Dưới sân viện không biết từ khi nào đã phủ một tầng sương mù mỏng. Lờ mờ có thể thấy được ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên.
Thẩm Bạch đứng ở cửa một lúc lâu, mang theo tiếc nuối quay về phòng rồi đóng cửa lại.
Cậu xoay người, đang định leo lên giường ngủ tiếp thì bỗng thấy mép giường xuất hiện thêm một đôi giày.
Là một đôi giày thêu hình trăng non màu trắng, ngay ngắn chỉnh tề đặt ở bên giường.
Đồng tử Thẩm Bạch hơi co lại, lời “má ơi” vừa đến miệng liền bị cậu nuốt ngược trở lại.
Giày này... khi nào thì có mặt ở đây?
Có ai từng vào phòng lúc cậu đang ngủ?
Không đúng! Vừa rồi rõ ràng không có đôi giày này!
Thẩm Bạch nuốt nước bọt, vờ như không thấy mà chạy vọt đến bên cửa, rồi lại quay về, cầm đôi giày thêu đặt lên đầu giường.
Sau khi nằm xuống, Thẩm Bạch lại cảm thấy không yên tâm. Thế là cậu dời đôi giày từ đầu giường tới bên gối, còn chu đáo dùng chăn đắp lại giày thêu.
Vậy là được rồi ha~ Thẩm Bạch vỗ vỗ lên chiếc giày đã bị phủ chăn, nhắm mắt ngủ tiếp.
Đều đã làm tới mức này, Boss còn không chịu lộ mặt thì thật là thiếu lễ phép…
“Aaaaaaa —— có người ch.ết ——!” Tiếng thét vang vọng khắp sân, dọa Thẩm Bạch bật dậy, mắt còn chưa kịp mở mà người đã lăn khỏi giường.
Khoan đã! Có gì đó sai sai!
Thẩm Bạch mở to mắt, bật dậy từ mặt đất rồi sờ khắp người một lượt rồi quay lại giường tìm giày.
Giày đã không còn, nhưng Thẩm Bạch thì vẫn nguyên vẹn, không mất cái tay cái chân nào.
Ơ…
Bên ngoài vang lên tiếng hò hét, khóc lóc và la mắng, âm thanh hỗn loạn đan xen.
Thẩm Bạch xoa mặt thật mạnh, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Giữa sân, rất nhiều người đang vây quanh giếng đá. Từ khe hở giữa đám đông, Thẩm Bạch nhìn thấy bên cạnh giếng là một người đang nằm sóng soài, trên mặt đất bê bết máu.
Lý Niệm Vũ đang ôm vai một bé gái, nhẹ nhàng an ủi.
Bé gái bị ôm thì che mặt khóc nức nở, vai run lên từng chập.
“Thẩm Bạch ca?” Lý Niệm Vũ thấy cậu, liền vẫy tay gọi.
Thẩm Bạch bước lại gần: “Có người ch.ết à?”
“Ừ.” Lý Niệm Vũ gật đầu: “Ngay bên giếng.”
“Lý Vân ch.ết rồi, bắt đầu có người ch.ết, người tiếp theo có khi nào là tôi không?” Cô bé kia bỗng dưng phát điên, gào lên: “Tôi chịu đủ rồi! Tôi không chơi nữa! Tôi muốn về nhà!”
Lý Niệm Vũ không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
Trò chơi này có yếu tố ngẫu nhiên quá cao, không ai biết người tiếp theo sẽ là ai. Cũng không ai dám chắc chắn sẽ tìm được manh mối để thoát thân.
“Các vị khách quý.” Quản gia chậm rãi bước tới: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời mọi người di chuyển.”
Ánh mắt ông ta dừng lại trên thi thể cạnh giếng, thở dài một hơi: “Lại là một vị khách không nghe lời.”
Quản gia khom lưng, túm chân xác chết rồi kéo đi như kéo bao tải.
Lúc này Thẩm Bạch mới nhìn rõ gương mặt nạn nhân là vì quá mức kinh hãi mà vặn vẹo đến dữ tợn.
Mà người đó... mất cả hai chân, vết cắt nham nhở như bị ai đó cắt sống.
Kim Bằng đi tới, thấy Lý Niệm Vũ và Thẩm Bạch đứng gần nhau thì khó chịu ra mặt, túm lấy tay cô kéo đi, vừa đi vừa chất vấn tại sao lại ở cạnh Thẩm Bạch.
Lý Niệm Vũ cảm thấy Kim Bằng thật vô lý. Nơi này có lớn bao nhiêu đâu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy mà thôi.
Cảnh tượng “tiểu tình lữ chiến hỏa” sắp bùng nổ, cô bé được an ủi ban nãy vội đứng ra giảng hòa, khuyên hai người bình tĩnh.
Thẩm Bạch thì chỉ mải nhìn chằm chằm vào giếng đá, hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng bên cạnh.
Chẳng bao lâu, đám đông giải tán, trong viện chỉ còn lại mình Thẩm Bạch.
Tối qua cậu nhớ rõ miệng giếng này có lưới sắt đậy, nhưng giờ không còn thấy đâu nữa.
Tối đen, như vực sâu không đáy.
Nói cách khác thì dưới giếng này chắc chắn có thứ gì đó. Thứ đó bò ra giết người.
Thẩm Bạch xoa cằm, đi vòng quanh giếng một vòng, rồi lại thêm một vòng. Sau đó cậu nhìn quanh xác nhận không có ai, lùi ra sau vài bước, lấy đà chuẩn bị nhảy giếng.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu dưới giếng là Boss cần tìm, vậy thì cậu đưa mình tới tận nơi là kiểu gì cũng chết chắc.
Nhưng đời không như mơ. Khi Thẩm Bạch chuẩn bị lao tới, một người từ bên cạnh đột ngột nhảy ra mà khiêng cậu lên vai.
Vai người đó đúng lúc tì vào bụng Thẩm Bạch, đè đến mức cậu suýt nôn.
Ủa khoan, cái ông nội này ở đâu chui ra vậy? Thẩm Bạch khiếp vía.
Sau khi mang Thẩm Bạch đi xa khỏi giếng, người kia mới nhẹ nhàng thả cậu xuống.
Chờ chân chạm đất, Thẩm Bạch âm thầm đánh giá đối phương.
Cậu cao 1m86, tính ra cũng không thấp, nhưng người này còn cao hơn cả cậu, mặc bộ đồ leo núi màu xám, tóc hơi xoăn, da trắng đến lạ, ngũ quan tinh xảo, trông có hơi giống... nhân vật không phải người thật.
Thẩm Bạch để ý thấy mắt anh ta rất nhạt, có chút màu tro, không giống màu mắt người thường.
“Không phải... anh là ai thế?” Thẩm Bạch chân thành hỏi.
Đối phương cũng chân thành đáp: “Tạ Thanh, ‘tạ’ trong cảm ơn trời đất, ‘thanh’ trong thanh thiên đại lão gia.”
Thẩm Bạch: “...”
Cũng không cần chi tiết tới vậy đâu.
“Vừa rồi cậu định nhảy giếng thật à?” Tạ Thanh tò mò.
Thẩm Bạch gãi đầu: “Tôi chỉ muốn xem có manh mối gì dưới giếng thôi...” Cậu không thể nói thật là định nhảy xuống tự kết liễu được, quá mất mặt.
Tạ Thanh tin lời cậu, nhưng vẫn không đồng tình: “Không biết dưới đó có gì mà cậu cứ vậy mà nhảy xuống thì nguy hiểm quá.”
Thẩm Bạch ngượng ngùng cười: “Cảm ơn nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Cậu xoay người định đi, nhưng mới đi được hai bước đã dừng lại thì quay đầu lại: “Tôi tên Thẩm Bạch, rất vui được gặp anh.” Rồi nghiêm túc nói thêm: “Cảm ơn.”
Thẩm Bạch thấy Tạ Thanh là người tốt, tuy rằng người tốt này đã phá hỏng kế hoạch tự sát của cậu.
Vì có người ch.ết, bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề. Mọi người ghé vào bàn, nhỏ giọng bàn bạc.
Thẩm Bạch vừa vào đã thấy Lý Niệm Vũ vẫy tay, còn Kim Bằng thì nhìn cậu như muốn ăn thịt.
Tạ Thanh đứng phía sau cậu, mời mọc: “Muốn tổ đội với tôi đi tìm manh mối không?”
Thẩm Bạch không khách khí từ chối: “Không cần.”
Tạ Thanh như không ngờ cậu từ chối dứt khoát như vậy, thoáng sửng sốt.
Quản gia lại xuất hiện, giọng điệu ôn hòa: “Sau bữa sáng, quý khách có thể tự do đi lại, chỉ cần trở về trước khi trời tối.”
Tự do đi lại? Không biết cái “tự do” này là tự do kiểu gì.
“Nhớ kỹ!” Giọng quản gia bỗng trầm xuống, trong mắt thoáng hiện vẻ lạ kỳ: “Không được tới hậu viện, đặc biệt là từ đường.”
Thẩm Bạch vừa nghe, mắt liền sáng rực.
Không cho đi? Vậy thì càng phải đi!
“Tiểu Vũ, em nói xem trong từ đường có khi nào có manh mối không?” Kim Bằng hỏi.
Lý Niệm Vũ do dự: “Nhưng quản gia nói không được đi mà...”
Kim Bằng không cho là đúng: “Nói không được đi thì mình không đi chắc? Lỡ bỏ lỡ manh mối thì sao?”
Thẩm Bạch vừa tới, nghe thấy câu đó, liền nhíu mày nhìn Kim Bằng: “Nơi đã dặn không nên tới thì đừng tới là tốt nhất.”
Tuy cậu định nghìn dặm tìm đường chết, nhưng cậu thật lòng thấy đã chơi game thì phải nghe lời NPC.
“Ai cần cậu lo?” Kim Bằng nổi giận: “Cậu cứ bám lấy bạn gái tôi là có ý gì?”
Kim Bằng vừa định đứng dậy, một bàn tay đã đặt lên vai hắn, ép hắn ngồi trở lại.
“Người ta đã muốn tìm chết, cậu xen vào làm gì?” Tạ Thanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Bạch cười khẽ.
Thân hình cao lớn của Tạ Thanh tạo áp lực khiến Kim Bằng cứng đơ như chim cút, không dám nói gì.
Lý Niệm Vũ vội vàng xin lỗi, trông có vẻ lúng túng.
Tạ Thanh lúc này mới rút tay lại, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bạch, nhẹ nhàng khuyên Lý Niệm Vũ: “Loại bạn trai tính khí bất ổn thế này không ổn đâu. Hôm nay dám nổi nóng, ngày mai có khi dám ra tay đánh người. Em gái à, tốt nhất nên chia tay sớm.”
“Anh nói cái gì...” Kim Bằng lại nổi giận, nhưng bị ánh mắt lành lạnh của Tạ Thanh khiến nghẹn họng.
Lý Niệm Vũ nhéo tay Kim Bằng, bảo hắn im lặng. Cô nhìn sang Tạ Thanh, ánh mắt có vẻ tò mò.
Tạ Thanh tự giới thiệu, nói đây là lần thứ hai anh tham gia trò chơi.
Lý Niệm Vũ lập tức hỏi han, bàn luận về manh mối trong trò chơi và việc trao đổi thông tin.
Kim Bằng nghe thế thì giận sôi: “Em điên à? Không biết hắn là tốt hay xấu mà đòi chia sẻ manh mối? Lỡ bị lừa thì sao?”
Lý Niệm Vũ cố gắng nhẫn nại giải thích: “Dựa theo kinh nghiệm cũ, chỉ dựa vào bản thân thì rất khó tìm đủ manh mối. Chúng ta phải hợp tác, hiểu chưa?”
“Em gái nói đúng lắm.” Tạ Thanh cố ý chọc Kim Bằng: “Cậu không phải nói đây là lần thứ ba vào game à? Sao nhìn chẳng có chút kinh nghiệm nào thế? Chẳng lẽ...” Anh nhìn sang Lý Niệm Vũ, cố tình trêu: “Hai lần trước toàn nhờ em gái cõng qua ải?”
Một câu nói như vả thẳng vào mặt Kim Bằng, nóng rát.
Hắn rất muốn đứng lên đấm cho Tạ Thanh một phát, nhưng... nhìn thân hình người ta, thôi dẹp!
Hắn tức tối, chỉ còn biết trút giận vào cái bánh bao, há to miệng cắn một miếng.
Thẩm Bạch chống cằm, tay khuấy cháo nhưng tâm trí đã bay đến từ đường.
Kết thúc trò chơi sớm rồi sau đó yên tâm ôm lấy cái chết, từ đường này không thể không đi!
Sau bữa sáng, người chơi tản ra thành từng nhóm đi tìm manh mối, ai cũng hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi trò chơi này.
Người đã bắt đầu chết rồi, nếu không tìm ra manh mối thì có khi người tiếp theo chính là mình.
Thẩm Bạch nhét tay vào túi, chân đá đá đất, thấy không ai chú ý thì liền đi thẳng về hướng hậu viện.
Lý Niệm Vũ vốn định tổ đội với Thẩm Bạch, nhưng vừa lo xong vụ Kim Bằng thì đã không thấy cậu đâu, ngay cả Tạ Thanh cũng bặt vô âm tín.
Từ đường nằm sâu trong hậu viện, cửa gỗ cũ kỹ có chạm khắc hoa văn bị khoá bằng một ổ khoá đồng.
Không biết vì lý do gì, tường ngoài từ đường được sơn đen, trên đó còn có phù văn viết bằng bút vàng, toàn bộ toát lên cảm giác cực kỳ u ám.
Thẩm Bạch đứng trước cửa từ đường, gật gù đầy mãn nguyện.
Nơi thế này, nhìn thôi đã thấy chắc chắn có Boss ẩn rồi!
Cậu nhìn quanh xác nhận không có ai, liền tiến tới, dùng sức giật mạnh khóa và then cửa.
“Kẽo kẹt——” Cánh cửa mở ra, đập ngay vào mặt Thẩm Bạch là một cỗ quan tài đen sì sì, dọa tim cậu muốn rớt khỏi lồng ngực.
“Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa...” Thẩm Bạch vội ôm ngực niệm 24 chữ chân ngôn, trong lòng thì điên cuồng mắng chửi: Mấy người làm trò gì vậy? Ai chơi kiểu để quan tài ngay cửa chứ hả?! Tôi thì muốn chết thật đấy, nhưng không phải bị dọa chết như vậy đâu!