chết lại vô tình kéo theo Lý Niệm Vũ, cô bé tốt bụng này gặp nạn.
“Nhưng mà…” Lý Niệm Vũ còn muốn nói gì đó, đã bị Kim Bằng kéo đi.
Kim Bằng thậm chí còn lớn tiếng quát cô:
“Em quan tâm cậu ta làm gì? Em thấy cậu ra đẹp trai nên muốn cho không luôn hả?”
“Tiểu Bằng, sao anh lại có thể nói như vậy? Chẳng phải chúng ta cũng từng là tân thủ đó sao?”
Lý Niệm Vũ thật sự khó chịu với kiểu nói chuyện lớn tiếng của Kim Bằng.
Yên lặng đi phía sau bọn họ, Thẩm Bạch nhíu mày.
Không hiểu nổi, loại đàn ông thế này sao lại kiếm được bạn gái?
Nói thật, nếu em gái cậu mà dẫn về một kẻ như vậy… khỏi cần nói bạn trai, cửa nhà cậu khỏi hòng bước vô.
Dám quát em gái cậu? Coi chừng bị đánh gãy răng!
Quản gia sắp xếp cho cả mười hai người, mỗi người một phòng ngủ. Dãy phòng nằm ngay trước cái sân đá vụn lúc trước.
Hiện tại, đống đá vụn kia đã biến mất mà thay vào đó là một cái giếng đá.
Trên giếng có kéo lưới sắt, mới nhìn thôi đã thấy âm u rợn người.
Thẩm Bạch bước vào phòng, xoay người nhìn ra cửa thì phát hiện cái giếng kia nằm ngay đối diện cửa phòng mình.
“Giếng gì mà lại đặt ngay đối diện cửa phòng thế này? Xui xẻo thấy sợ!”
Xem ra, không chỉ một mình cậu để ý đến điểm này.
Nói cách khác, lúc trước nhìn thấy đống đá vụn kia là để che cái giếng?
Thẩm Bạch suy nghĩ trong đầu.
Phòng ngủ mang phong cách dân quốc điển hình, pha trộn giữa Trung và Tây, vừa có nét cũ kỹ vừa có chút hiện đại.
Dưới cửa sổ là một chiếc tủ năm ngăn, phía trên đặt một khung ảnh. Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy phương Tây ngồi trên đùi một người đàn ông mặc quân phục.
Người đàn ông trông hơi lớn tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, dáng dấp có phần thô ráp.
“Cha con?” Thẩm Bạch đoán thử.
Nhưng rất nhanh, cậu đã phủ định.
Người đàn ông ôm eo người phụ nữ, tư thế thân mật như vậy, từ cổ chí kim chưa từng có người cha nào ôm con gái chụp kiểu này cả.
Vậy thì… chồng?
“Chắc là chồng.” Cậu đặt khung ảnh xuống, xoay người quan sát những vật khác trong phòng.
Một cô gái tân học, du học trở về rồi kết hôn với một quân phiệt phong kiến?
Không phải không có khả năng.
Khoan đã…
Thẩm Bạch quay lại, cầm khung ảnh lên lần nữa, chăm chú nhìn gương mặt của người phụ nữ.
Mắt cậu từ từ trợn to.
Biểu cảm trong ảnh… thay đổi!
Lúc đầu là lạnh lùng, bây giờ lại trở thành nụ cười quỷ dị.
“Bốp!” Thẩm Bạch theo phản xạ úp ngược khung ảnh xuống bàn, miệng lầm bầm:
“Tôi là một người tin vào chủ nghĩa duy vật… chủ nghĩa duy vật… duy vật…”
Nhưng chưa niệm được hai câu thì cậu lại nhặt khung ảnh lên, còn cúi đầu cung kính.
“Tôi rất vinh hạnh được phục vụ quý vị. Chào mừng đến viếng thăm!”
Quyết tâm tìm cái chết của cậu đúng là không thể đùa được.
Tốt rồi! Lại gần tử vong thêm một bước!
Trong tủ quần áo vang lên tiếng động kỳ lạ, ánh mắt Thẩm Bạch lập tức sáng lên, vội vã đi đến.
Tới rồi sao?
Nhanh vậy đã đến lượt cậu gặp tử thần rồi à?
Cậu bất ngờ kéo toang cửa tủ thì thấy hai con chuột bị dọa, chạy vọt ra ngoài.
Sắc mặt Thẩm Bạch đông cứng lại, thất vọng nhìn theo bọn chuột bỏ chạy.
Là… chuột?
Tại sao lại là chuột?
Không thể là… cái gì đó “tử vong” một chút được sao?
Ánh mắt cậu bị hút về một góc trong tủ, nơi đó có một tấm ảnh.
Thẩm Bạch cúi người nhặt lên.
Vẫn là một tấm ảnh chụp chung. Người phụ nữ vẫn là cô gái kia, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh không phải lão già mặc quân phục nữa, mà là một thanh niên mặc áo dài với dáng người rất cao.
Chỉ là gương mặt mơ hồ, không thấy rõ ngũ quan.
Thẩm Bạch liếc nhìn tủ năm ngăn, rồi lại nhìn tấm ảnh trong tay, sau đó quyết đoán làm một việc: gom hết tất cả đồ vật khả nghi và đặt bên đầu giường.
Phải tụ hết vào một chỗ, như vậy mới có thể rước tử vong ghé chơi!
Đêm nay lạnh như nước, trăng máu trên trời đỏ đến lạ thường.
Gió khẽ lướt qua, cánh cửa gỗ cũ kêu kẽo kẹt từng tiếng.
Ngọn đèn bị thổi tắt, sân dần chìm vào bóng tối.
Chỉ có cái giếng đá kia, dưới ánh trăng đỏ, phát ra thứ ánh sáng kỳ dị.
Tiếng khóc vang lên đánh thức Thẩm Bạch. Cậu trở mình ôm chăn, lẩm bẩm:
“Ai thế? Đêm hôm khuya khoắt còn khóc cái gì?”
Nhưng rất nhanh, cậu phản ứng lại, trợn mắt ngồi bật dậy.
Tiếng khóc ấy đến từ ngoài cửa.
Không phải kiểu gào khóc thảm thiết, mà là loại tiếng nức nở khe khẽ như thể đang cố nhịn lại.
Trong đêm tối yên tĩnh thế này, nghe càng rợn người.
Đến rồi sao?
Thẩm Bạch nhảy khỏi giường, ba bước thành hai chạy tới cửa.
Có khi nào thứ quyết định sống chết của cậu đang ở ngay ngoài cửa?
Cậu lập tức mở cửa ra nhưng ngoài hành lang không một bóng người.
Nhưng tiếng khóc, vẫn còn đó.