Chậm rãi bước đi trên con đường lát đá xanh, xuyên qua dòng người đông đúc.

Hai bên đường phố là những cửa hàng san sát nhau, có vài hàng rong đang rao bán đồ ăn vặt ở ven đường.

Một nhóm công nhân mặc đồng phục lao động màu lam, gương mặt mộc mạc, tinh thần phấn chấn, tiếng nói rộn ràng đầy khí thế. Trong mắt họ ngập tràn hi vọng về tương lai.

Phong vị độc đáo của thời đại những năm 80 tràn ngập trước mắt.

Cung Tiêu Xã trên huyện là một dãy những tòa nhà sát nhau.

Hứa Miên Miên trên đường rất vui vẻ, nhưng đến gần Cung Tiêu Xã lại có chút do dự: “Chúng ta không tổ chức hôn lễ, không cần phải mua đồ đạc đâu, phải không?”

Lục Chiêu Hành kiên quyết ngắt lời: “Như thế sao được?”

“Kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, người khác có thì vợ của Lục Chiêu Hành anh cũng phải có!”

Nói xong liền kéo tay Hứa Miên Miên lên tầng hai, đi thẳng đến quầy bán đồng hồ.

“Anh nghĩ thế này, máy khâu và xe đạp thì mang theo không tiện, trước tiên để anh mua cho em một cái đồng hồ và một cái radio, em ở nhà rảnh rỗi có thể nghe tin tức và âm nhạc.”

Nghe vậy, Hứa Miên Miên không từ chối nữa.

Lục Chiêu Hành đã nghĩ chu toàn những điều bất tiện, nếu cô còn từ chối thì chẳng khác nào làm cao.

“Vậy được, anh mua cho em một cái đồng hồ đi.”

“Radio thì thôi, em không thích nghe.”

Hứa Miên Miên cảm thấy nếu để ở nhà, khả năng sẽ bị hai mẹ con Hứa Xuân Lệ dòm ngó, mà cô thì không thể suốt ngày ở nhà trông chừng được.

“Được, nghe theo em.”

Lục Chiêu Hành dịu dàng đồng ý, rồi quay sang người bán nói: “Chào đồng chí, phiền anh lấy giúp một cặp đồng hồ hiệu Hoa Mai.”

“Đồng chí, ý anh là muốn mua đồng hồ cặp đúng không?”

Lục Chiêu Hành: “Đúng vậy!”

Hứa Miên Miên hơi ngạc nhiên, sau đó cũng đồng tình.

Tân hôn mà mua đồng hồ tình nhân, là biểu thị tình cảm với nhau, rõ ràng ý nghĩa còn lớn hơn là chỉ mua riêng cho cô.

“Đây là đồng hồ Hoa Mai mẫu 737-360, mỗi chiếc giá 240 đồng.”

Nghe thấy giá, Hứa Miên Miên hít vào một hơi.

Một chiếc đồng hồ 240 đồng, vậy thì hai chiếc cũng gần 500 đồng!

Đây không phải là con số nhỏ, rất nhiều gia đình kết hôn toàn bộ chi phí cũng chưa chắc dùng đến nhiều như vậy.

Lục Chiêu Hành không chút do dự trả tiền, hào hứng đeo lên tay cô.

“Để anh đeo cho em!”

Chiếc đồng hồ màu vàng kim đeo trên cổ tay thon nhỏ, càng làm tôn lên nước da trắng ngần, thêm phần cao quý.

Hoa Mai là một nhãn hiệu lâu đời, mặt đồng hồ màu hồng có họa tiết hoa mai là biểu tượng đặc trưng của hãng.

Điểm thú vị nhất là lịch ngày và lịch tuần kép, từ thứ hai đến thứ sáu các con số được hiển thị bằng màu xanh lá, đến chủ nhật thì vị trí 12 giờ sẽ chuyển sang màu đỏ.

Nhìn chiếc đồng hồ mới đeo trên tay, tâm trạng Hứa Miên Miên không tệ, cũng đeo đồng hồ cho anh.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cảm xúc có phần xúc động.

Không khí thật hài hòa.

Người bán hàng nhìn mà hâm mộ, một nam đồng chí hào phóng như vậy, lại cao lớn đẹp trai, còn là quân nhân, đối xử với vợ dịu dàng như thế, thật sự rất tuyệt.

Nhưng cảnh tượng này lại không lọt khỏi mắt một người ——

“Mẹ, mẹ biết con thấy ai không?”

Vương Quảng Đào trừng to đôi mắt đào hoa, không quay đầu mà kéo tay mẹ ruột.

“Hứa Miên Miên cùng một người đàn ông đang đi dạo trong Cung Tiêu Xã, người đàn ông kia còn mua đồng hồ cho cô ta!”

Hắn đi ngang qua, nhìn rất rõ ràng.

Chính là đồng hồ hiệu Hoa Mai, mỗi chiếc giá tới hai trăm bốn, người đàn ông đó mua liền hai chiếc một lần, đúng là quá giàu có! Hứa Miên Miên rốt cuộc quyến rũ được ai vậy!

“Con nói ai cơ?”

Lâm Hồng sững sờ.

“Hứa Miên Miên! Chính là người vợ góa của anh họ con ấy, mẹ, mẹ không phải vẫn nhắm đến căn phòng của nhà Vương gia sao?”

“Giờ cơ hội đến rồi!”

Vương Quảng Đào xoa tay hăm hở, cảm thấy mình sắp phát tài.

“Ý con là gì?”

Lâm Hồng nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên là con tiện nhân Hứa Miên Miên, lập tức tức giận, vỗ đùi nói: “Đi, chúng ta đi xử lý nó!”

“Người phụ nữ này, hại chết cả nhà anh họ tôi, còn chiếm phòng và tài sản của nhà Vương gia, giờ lại không chịu thủ tiết nữa.”

“Trước đây tôi đã nói, phụ nữ đẹp như thế không thể cưới được, anh họ con bị ma ám nên không nghe, nếu cưới em họ con thì đã chẳng có lắm chuyện như vậy!”

“Tôi muốn xem, ai gan to như thế, không sợ bị con sao chổi Hứa Miên Miên này khắc chết à!”

“Hứa Miên Miên, con hồ ly tinh!”

Lâm Hồng lớn tiếng hét lên, xông tới túm lấy cánh tay Hứa Miên Miên lôi kéo, ngay giây sau bàn tay đã bị gạt ra.

Lục Chiêu Hành phản ứng nhanh nhẹn, lập tức giữ lấy tay định đánh lén kia.

“Bà làm gì đấy!”

Ánh mắt sắc bén như dao lia thẳng về phía Lâm Hồng.

“Cậu, cậu……”

Lâm Hồng bị sát khí bùng lên bất ngờ của anh làm cho sợ đến nói lắp, lúc này mới để ý thấy anh mặc quân phục.

“Hứa Miên Miên, con tiện nhân, làm giày rách bị tôi bắt được rồi……”

Chưa nói dứt lời, cổ tay đã đau nhói, Lâm Hồng la lên liên tục:
“Ai da, đau, đau quá……”

Giọng của bà ta lớn, lời nói dữ dội, rất nhanh đã thu hút người xung quanh, tò mò đứng xem.

Vì giữ gìn hình tượng, Lục Chiêu Hành đành phải thả bà ta ra.

Lâm Hồng vừa xoa tay vừa chống hông nói: “Hứa Miên Miên, giỏi thật đấy!”

“Biết mình mệnh xấu khắc chồng mà còn cố tình tìm một người làm quân nhân để hại tiếp à?”

“Đồng chí quân nhân, tôi nói thật đấy, đừng để bị vẻ ngoài đáng thương của nó lừa, thật ra nó từng kết hôn rồi, chính là cưới đứa cháu đáng thương của tôi, cả nhà ba người đều bị nó hại chết!”

Lời lẽ đầy kích động, câu chuyện sống động như thật, lại thêm có quân nhân đứng đó, càng khiến nhiều người đến xem náo nhiệt.

Thậm chí có người dưới lầu còn leo lên cầu thang chỉ để nhìn rõ hơn.

Người vây xem càng lúc càng đông, Lục Chiêu Hành càng phải chú ý đến ảnh hưởng.

Anh không thể để tổn hại hình tượng quân nhân, cũng muốn rửa oan cho Hứa Miên Miên.

Sắc mặt Lục Chiêu Hành nghiêm túc, lạnh giọng quát lớn: “Đây là thời đại nào rồi? Ngày thường tuyên truyền phá bỏ mê tín trong thôn bà không nghe à? Còn ở đây nói mấy chuyện phong kiến nhảm nhí này? Có tin tôi báo công an bắt bà không?”

“Còn đồng chí Hứa Miên Miên, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi! Bây giờ là quan hệ vợ chồng hợp pháp, không hề có chuyện làm giày rách gì cả.”

Anh rút ra hai quyển sổ đỏ, giấy đăng ký kết hôn đỏ rực cực kỳ bắt mắt.

“Kết, kết hôn……”

Lâm Hồng trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Bà ta không ngờ thực sự có người không sợ lời đồn về Hứa Miên Miên mà lấy cô, lại còn không sợ bị cô khắc chết.

“Đồng chí, tôi nói là thật đấy, Hứa Miên Miên thật sự không may, cả nhà đứa cháu tôi chết là vì……”

Chưa nói hết, Lục Chiêu Hành liền ngắt lời: “Đủ rồi!”

Giọng nói bình tĩnh nhưng dõng dạc, trầm ổn.

“Bên quân đội đã điều tra rõ từ sớm, người cháu của bà chết là tai nạn do con người gây ra, lái xe gặp cướp chặn đường, không phải lần đầu xuất hiện. Về phần vợ chồng nhà Vương gia thì là ngoài ý muốn, cảnh sát đều có ghi chép, bà bớt ở đây đổ oan.”

Dù sao hai nhà từng có đính hôn, ông cụ trong nhà đã cho người đi điều tra từ sớm.

Vương Quảng Hiên là do vận rủi, xui xẻo gặp cướp, còn vợ chồng nhà Vương gia mất con trai độc nhất nên không còn ý chí sống.

Cha của Vương Quảng Hiên suốt ngày uống rượu giải sầu, nghiện luôn rượu, sau đó cãi nhau với vợ thì lên cơn đột quỵ rồi chết.

Trong nhà chỉ còn lại mẹ Vương, không còn con trai, chồng cũng chết, bà ta hận Hứa Miên Miên nhưng lại bất lực, từ đó u uất, mãi đến lần về thôn viếng mộ con thì ngã chết trên đường.

“Sao mà trùng hợp như vậy được……”

Lâm Hồng còn định nói tiếp, Vương Quảng Đào đã nhanh tay kéo bà ta lại, ghé tai thì thầm: “Mẹ, mẹ ngốc à? Hắn muốn cưới thì cứ để hắn cưới, mẹ mặc kệ đi.”

Lâm Hồng không phục, bà ta chỉ là có lòng tốt, không đành lòng nhìn thấy đồng chí quân nhân bị Hứa Miên Miên hại!

“Giờ quan trọng là, Hứa Miên Miên kết hôn rồi, thì không thể tiếp tục chiếm tiền và nhà của bác cả nữa!”

“Còn cả công việc ở đội vận chuyển, mọi thứ đều phải trả lại!!!”

Vương Quảng Đào xoa tay, càng thêm phấn khởi.

Hai mắt Lâm Hồng sáng rực.

Đúng thế, lời con trai bà ta nói rất có lý.

Hứa Miên Miên đã lấy chồng mới, vậy thì không tính là người nhà họ Vương nữa, dựa vào đâu mà còn chiếm giữ đồ đạc nhà họ Vương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play