Hứa Miên Miên không biết Vương Quảng Đào đã nói gì với Lâm Hồng, sau đó Lâm Hồng liền lập tức thay đổi bộ mặt, tươi cười mà tới gần, cứ như vừa rồi xông lên đánh người không phải là bà ta vậy.
Thân hình bà ta đầy đặn, gương mặt to lớn, khi cười lên thì thật ra cũng rất dễ gần.
“Miên Miên à, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu bộ đội đã điều tra rồi, thì thím đây nhất định tin tưởng cháu!” Lâm Hồng vỗ ngực cam đoan.
Ba người đại phòng chết thì chết, dù sao người chết không thể sống lại. Muốn trách thì trách mệnh bọn họ không tốt, giờ quan trọng nhất là phải khiến Hứa Miên Miên giao ra tiền và căn nhà.
“Thím có thể nghĩ như vậy, cháu cũng yên tâm rồi.”
Hứa Miên Miên đại khái cũng đoán được ý đồ của bà ta. Trước kia khi lo tang lễ, nhị phòng nhà họ Vương là kẻ gây rối nhiều nhất, nếu không nhờ Thất thúc công – người có tiếng nói trong họ đứng ra chủ trì công đạo, thì hai mẹ con kia đã sớm muốn xé xác cô rồi.
Lục Chiêu Hành tìm người bán hàng, đuổi đám đông xung quanh đi. Ban đầu đám người hóng chuyện còn đứng yên không đi, nhưng thấy hai người đã có giấy đăng ký kết hôn, cũng chẳng còn gì hay để xem nữa, liền nhanh chóng đi mua đồ.
Đoàn người cứ thế đi ra ngoài. Dọc đường, Lâm Hồng không ngừng nói:
“Miên Miên à, thím chúc cháu với đồng chí bộ đội này trăm năm hạnh phúc.”
“Hứa Miên Miên không còn là người nhà họ Vương, vẫn ở trong nhà họ Vương thì không thích hợp.”
“Đồng chí bộ đội, cậu nói đúng không?”
Vương Quảng Đào còn thêm mắm thêm muối: “Đồng chí bộ đội chắc không đến mức không mua nổi nhà riêng mà phải ở rể nhà chồng trước của vợ chứ?”
Lục Chiêu Hành: …
Bất kể là về mặt pháp luật hay thực tế, hôn nhân giữa Hứa Miên Miên và Vương Quảng Hiên vốn chưa bao giờ thành, nhưng cái câu “chồng trước” kia nghe kiểu gì cũng không ổn!
“Nếu thím có điều muốn nói, mai dẫn theo Thất thúc công, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện rõ ràng.”
Về chuyện này, Hứa Miên Miên đã có kế hoạch. Cô không tham của cải nhà họ Vương, cũng không muốn thỏa hiệp với lòng tham của Lâm Hồng.
“Cháu không phải là muốn ở lại nữa chứ?”
Sắc mặt Lâm Hồng lập tức sa sầm, dùng ánh mắt soi mói nhìn cô. Vương Quảng Đào cũng lộ rõ địch ý, ánh mắt nhìn cô cứ như chỉ cần cô gật đầu là sẽ lao vào đánh luôn.
“Không có chuyện đó.”
Hứa Miên Miên bình thản trả lời, mỉm cười nói: “Thím, nếu không tin cháu thì chắc cũng tin Thất thúc công chứ?”
“Ta đi gọi người ngay! Cháu ở nhà đợi ta, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn!” Lâm Hồng nói xong định rời đi, nhưng lại bị con trai kéo lại. Hai mẹ con đều hơi mập, lôi qua kéo lại suýt thì ngã.
Vương Quảng Đào bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ vội cái gì, mẹ đi cùng Hứa Miên Miên xem nhà, để con đi gọi người.”
“Có lý! Vẫn là con trai mẹ thông minh!”
Thế là hai mẹ con chia làm hai ngả. Lâm Hồng đi theo phía sau Hứa Miên Miên và Lục Chiêu Hành, thỉnh thoảng còn thúc giục đi nhanh lên.
“Em không muốn căn nhà đó thật à? Nếu em muốn, anh có thể tìm cách lấy lại cho.”
Lục Chiêu Hành lên tiếng dò hỏi. Ở thời đại này, một căn nhà trong thị trấn rất đáng giá, nếu không thì Hứa nhị thẩm và Lâm Hồng đâu đến mức ngày nhớ đêm mong. Chưa kể còn có cả tài sản tích lũy của nhà họ Vương.
Trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ Hứa Miên Miên, vì mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, việc Hứa Xuân Lệ sắp đặt để cô thay thế kết hôn cũng thật kỳ lạ.
Thông thường người được lợi nhất chính là người đứng sau dàn xếp.
Mà giờ xem lại, chỉ có Hứa Miên Miên là người hưởng lợi duy nhất.
“Thật sự không cần!”
Hứa Miên Miên dứt khoát lắc đầu.
“Dĩ nhiên là em muốn có nhà, ai mà không muốn có một nơi thuộc về mình? Nhưng em muốn là dựa vào chính sức mình để có được!”
“Tốt! Rất có chí khí!”
Lục Chiêu Hành gật đầu, trong lòng cũng vơi bớt nghi ngờ. Nếu Hứa Miên Miên thật sự có thể đứng vững trước cám dỗ như vậy, anh cũng có thể thêm một phần tín nhiệm cô.
Ba người cùng đến nhà họ Vương. Lâm Hồng đi vào là bắt đầu quen tay quen chân kiểm tra đồ đạc, nào là xe đạp, máy may, rồi kiểm tra cả hai căn phòng khoá cửa phía sau.
Một tiếng sau.
Thất thúc công đến, theo sau ông là bảy tám thanh niên trong họ. Vương nhị thúc cũng tới, ông ta có dáng người hơi béo, tóc thưa, làm việc ở xưởng bánh kẹo thị trấn, trên người phảng phất mùi đường. Lần này đến còn mang theo một túi kẹo.
“Ông không phải đang đi làm sao?”
Thấy chồng mình, Lâm Hồng rất ngạc nhiên.
“Chuyện quan trọng như này, sao tôi không đến được?”
Vương Sùng Thịnh cười ha hả đáp, đây là chuyện liên quan đến việc nhà họ có giữ được căn nhà hay không, nếu ông ta mà không có mặt, nhỡ bị vợ ông ta phá hỏng chuyện thì ông ta tức chết mất.
“Thất thúc công, lâu rồi không gặp, ông vẫn khoẻ chứ?”
Hứa Miên Miên bước tới chào hỏi.
Thất thúc công năm nay 70 tuổi, tóc bạc trắng, người gầy gò, nhưng lúc nào cũng tinh thần sáng láng. Ông là trưởng bối lớn tuổi nhất trong họ, nổi tiếng công chính, có uy tín cao ở dòng họ Vương, nhà ai có việc lớn đều tìm ông làm chủ.
Lần trước gặp là lúc tổ chức tang lễ cho cha mẹ chồng cô. Lúc đó vợ chồng Lâm Hồng làm ầm lên đòi đuổi cô khỏi nhà họ Vương, muốn chiếm nhà, còn đánh nhau với Hứa nhị thẩm, may nhờ Thất thúc công đứng ra giảng hoà.
“Ha ha, bộ xương già này vẫn còn cứng cáp lắm.”
“Tiểu Hứa, nghe nói cháu kết hôn rồi?”
Thất thúc công nhìn sang Lục Chiêu Hành – người mặc quân phục xanh, dáng đứng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, hai người đứng bên nhau rất xứng đôi.
Ông thấy vậy thì rất vui, nói với Lục Chiêu Hành: “Cô bé này là đứa trẻ ngoan, từng chịu nhiều khổ, nếu kết hôn rồi thì cậu phải đối xử tốt với nó.”
“Cháu sẽ, cảm ơn ông đã quan tâm tới cô ấy.”
Lục Chiêu Hành trịnh trọng cúi chào cảm ơn. Trước đó, Hứa Miên Miên đã giới thiệu ông là trưởng bối có tiếng nói trong họ.
Thất thúc công và ông nội Lục Chiêu Hành đều từng tham gia kháng chiến, trên người còn nhiều vết thương, đến nay cơ thể vẫn còn mảnh đạn chưa lấy ra, rất đáng kính trọng.
“Chuyện gì thế này?”
Hứa nhị thẩm xách đồ ăn về, thấy một đám người tụ tập trong nhà, lại còn nhiều người họ Vương như vậy, bà ta hoảng sợ đến mức giọng run run.
“Chúng tôi tới đây là để bàn chuyện thừa kế tài sản của đại phòng nhà họ Vương.”
Thất thúc công nghiêm nghị lên tiếng.
“Nhưng… trước đây không phải đã nói xong rồi sao…”
Giọng Hứa nhị thẩm do dự.
“Sao mà giống nhau được? Trước kia Hứa Miên Miên muốn thủ tiết, chúng tôi mới để con bé thừa kế đồ đạc của nhà họ Vương. Giờ nó kết hôn rồi, sao có thể còn chiếm nhà của chúng tôi?”
Lâm Hồng lập tức chen vào nói đầy lý lẽ.
Lần trước không giành được, bà ta vẫn nhớ mãi, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội!
Chờ xem, không chỉ Hứa Miên Miên, mà cả nhị phòng nhà họ Hứa cũng bị bà ta đuổi khỏi đây!
Hứa nhị thẩm vừa nghe nói là do Hứa Miên Miên kết hôn nên mới dẫn tới chuyện này, lập tức buồn rầu, nụ cười méo mó hơn khóc.
Đều tại con bé Xuân Lệ chết tiệt kia, hôn sự đang tốt đẹp lại bắt Hứa Miên Miên thế chỗ, giờ thì hay rồi, hôn sự thì mất, nhà cũng sắp mất luôn…
“Thím hai, chúng ta vào trong trước đi!”
Hứa Miên Miên thấy tình hình không ổn, trên tường rào cao một mét có người leo lên xem, loáng thoáng còn nghe mấy chữ “kết hôn”, “giật chồng”… Cô không muốn lại thành tâm điểm bàn tán của hàng xóm, vội kéo người vào nhà.
Thất thúc công được mời ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hứa nhị thẩm đứng một bên, đồ ăn rơi cả xuống đất mà không nhớ nhặt.
“Tiểu Hứa, cháu là người liên quan, trước tiên hãy nói rõ suy nghĩ của mình.”
Thất thúc công cho Hứa Miên Miên toàn quyền lên tiếng.
Hứa Miên Miên nhìn quanh, nhà họ Hứa chỉ có cô và thím hai, bên kia ngoài Thất thúc công và ba người nhị phòng, còn có bảy tám thanh niên họ Vương.
“Cháu nghĩ thế này, tài sản và nhà cửa của đại phòng nhà họ Vương, cháu không cần.”
“Nhưng! Cháu có yêu cầu đối với cách phân chia những thứ đó.”
“Tôi biết ngay mà, con tiện nhân này làm sao chịu yên phận được…”
Lâm Hồng vừa nghe có yêu cầu liền bùng nổ. Vương Sùng Thịnh vội vàng kéo bà ta lại, Thất thúc công còn đang ở đây, giờ không thể nóng nảy được.