Chân trời vừa hửng sáng, thi thể của Chu Đồng dưới ánh nắng sớm dần dần tan biến. Chu Đan Đan vốn chỉ đang khóc nức nở khe khẽ, thấy một màn như vậy thì không nhịn nổi nữa, vùi mặt vào ngực Từ Thiến mà òa khóc nức nở.
Trong cuộc sống thật, cô từng tự sát nhảy lầu cũng vì xúc động nhất thời. Mà khoảnh khắc trước mắt này khiến cô bắt đầu hối hận về hành vi đó. Cô không muốn giống như Chu Đồng, cứ thế mà biến mất không chút tăm hơi. Có lẽ không lâu nữa, dù là người thân hay bạn bè cũng sẽ quên cô.
Thỉnh thoảng nhớ lại, cũng chỉ là bình thản cảm thán một câu: “Đáng tiếc quá.”
Lý Niệm Vũ vốn không giỏi an ủi người khác, thấy Chu Đan Đan như vậy thì cũng rối rắm, không biết nên mở miệng thế nào.
"Đi rửa mặt đi, rồi đi tìm manh mối." Tạ Thanh vừa dứt lời đã kéo Thẩm Bạch đi luôn. Lý Niệm Vũ do dự một chút, để lại một câu cụt lủn: "Đừng khóc." Rồi cũng đi theo sau.
Thẩm Bạch trải bộ váy cưới ra giường, cẩn thận nghiên cứu. Hôm qua vì trời tối quá, cậu chỉ có thể lần mò bằng tay.
Tạ Thanh đặt cái sọ qua một bên, tiện tay ném cái khăn voan đỏ cho Thẩm Bạch:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT