Từ đường tổng cộng đặt năm cỗ quan tài, ở giữa là một quan tài lớn nằm chính diện, hai bên trái phải là hai cặp quan tài nhỏ hơn.

Thẩm Bạch vừa miệng lẩm bẩm 24 chữ chân ngôn, vừa lấy điện thoại bật đèn pin rồi bước vào trong từ đường. Nhưng cậu vừa mới vào đến cửa đã suýt kêu ré lên, giật mình đến nghẹn họng, quay người định bỏ chạy.

Bởi vì hai bên tường trong từ đường treo đầy thi thể. Những cái xác đó ban đầu đều quay mặt về phía năm cỗ quan tài kia, nhưng đúng khoảnh khắc Thẩm Bạch bước vào, thì tất cả cùng lúc quay đầu nhìn cậu!

Cậu còn chưa kịp xoay người đã đụng phải một người đang áp sát tường, lần này thật sự nhịn không nổi mà buột miệng chửi thô một tiếng.

"Là tôi, là tôi đây!" Người bên tường vội vàng giữ lấy tay Thẩm Bạch đang huơ loạn, nhanh chóng giải thích. 

“Tôi là Tạ Thanh.”

Thẩm Bạch trừng mắt: “... Dọa tôi sợ muốn chết đó biết không!”

Cậu đúng là bị dọa thật rồi. Tuy nói cậu vượt ngàn dặm đến tặng thủ cấp thể hiện tình cảm sâu đậm, nhưng cũng không cần bị hù đến mức này chứ!

"Sao anh lại đến đây?" Thẩm Bạch thấy muốn chết thật đấy, nhưng cũng không nỡ để một người vô tội chết oan nên liền đẩy Tạ Thanh ra ngoài. 

“Không phải đã bảo đừng đến sao? Mau đi đi, lỡ gặp Boss thì xong.”

Tạ Thanh một tay chống cột nhà vẫn vững như bàn thạch: “Tôi thấy cậu lén lút đi về phía hậu viện, nên mới đi theo.”

"Tôi lén lút thì liên quan gì đến anh, mau đi đi đừng gây chuyện." Thẩm Bạch lại đẩy Tạ Thanh lần nữa.

Tạ Thanh vừa xoay người, Thẩm Bạch không kịp thu lực nên suýt nữa nhào thẳng vào ngực anh.

Tạ Thanh đỡ lấy vai cậu, mỉm cười: “Đã tới rồi thì không vào đi dạo một vòng thì hơi phí, nhỉ?”

"Bên trong có xác người đó." Thẩm Bạch nghiêm túc cảnh báo.

"Vậy thì càng phải vào xem thử chứ." Tạ Thanh chớp mắt.

Thẩm Bạch: “???”

Khoan, ở đâu nhảy ra cái tên điên này vậy?

"Không phải anh nói rõ rồi sao, lời hay khó khuyên quỷ chết oan mà?" Thẩm Bạch cảm thấy chẳng hiểu nổi.

"Thì nói là vậy, nhưng nhỡ bên trong có manh mối thì sao? Mình mà bỏ đi như vậy chẳng phải đáng tiếc?" Tạ Thanh khoác tay lên vai cậu, ra dáng anh em tốt.

"Lý thì đúng là lý vậy, nhưng nhỡ chẳng có gì hết thì sao?" Thẩm Bạch bỗng thấy mệt tim, cậu chỉ muốn chết thôi mà, sao lại gian nan đến vậy chứ?

"Có hay không thì phải vào tìm mới biết được." Tạ Thanh hai tay giữ vai Thẩm Bạch, xoay người cậu lại đối diện từ đường. 

“Đi thôi, muốn sớm trở về nhân gian tươi đẹp thì đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào.”

Nhân gian có gì mà tốt đẹp! Thế giới đáng tiêu vong, loài người cũng nên diệt chủng, sinh mạng chẳng cần kéo dài nữa! Thẩm Bạch thầm u ám nghĩ.

Sau khi bước vào từ đường, Thẩm Bạch theo bản năng ngẩng đầu. Cậu hình như thấy đuôi quan tài có người ngồi, nhưng ngay khoảnh khắc cậu ngẩng đầu thì người đó biến mất.

Cậu chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Tạ Thanh, thấy anh đang mang vẻ mặt kỳ quái: “Anh cũng thấy rồi?”

"Ừ." Tạ Thanh gật đầu.

"Vậy... lúc nãy cái kia chắc là..." 

Chữ "quỷ" nghẹn lại nơi cổ họng, Thẩm Bạch khó khăn phát âm từng chữ.

"Chúng ta là người theo chủ nghĩa duy vật!" Tạ Thanh đập mạnh vai cậu, kéo cậu trở lại ngay trước chữ "quỷ" định thốt ra. 

“Nói linh tinh giữa ban ngày là không hợp lẽ thường.”

Khóe miệng Thẩm Bạch giật nhẹ: “Trong game cần gì lẽ thường?”

Tạ Thanh: “.....”

Thẩm Bạch lại hỏi: “Anh vừa rồi thấy cái... cái bóng mờ đó trông thế nào?”

Tạ Thanh nghĩ một lát: “Thấy cái váy đỏ, còn lại không thấy rõ.”

"Đỏ?" Thẩm Bạch giật mình. “Không phải nên là màu trắng à?”

Tạ Thanh phản bác: "Sao lại trắng được? Tôi đâu có mù màu..." Nói đến đây anh đột nhiên im bặt, quay sang trừng mắt nhìn Thẩm Bạch.

"Nói cách khác, tuy mình thấy cùng lúc nhưng hình dạng con 'quỷ' trong mắt mỗi người lại không giống nhau." Thẩm Bạch kết luận.

Một người có ngàn khuôn mặt, quỷ cũng có ngàn hình dạng, ai biết là vì sao nữa.

Những thi thể treo trên tường không biết từ lúc nào lại quay đầu về phía hai người, nhưng Thẩm Bạch đã bị dọa đến mức lòng như nước lặng, thậm chí còn bắt đầu tò mò đánh giá.

Thi thể có nam có nữ, Thẩm Bạch đếm cả hai bên tường tổng cộng mười hai cái, nhìn qua giống như gia đinh người hầu trong sân.

Tiếp theo cậu xem năm cỗ quan tài, người nằm trong quan tài ở giữa là một người đàn ông mặc quân phục, thân hình cao lớn.

Thẩm Bạch lấy ra tấm ảnh từ trong túi, so sánh với người đàn ông trong quan tài giữa.

Thì ra là người này.

"Ảnh này cậu lấy từ đâu ra vậy?" Tạ Thanh tò mò hỏi.

Thẩm Bạch đáp: “Tìm được trong căn phòng tôi ngủ hôm qua.”

Cậu lại xem bốn cỗ quan tài còn lại, người nằm trong đó đều là nữ với nhan sắc xinh đẹp.

Thẩm Bạch cầm ảnh đối chiếu từng người, không ai trùng khớp với ảnh.

"Không thấy lúc nãy con 'quỷ' đó giống người phụ nữ trong ảnh sao?" Tạ Thanh suy đoán.

"Đến mặt còn chưa nhìn rõ, sao anh biết giống?" Thẩm Bạch kinh ngạc.

Tạ Thanh mặt mày cao thâm: “Trực giác.”

Sau đó nói tiếp: “Có khi nào tìm được người trong ảnh, là sẽ tìm được manh mối thông quan không?”

Thẩm Bạch không hứng thú với manh mối, nhưng vì lý tưởng sống để người khác sống, cậu kể cho Tạ Thanh nghe chuyện đôi giày thêu hôm qua xuất hiện trong phòng cậu rồi sáng nay lại biến mất, mà trên người cậu cũng không có gì bất thường.

"À, còn cái này nữa." Thẩm Bạch lại lôi ra một tấm ảnh khác. “Trông như người trẻ tuổi, nhưng mặt mũi mờ quá nhìn không rõ.”

Tạ Thanh cầm hai tấm ảnh, sắc mặt phức tạp: “Mấy thứ này đều là cậu tìm được?”

"Manh mối sao?" Thẩm Bạch lắc đầu. 

“Không rõ lắm.”

"Cậu chia sẻ manh mối cho tôi, không sợ tôi quay ra hại cậu sao?" Tạ Thanh soi ảnh dưới ánh đèn điện thoại.

Thẩm Bạch chẳng bận tâm việc bị hại hay không, cậu chỉ muốn chết cho nhanh. Nhưng ngoài mặt vẫn phải nói: “Nếu anh thật sự hại tôi, thì chỉ chứng minh... mệnh tôi đáng chết.”

"Sẽ không chết." Giọng Tạ Thanh đột nhiên trầm xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bạch. 

“Cậu tin tôi như vậy, thì tôi nhất định phải dẫn cậu thông quan.”

Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Bạch luôn cảm thấy Tạ Thanh đang hứa gì đó với mình. Cậu né tránh ánh mắt anh, miễn cưỡng cười: “Ha ha, vậy làm phiền anh.”

"Đừng không tin." Tạ Thanh trả lại ảnh cho cậu, bình thản nói. “Tôi lợi hại lắm, dẫn cậu thông quan dễ như ăn cháo.”

"Anh em à." Thẩm Bạch vỗ vai anh, nghiêm túc dặn dò. 

“Đừng dựng flag loạn, sẽ bị gạt ngã đấy.”

Tạ Thanh: “....”

Người này hình như miễn dịch với mọi nhiệt huyết thì phải?

"Còn mấy bài vị kia sao đều trống hết vậy?" Thẩm Bạch soi đèn chiếu bàn thờ, thấy lạ.

"Ê, cái này có tên." Tạ Thanh chỉ vào một góc.

Thẩm Bạch đưa đèn lại gần, cẩn thận soi, thấy trên bài vị viết "Lý Vân".

Lý Vân? Cậu cảm thấy cái tên này quen quen. “Lúc sáng người chết bên giếng hình như tên là Lý Vân.”

Thẩm Bạch nhớ lại, cô gái điên hôm nay khóc mà nói: “Lý Vân chết rồi.”

"Nói vậy thì..." Tạ Thanh cầm bài vị Lý Vân xuống. “Chỉ cần ai chết, tên người đó sẽ xuất hiện ở đây.”

"Tại sao lại thế?" Thẩm Bạch khó hiểu. 

“Chỗ này với người chết có liên hệ gì sao? Nếu không, sao lại hiện tên ở đây?”

Tạ Thanh trầm ngâm, ánh mắt vô tình lướt lên tường, rồi như phát hiện gì đó, ánh mắt dừng lại trên một thi thể.

"Nhìn đi." Tạ Thanh gật về phía xác kia, ý bảo Thẩm Bạch nhìn theo.

Thẩm Bạch nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt bỗng nghiêm lại.

Xác kia không có chân, mặt mày dữ tợn vặn vẹo.

Đó chính là thi thể của Lý Vân.

"Lúc nào đổi vậy?" Giọng Thẩm Bạch khô khốc. Khi vào đây, cậu đã để ý rất kỹ thì rõ ràng không có xác Lý Vân.

Tạ Thanh nhìn bài vị trong tay, rồi lại nhìn cái xác: “Xem ra, chúng ta nên đi thôi.”

Thẩm Bạch không nói hai lời, lập tức nhấc chân chạy như bay, nhanh hơn cả thỏ.

Cậu chạy ra khỏi từ đường mới quay lại nhìn Tạ Thanh, thấy anh vẫn thong dong đi bộ nên liền chạy lại kéo anh chạy nhanh hơn.

Thấy Tạ Thanh còn cầm bài vị, Thẩm Bạch giật lấy rồi vứt ra phía sau, sau đó đóng cửa cái rầm, động tác mượt mà dứt khoát.

"Trên tường tổng cộng mười hai xác, vừa đúng ứng với mười hai người chúng ta." Thẩm Bạch nói nhanh. “Chúng ta đều là con mồi của Boss.”

Tạ Thanh mặt mày ngưng trọng: “Chỉ cần có người chết thì liền sẽ bị thay thế treo lên tường. Vậy câu hỏi là, cái xác bị thay thế đó đi đâu?”

Bước chân Thẩm Bạch khựng lại. Cậu nhìn Tạ Thanh, rồi lại quay đầu nhìn từ đường, cả người lạnh toát.

Không phải nói tốt là đến từ đường để chết sao? Nói là tặng ấm áp cho Boss cơ mà?

Tạ Thanh thấy mặt mày Thẩm Bạch như bị táo bón liền hỏi: “Sao vậy? Phát hiện gì sao?”

Thẩm Bạch: “.....”

Cậu tức giận lau mặt: “Không có gì!”

"Tiểu Bạch ca!" Giọng Lý Niệm Vũ vui mừng vang lên. “Ra là hai người cũng vào từ đường à? Có phát hiện gì không?”

Thẩm Bạch quay lại, thấy Lý Niệm Vũ và Kim Bằng đang đi tới. Cậu và Tạ Thanh nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý mà tiến đến gần cặp tình nhân kia.

Hai người một người đè vai Lý Niệm Vũ, một người đè vai Kim Bằng, dùng sức kéo họ chuyển hướng: “Đừng vào, bên trong có người chết.”

Lý Niệm Vũ là người biết nghe lời, vừa nghe thế đã nói: "Bảo sao quản gia không cho vào." Cô còn chẳng nghi ngờ Thẩm Bạch có lừa hay không.

Nhưng Kim Bằng lại nói: “Tôi dựa vào gì mà tin hai người?”

Tạ Thanh buông tay, nghiêng đầu về phía từ đường: “Ờ, vậy anh vào đi.”

Kim Bằng không ngờ anh ta thản nhiên như vậy, nghẹn họng xong lại cố chấp: “Cậu bảo tôi đi thì tôi đi à?”

Tạ Thanh cười nhạt, quay sang Lý Niệm Vũ nói lời thấm thía: “Em gái nhỏ, nghe lời ca ca một câu khuyên, loại con trai không có đầu óc thế này nên tránh xa, nếu không là tự rước họa vào thân.”

Kim Bằng vừa nghe liền nổi giận, định mắng lại thì bị Lý Niệm Vũ bịt miệng, ngượng ngùng nói với hai người: “Xin lỗi, anh ấy chỉ hay nói thẳng chứ không có ý gì.”

Thẩm Bạch gật gù, giọng từ tốn: “Tiểu Kim à, Tạ Thanh cũng chỉ là nói thẳng thôi, không có ý gì đâu.”

Kim Bằng hất tay Lý Niệm Vũ ra hét: “Anh ta suốt ngày xúi giục Tiểu Vũ chia tay tôi là có ý gì?”

Kim Bằng thật lòng cho rằng hai người này không phải thứ tốt lành, từ lúc gặp họ thì Lý Niệm Vũ càng ngày càng khó chịu với mình.

Chắc chắn là bọn họ muốn gì đó từ mình hoặc từ Lý Niệm Vũ!

"Đã nói rồi, không có ý gì mà." Thẩm Bạch vẫn giữ vẻ lười nhác: “Chẳng qua là... bọn tôi không ưa mấy cặp tình nhân dính nhau thôi, thích phá họ một chút chơi chơi.”

Lý Niệm Vũ: ???

Kim Bằng: Hai người này bị bệnh chắc?

Tạ Thanh tiếp lời: “Ừ, nếu không phá tan được cặp đôi nào thì chưa chịu yên đâu.”

"Bệnh nặng rồi!" Kim Bằng kéo tay Lý Niệm Vũ bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Hai người này chắc chắn bị bệnh tâm thần, tránh xa là thượng sách.

Chờ hai người kia đi xa, Thẩm Bạch và Tạ Thanh nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play