Vạch bụi lau sậy ra, hiện lên một con đường mòn ngoằn ngoèo. Thẩm Bạch và Tạ Thanh đều rất tò mò không biết cuối đường là gì. Thẩm Bạch dốc tinh thần làm gương cho quân lính, đi đầu bước lên đường mòn, nhưng lại bị Tạ Thanh kéo giật lại.
Thẩm Bạch quay đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc. Tạ Thanh thì tiện tay nhặt một khúc gậy thẳng tắp đưa cho cậu.
"Tôi đâu có mù." Thẩm Bạch ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn cầm lấy cây gậy, vì không ai có thể từ chối một khúc gậy vừa dài vừa thẳng như vậy cả!
Khóe mắt Tạ Thanh co giật, nhịn không nổi muốn gõ vào trán cậu: “Đưa em cắt cỏ, nhỡ trong bụi có rắn thì sao?”
“À, thì ra là vậy…”
Không thể không nói, cầm được khúc gậy này khiến Thẩm Bạch cảm thấy như tìm lại được niềm vui tuổi thơ. Nếu không vì đã là người lớn nên còn giữ chút thể diện, chắc cậu đã phát ra vài âm thanh kỳ quặc rồi.
Tạ Thanh vừa đi theo sau, vừa cười tủm tỉm nhìn cậu cầm gậy quét tới quét lui trông đầy sức sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT